← Ch.244 | Ch.246 → |
Thánh Đế Tư học viện vốn là nơi dư thừa mỹ nữ, cộng thêm nữ nhi những gia đình quý tộc ở trong thành, vì thế số lượng mỹ nữ tham dự lần thịnh hội này đã đạt đến một con số kinh người.
Dõi mắt nhìn chung quanh đại sảnh, tất cả mọi ngóc ngách đều là nữ tử diện mạo xinh đẹp, vóc dáng thướt tha, hoặc là quý phụ sang trọng mỹ miều không khỏi làm cho Ca Đốn và Lôi Mông cảm thán chuyến đi này không uổng, oán hận tại sao trên người không mọc thêm mấy con mắt.
Địch Áo vừa đi xuống đại sảnh liền thấy Ca Đốn, không phải là bọn họ quá đặc sắc, mà là vì hành vi quá lộ liễu làm cho người khác chú ý. Những nam nhân khác thường mượn rượu hoặc là dùng thứ gì đó che lại mờ ám nhìn lén, có nhìn cũng chỉ là quét qua mà thôi. Hoàn toàn không có ai giống như hai người này, dứt khoát nhìn thẳng, trợn mắt ngó chừng không tha, thiếu chút nữa là ném con ngươi vào trong y phục của người ta luôn rồi.
"Ta nói này, các ngươi không sợ tròng mắt của mình lòi ra à?" Địch Áo đi tới vỗ vỗ bả vai Ca Đốn, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, Ca Đốn không phải luôn tự xưng là cao thủ tán gái hay sao, vì sao hôm nay lại giống y như Lôi Mông vậy?
"Cái gì?" Ca Đốn quay đầu nhìn lại, vừa thấy là Địch Áo thì cười cười đưa tay lau nước miếng dính trên miệng, nói: "Chúng ta đang dùng ánh mắt thuần khiết thưởng thức cái đẹp, không giống với những người kia, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ánh mắt của bọn hắn thật ra cũng ẩn tàng tâm tư mờ ám hay sao? Còn ánh mắt của chúng ta lại là trong sáng, chân thành và cực kỳ thuần khiết."
Lôi Mông đứng ở một bên sững sờ nhìn sang Ca Đốn, há miệng nhưng không biết nói gì nữa, tên này hình như quá vô sỉ thì phải? Mới vừa rồi còn vô cùng cao hứng bình luận người đẹp từ đầu xuống gót chân kia mà?
Hiển nhiên tại phương diện này da mặt Ca Đốn dày hơn Lôi Mông nhiều, vừa nói chuyện, Ca Đốn vừa nói chuyện vừa gật đầu mỉm cười với một thiếu nữ vô tình đi ngang qua, nhưng đối phương lại xấu hổ đỏ mặt, vội vã cúi đầu đi tới.
Địch Áo nhìn theo ánh mắt Ca Đốn nhất thời phát hiện ra vấn đề, không khỏi nở nụ cười gian manh: "Ta tin tưởng ngươi không có tâm tư gì mờ ám, nhưng ngươi cho rằng ánh mắt của mình rất thuần khiết?"
Ca Đốn quay đầu trừng mắt nhìn lại Địch Áo: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta nghĩ rằng thật ra không cần biết ánh mắt có thuần khiết hay không, quan trọng nhất là... góc độ." Địch Áo cố nín cười, nói thật nhỏ.
"Chuyện này có quan hệ gì tới góc độ? Địch Áo tiên sinh, mặc dù ngươi là đội trưởng của chúng ta nhưng ngươi không thể thuận miệng nói bừa được, nói gì cũng phải có căn cứ nha!" Ca Đốn vừa biện minh cho mình, vừa liều mạng phản bác Địch Áo.
"Ngươi chưa từng nghe qua câu gì sao? Khi một nam nhân nhìn nữ nhân, nếu như chỉ nhìn từ eo trở lên thì đó là thưởng thức, nhưng nếu như ngươi chú ý vị trí từ eo trở xuống, hẳn là ... hẳn là cái gì đó, ta nghĩ không cần ta nói ra chứ?" Địch Áo không thèm để ý đến Ca Đốn nữa, vừa nói ra câu này quả nhiên Ca Đốn nhất thời trở nên lúng túng.
Thế nhưng, ngay sau đó Địch Áo lập tức phải hối hận vì lời nói của mình, một thanh âm có vẻ hả hê vang lên phía sau hắn: "Ta cũng biết mấy người bọn hắn đứng chung một chỗ sẽ không bao giờ nói chuyện tốt mà, Tác Phỉ Á, ngươi xem đi, ta nói trúng không?"
Địch Áo rất quen thuộc thanh âm này, chắc chắn là từ miệng Y Toa Bối Nhĩ phát ra. Dĩ nhiên, Địch Áo không quan tâm chuyện này, mà là nghe ý tứ Y Toa Bối Nhĩ, hình như Tác Phỉ Á đang ở nơi này?
Địch Áo quay đầu nhìn lại liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hết hồn, bao gồm cả Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, phía sau hắn có mười mấy nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang đứng đó.
"Ta cứ thấy kỳ lạ tại sao tìm mãi không ra các ngươi, thì ra cả đám trốn ở chỗ này nhìn lén nữ tử." Y Toa Bối Nhĩ e sợ cho thiên hạ không loạn, thở dài nói tiếp: "Lúc nãy Tác Phỉ Á còn khen ngươi tốt, thật sự không nghĩ tới, ai dà..."
Địch Áo trực tiếp câm lặng luôn, ta không có làm gì kia mà? Tại sao lại biến thành nhìn lén nữ tử rồi? Rồi lại nói, nơi này có bao nhiêu nữ tử đẹp hơn Tác Phỉ Á, đáng giá cho hắn nhìn lén hay không đây?
Mấy nữ tử kia nhìn tới mấy người Địch Áo, không khỏi che miệng cười cười, nãy giờ các nàng náo loạn ầm ĩ đòi đi xem vị hôn phu của Tác Phỉ Á, cái người được xưng là thiên tài dùng không tới một năm đã tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ, bọn họ không thể nào nghĩ tới sẽ gặp được tình cảnh này.
Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời trợn mắt về phía Địch Áo, cho đến hiện tại thì tất cả hình tượng của bọn hắn đều bị hủy diệt triệt để rồi.
"Không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ mới vừa..."
Địch Áo muốn nói là chỉ vừa đi tới, nhìn lén không phải là hắn, mà là Ca Đốn và Lôi Mông, nhưng còn chưa dứt lời đã bị Ca Đốn cắt ngang.
"Đừng u mê nữa, Địch Áo, chuyện như vậy càng tô càng đen, nếu đã bị bắt tại trận thì thừa nhận sai lầm đi, ngay cả điểm nhỏ này ngươi cũng đảm đương không nổi sao?" Ca Đốn đưa tay nắm cổ Địch Áo lắc lắc mấy cái, nói gì cũng không thể để cho tên này hất văng ra ngoài, nếu mọi chuyện đã bị lộ thì tất cả cùng nhau chết đi mới cạn tình cạn nghĩa.
Lôi Mông cũng nhìn thấu dụng ý Ca Đốn, mỉm cười xấu xa bước lên nói hùa theo: "Ca Đốn nói không sai, dám làm thì dám chịu, huống chi đây không phải là đại sự, nam nhân nào chẳng có tính này, ta tin tưởng Tác Phỉ Á sẽ có tha thứ cho ngươi."
"Tin tưởng cái rắm!" Địch Áo thật sự bất đắc dĩ nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Từ trên vẻ mặt Tác Phỉ Á thì nhìn không ra biểu tình gì cả, trước sau vẫn bình thản như một, phảng phất như nàng chưa từng nghe thấy gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Chúng ta tới là để gọi các ngươi qua bên kia, các bạn học của ta muốn gặp các ngươi."
Địch Áo thở phào nhẹ nhỏm, hoàn hảo, xem ra Tác Phỉ Á rất có lòng tin đối với mình.
Nhưng câu nói kế tiếp của Tác Phỉ Á lại tràn đầy mùi vị uy hiếp: "Những nữ tử ở bên kia dễ nhìn hơn."
Nói xong Tác Phỉ Á cũng không thèm để ý mấy người Địch Áo phản ứng ra sao, lập tức xoay người rời đi. Y Toa Bối Nhĩ và mười mấy nữ tử cười cười nói nói đuổi theo phía sau, lúc rời đi vẫn không quên liếc đám người Địch Áo, ý tứ trong ánh mắt kẻ ngu cũng có thể hiểu được.
"Các ngươi hài lòng chưa?" Địch Áo cười khổ nói với hai tên bạn xấu.
Ca Đốn và Lôi Mông gượng cười, không hẹn mà cùng nhau quay đầu sang nơi khác làm như không nghe thấy gì hết.
"Đi thôi, qua đó xem thế nào." Địch Áo thở dài.
"Ngươi định đi thật à?" Ca Đốn kinh hãi hết hồn, hắn đã có thể dự liệu được kết quả nếu đi qua bên kia, cả đám không bị biến thành "sắc lang" mới là lạ.
"Dĩ nhiên các ngươi có thể lựa chọn không đi, tiếp tục lưu lại nơi này là được rồi." Địch Áo cười cười cổ quái, không cần để ý tới hai tên này nữa, vừa xoay người bước đi vừa ném lại một câu: "Có lẽ ta sẽ nói chuyện với Y Toa Bối Nhĩ."
Hai người Ca Đốn và Lôi Mông đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, bọn họ không hiểu Địch Áo có ý gì.
"Ngươi có cảm thấy hắn cười rất kỳ quái?"
"Không sai, nhất định là có vấn đề."
Hai người suy nghĩ hồi lâu cũng không thể cho ra kết luận, qua một lúc sau Ca Đốn mới bừng tỉnh đại ngộ hét lên: "Nguy rồi, đi mau."
"Tại sao?" Lôi Mông vừa theo sát Ca Đốn vừa hỏi gấp.
"Ngươi quên chúng ta từng đàm luận Y Toa Bối Nhĩ thế nào rồi à?"
"Vậy thì thế nào? Nàng không thể nào biết được." Lôi Mông lầm bầm một câu, dần dần đi chậm lại.
"Ngươi đừng quên Địch Áo." Ca Đốn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên kia là người hoàn toàn không có phong độ, lúc nãy chúng ta cố ý kéo hắn vào vũng bùn, bây giờ hắn nhất định sẽ trả thù chúng ta."
"Địch Áo không vô sỉ như ngươi nói đâu?" Lôi Mông hơi hơi hồ nghi, nhưng vừa nói ra miệng, hắn liền nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, sau đó im lặng chạy theo Ca Đốn. Hắn và Ca Đốn vừa mới hãm hại Địch Áo xong, Địch Áo hoàn toàn có lý do phản kích.
Lúc này cảnh tượng ở giữa quảng trường không giống như Ca Đốn tưởng tượng.
"Hai người kia đâu?" Tác Phỉ Á thấy Địch Áo tới mỉm cười tiến lên nghênh đón, nhẹ nhàng khoác tay Địch Áo, thật ra Tác Phỉ Á để ý đến những lời kia, các nam nhân ngồi cạnh nhau hàn huyên chủ đề nữ nhân là rất bình thường. Mấu chốt vấn đề là bên cạnh đang có rất nhiều đồng học, vì thế Tác Phỉ Á hơi khó xử, phải giả lơ như không biết.
"Bọn họ hả?" Địch Áo cười cười nói: "Bọn họ sắp sửa chạy tới đây gặp các ngươi."
"Tại sao?" Y Toa Bối Nhĩ tò mò hỏi, sau đó cười cười nói: "Chẳng lẽ là vì câu nói của Tác Phỉ Á?"
Các nữ tử đứng cạnh cũng cười theo, không thể khoa trương như vậy chứ, nghe được bên này có nữ tử xinh đẹp liền chạy tới, ngay cả biểu hiện cũng không để ý? Ở trong lễ hội thế này lại cắm đầu chạy tới? Các nàng đúng là không tin.
Nhưng mà sau một lát, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn ra xa xa, bọn họ thấy hai thân ảnh đang lao đến cực nhanh, dĩ nhiên "cực nhanh" ở trong trường hợp này chỉ là tương đối, ít nhất là trong lúc diễn ra yến hội sẽ không có ai "bước đi" với tốc độ như vậy.
"Ha ha, rốt cuộc tìm được ngươi rồi, Địch Áo." Giọng Ca Đốn nói có vẻ quá khoa trương, rõ ràng là mấy phút trước đã gặp Địch Áo, thế mà hắn lại nói y như cả ngày không gặp vậy.
"Tìm ta có việc?" Địch Áo làm bộ kinh ngạc hỏi.
"Ừ ừ, có chuyện phải thương lượng với ngươi một chút." Lôi Mông vừa nói vừa liếc qua vẻ mặt Y Toa Bối Nhĩ, cố gắng nhận ra rốt cuộc Địch Áo đã chửi bới hay nói xấu gì bọn họ hay không.
Vô tình biểu hiện của Lôi Mông và Ca Đốn vừa vặn đúng với lời Y Toa Bối Nhĩ nói lúc nãy, các nữ tử không nhịn được đều bật cười thành tiếng.
"Tại sao?" Ca Đốn và Lôi Mông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã hỏi lại.
"Các ngươi lấy cớ quá dở." Tác Phỉ Á dở khóc dở cười, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải để cho Địch Áo cách xa hai tên này một chút, nếu không sớm muộn gì cũng phải học xấu.
Ca Đốn và Lôi Mông bị các nữ tử cười chế giễu làm cho vô cùng lúng túng, bất đắc dĩ hơn nữa chính là bọn họ không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Hai người đồng thời dời ánh mắt lên trên người Địch Áo, nhất định là do tên này nói gì đó, bằng không chuyện này nhất định sẽ không phát sinh.
Địch Áo phất tay ra vẻ vô tội, quả thật hắn không làm gì cả, chỉ nói có một câu mà thôi, là do Ca Đốn và Lôi Mông phối hợp hành động quá tốt.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên phía sau lưng mọi người: "Ngươi chính là Địch Áo?"
Đám người Địch Áo xoay người nhìn lại thì thấy Khoa Lâm mặt mày xanh mét đứng đó, phía sau Khoa Lâm là bảy, tám lão giả mặc y phục đắt tiền. Sắc mặt bọn họ rất khó coi, trong mắt chứa đầy lửa giận lạnh lùng ngó chừng Địch Áo.
Y Toa Bối Nhĩ nhìn Khoa Lâm, rồi lại nhìn những lão giả kia, khe khẽ thở dài một tiếng, nàng biết Khoa Lâm mang theo trưởng bối trong nhà tới tìm phiền toái. Cho nên Khoa Lâm xong đời, gia tộc của hắn cũng tiêu rồi. Nhã Duy Đạt cố ý che giấu tin tức là vì thử dò xét phản ứng của bọn hắn, hiện tại gia tộc Khoa Lâm đã lãng phí cơ hội cuối cùng.
← Ch. 244 | Ch. 246 → |