Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Điển - Chương 246

Thần Điển
Trọn bộ 621 chương
Chương 246: Gieo gió gặp bão
0.00
(0 votes)


Chương (1-621)

Siêu sale Lazada


"Có việc?" Địch Áo kinh ngạc chuyển tầm mắt về phía đối phương, Thánh Đế Tư thành có thể giành được đại thắng là nhờ Ngõa Tây Lý xuất thủ, vào lúc này Khoa Lâm còn dám tới tìm phiền toái chẳng phải là điên rồi sao?

Nhìn vẻ mặt vô tội của Địch Áo, Khoa Lâm giận quá thành cười, quát lớn: "Ha ha, không phải là ngươi đã quên những gì đã nói rồi chứ? Cách Lý Phỉ Tư bây giờ đang nằm ở trên giường sinh tử không biết, ngươi lại dám nghênh ngang xuất hiện ở nơi này, đúng là không thèm đặt Thánh Đế Tư thành vào trong mắt mà."

Địch Áo cười cười: "Thì ra Khoa Lâm các hạ có thể đại diện cho toàn bộ Thánh Đế Tư thành."

"Nếu như Khoa Lâm không thể, vậy thì thêm chúng ta nữa thì sao?"

Theo một thanh âm trầm đục vang lên, một gã đại hán trung niên từ trong đám người đi tới trước mặt Địch Áo, ánh mắt ngó chừng Địch Áo không thèm che dấu địch ý.

Y Toa Bối Nhĩ dứt khoát quay đầu xoay sang một bên không đành lòng nhìn nữa. Tên Khoa Lâm ngu xuẩn lại kéo cả người nhà Cách Lý Phỉ Tư tới nơi này, nhìn bộ dáng hắn quyết tâm muốn gây chuyện lớn rồi.

Chỉ có điều Khoa Lâm nhất định không bao giờ ngờ được bởi vì hắn phạm sai lầm một lần lại mang đến cho gia tộc của hắn tai họa ngập đầu.

Địch Áo lẳng lặng đánh giá những người mới tới, đối phương khoảng hai mươi mấy người, ai nấy đều mang thần sắc oán giận, bộ dạng y như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Hình như hắn chưa từng đắc tội nhiều người như vậy mà? -

"Bọn họ là người nhà Cách Lý Phỉ Tư." Tác Phỉ Á nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Địch Áo.

Giờ phút này mọi người ở chung quanh đã chú ý tới không khí bên này có điểm khác thường, bốn phía từ từ yên tĩnh lại. Phần lớn ánh mắt nhìn về phía Khoa Lâm mang theo một tia thương hại, chọc ai không tốt, tại sao lại gây sự với đệ tử Thánh giả chứ? Không phải là ngại mạng mình quá dài hay sao?

Đại hán trung niên thấy Địch Áo im lặng đứng tại chỗ, còn tưởng rằng Địch Áo sợ hãi, không khỏi cười lạnh nói: "Ta sẽ mang tên này đi, máu Cách Lý Phỉ Tư không thể chảy vô ích, hắn nhất định phải trả giá cho hành vi ngông cuồng của mình."

Hắn nói lời này là đang nhắc nhở những người chung quanh, nếu như có ai muốn can thiệp sẽ phải nghĩ đến hậu quả đối địch với gia tộc hắn, đồng thời cũng nói ra chính nghĩa của mình.

Phí sau gã đại hán trung niên chợt có mấy người lao tới Địch Áo.

Địch Áo bình thản đứng đó, người nhà Cách Lý Phỉ Tư không nói đạo lý như vậy sao? Nếu đã thế một hồi động thủ cũng không cần phải do dự gì nữa.

Ca Đốn và Lôi Mông lập tức biểu lộ lập trường của mình, Lôi Mông trực tiếp thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ chuẩn bị chiến đấu, Ca Đốn ngẩng đầu huýt sáo, ngay sau đó mọi người nghe thấy một tiếng gầm thét từ phương xa vọng lại. Sắc mặt bọn họ đồng thời biến đổi, những người đứng ở nơi này đều đã chiến đấu với các bộ lạc võ sĩ trong thời gian rất dài, nên vô cùng rõ ràng chỗ đáng sợ của yêu thú.

Tác Phỉ Á vẫn lẳng lặng đứng cạnh Địch Áo, thần sắc bình tĩnh nói rõ ý định sẵn sàng cùng tiến cùng lùi với Địch Áo.

Mấy người kia thấy tình hình như thế thì quay đầu nhìn lại gã đại hán trung niên, đạo sư Tác Phỉ Á là Lâm Tái, bọn họ không thể làm bừa được.

"Chân thành khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là vui vẻ hợp tác, nếu không ta cũng không ngần ngại giết người ngay tại chỗ này." Đại hán trung niên nói rất chậm, nghe giống như khuyên nhủ mấy người Địch Áo, kì thực là cố ý chọc giận bọn họ. Nếu như Địch Áo phản kháng thì quá tốt rồi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì Lâm Tái cũng không có lý do gây phiền toái cho bọn họ.

Nhìn gã đại hán trung niên cố gắng chọc giận mình, Địch Áo buồn cười nói: "Thật ra ta cũng không để ý chuyện đó, ngài hoàn toàn không cần phải suy nghĩ đến cảm thụ của ta."

"Ha hả." Khoa Lâm cười lạnh nói: "Địch Áo ơi là Địch Áo, ta nên khen ngươi to gan lớn mật, hay phải nói ngươi không biết sống chết? Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Mười năm trước Lý Tra Đức thúc thúc đã tấn thăng lên Võ Tôn rồi, chỉ dựa vào ngươi?"

Khoa Lâm lắc đầu ra vẻ châm chọc.

Địch Áo nhìn về phía Khoa Lâm, đáp: "Hình như ngươi không có tư cách nói chuyện ở nơi này thì phải? Ta ghét nhất là loại người như ngươi, ngươi có tin rằng một khi bắt đầu chiến đấu, người thứ nhất ta giết chính là ngươi hay không?"

Khoa Lâm không tự chủ nhớ lại thảm trạng ngày đó của Cách Lý Phỉ Tư, theo bản năng lùi về sau một bước, chợt nhận ra hành động này quá mất mặt, thẹn quá thành giận nói: "Lý Tra Đức thúc thúc, còn khách khí với hắn làm gì, giữ lại sớm muộn gì cũng trở thành tai họa."

Khoa Lâm vừa nói ra khỏi miệng, chẳng những sắc mặt Lý Tra Đức khó chịu, ngay cả người nhà Khoa Lâm cũng phải lúng túng. Nói cho cùng người Địch Áo đả thương là Cách Lý Phỉ Tư, xử lý Địch Áo thế nào là chuyện của Lý Tra Đức, ngươi thân là vãn bối làm gì có tư cách quơ tay múa chân ở chỗ này? Chẳng lẽ Lý Tra Đức muốn làm gì cần phải hỏi ý ngươi?

Khoa Lâm cũng ý thức được mình nói sai, biết điều im lặng lui qua một bên, chỉ là đôi mắt oán độc vẫn cắm trên người Địch Áo, tựa hồ chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy Địch Áo ngã gục mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng hắn.

"Các ngươi đã quyết tâm phản kháng, vậy thì không thể trách chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ban đầu các ngươi cũng đối phó Cách Lý Phỉ Tư như thế, đúng không?" Đại hán trung niên cười lên dữ tợn, hai bàn tay chợt lóe hồng quang, nhiệt độ bốn phía lập tức gia tăng.

Y Toa Bối Nhĩ bỗng nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Khoa Lâm. Tình hình ngày đó hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, Địch Áo dưới tình huống không thể nhịn được nữa mới xuất thủ phản kích đánh trọng thương Cách Lý Phỉ Tư, Khoa Lâm lại có thể đổi trắng thành đen?

Nhìn thấy ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ ẩn chứa phẫn nộ, Khoa Lâm làm bộ như không có chuyện gì quay đầu sang nơi khác. Nếu như nói sự thật ra thì hắn khó tránh khỏi dính líu, cho nên Khoa Lâm nói thành đám người Địch Áo cùng nhau tấn công một lòng dồn Cách Lý Phỉ Tư vào chỗ chết. Hắn phải liều mạng chống cự và nhờ nhóm hộ vệ ngăn cản mới có thể dẫn Cách Lý Phỉ Tư trốn thoát.

Chính là vì Khoa Lâm nói đám người Địch Áo tàn bạo đến mức không chịu nổi, đại hán trung niên mới hạ quyết tâm mặc kệ Nhã Duy Đạt và Tây Cách Thụy Na khuyến cáo, gióng trống khua chiêng đứng ra báo thù cho Cách Lý Phỉ Tư.

Đúng lúc này, kèm theo tiếng bước chân ùng ùng kéo tới, đám người kinh hô dạt sang hai bên mở ra một con đường rộng rãi, Hỏa Hống Thú từ từ xuất hiện ở trước mắt mọi người lao thẳng tới chỗ Ca Đốn.

Đại hán trung niên vui mừng trong lòng, không nghĩ tới ngày hôm nay chẳng những có thể báo thù cho Cách Lý Phỉ Tư, mà còn có thể bắt được một con Hỏa Hống Thú trân quý, đúng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện. Đại hán trung niên e sợ lưu lại thời gian quá lâu, lỡ may đám người Tây Cách Thụy Na chạy tới thì không dễ động thủ, lập tức lớn tiếng quát: "Bắt giữ mấy tên không biết sống chết này lại "

Nếu tộc trưởng đã nói như vậy, mấy người kia không cần phải băn khoăn gì nữa, vội vã xông về phía mấy người Địch Áo, mấy vị trưởng giả của gia tộc Khoa Lâm cũng xuất thủ. Thế nhưng phía sau đám người Địch Áo còn có một đám học viên Thánh Đế Tư học viện. Vì thế bọn hắn công kích phải bảo lưu một phần lực lượng, sợ lỡ tay xuất hiện ngộ thương. Dù sao học viên nơi này đều có bối cảnh không đơn giản, bọn họ có thể đắc tội một mình Tác Phỉ Á, nhưng không dám đồng thời đắc tội nhiều người như vậy.

Hỏa Hống Thú vừa thấy chủ nhân bị công kích, nhất thời giận dữ giơ cao hai vó trước đạp mạnh xuống đất, một luồng lửa đỏ theo đó xuất hiện, phóng thẳng tới mấy gã võ sĩ đang chạy về phía Địch Áo.

Cùng lúc đó Ca Đốn và Tác Phỉ Á cũng xuất thủ, Liệt Diễm Trảm và Đông Khí Ba chia ra hai hướng đánh tới đám võ sĩ kia, thân thể Lôi Mông bộc phát quang mang vàng kim rực rỡ đón đỡ hầu hết công kích lao tới. Mặc dù bên phía địch nhân có vài Cực Hạn võ sĩ, nhưng hoàn cảnh nơi này đã hạn chế thực lực bọn hắn khá lớn, đừng bảo là bí kỹ cường hãn, ngay cả buông thả Phong Nhận, Liệt Diễm Trảm cũng phải vô cùng cẩn thận vì sợ ngộ thương người khác. Cho nên uy lực công kích bị giảm mạnh không thể nào tạo thành thương tổn cho Lôi Mông.

Địch Áo cười lạnh, chiến đấu trong trường hợp này Phong hệ võ sĩ có ưu thế quá lớn, đối phương không dám buông thả bí kỹ công kích phạm vi lớn, nhờ vậy không gian hoạt động của hắn tự nhiên rộng hơn rất nhiều. Ngay khi Địch Áo định buông thả Phong Ưu Nhã bất chợt nhìn thấy ánh mắt gã đại hán trung niên tỏa ra sát ý điên cuồng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác không tốt, vội vã dừng bước.

Đại hán trung niên chặp hai tay lại trước ngực, một con Hỏa long lập tức xuất hiện lao về phía mấy người Địch Áo, lúc này gã đại hán trung niên đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thê thảm khi mấy người Địch Áo bị ngọn lửa thiêu đốt, mấy người này chắc chắn phải chết.

Trước đó gã đại hán trung niên còn lưu lại mấy phần đường sống, nhưng bây giờ lại xuất thủ không hề cố kỵ là do biến hóa tâm lý.

Trước kia hắn mong chờ Cách Lý Phỉ Tư có thể dưỡng thương thật tốt, hy vọng Tác Phỉ Á có thể thức thời vứt bỏ tên hôn phu bất tài ghê tởm kia. Ngược lại nhận lời Cách Lý Phỉ Tư rồi trải qua những ngày tốt đẹp, nhưng Tác Phỉ Á ra tay cùng lúc với Địch Áo đã biểu lộ lập trường rõ ràng, điều này làm cho hắn hoàn toàn mất hy vọng.

Nếu như Cách Lý Phỉ Tư không chiếm được, vậy thì bất luận kẻ nào cũng đừng mong có được, hắn không chỉ muốn hủy diệt Địch Áo, mà còn muốn giết chết Tác Phỉ Á. Dĩ nhiên, nếu như công khai hạ sát Tác Phỉ Á thì gia tộc bọn hắn đừng mong ở lại Thánh Đế Tư thành thêm một ngày. Nhưng trước mắt đang có một cơ hội tốt, hắn có thể mượn danh nghĩa công kích Địch Áo để đánh một kích tiêu diệt toàn bộ chướng ngại.

Hỏa long lao tới chỗ mấy người Địch Áo quá nhanh, cho dù là bọn họ muốn chạy hay né cũng chỉ có một kết quả mà thôi

Khoa Lâm nhìn thấy cảnh tượng thì lộ ra thần sắc không đành lòng, nói cho công bằng thì hắn thật tâm đối với Y Toa Bối Nhĩ. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hai người càng chạy càng xa.

Khoa Lâm thống khổ nhắm mắt lại, hắn không đành lòng nhìn thấy Y Toa Bối Nhĩ bị Hỏa long thôn phệ.

Đúng lúc này, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, ngay sau đó một luồng sáng trắng bắn tới ngăn cản trước mặt Hỏa long, theo một trận nổ ầm ầm, con Hỏa long đã bị luồng khí lưu lạnh lẽo dập tắt, chỉ còn vô số đốm lửa tàn bay ra bốn phía. Sau đó luồng sáng trắng kia mới từ từ cắm xuống mặt đất, thì ra là Băng Chi Khế Ước.

*****

"Lý Tra Đức, ngươi đã làm cho ta thất vọng." Một thanh âm lạnh như băng vang lên ở trong đám người, sau đó Tây Cách Thụy Na chậm rãi đi ra chắn trước mặt đám người Địch Áo, giương mắt nhìn thẳng vào gã đại hán trung niên.

Lâm Tái cũng xuất hiện vỗ nhẹ lên bả vai Tác Phỉ Á để xoa dịu cảm xúc, rồi bước thẳng về phía trước sóng vai với Tây Cách Thụy Na.

Càng lúc càng có nhiều cường giả xuất hiện, bọn họ từ các phương hướng tụ lại tạo thành một vòng tròn lớn vây quanh tất cả mọi người vào giữa.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lý Tra Đức có vẻ thương hại, có tiếc hận, cũng có chán ghét và lạnh lùng. Nói thật ra nếu như bọn họ không đề phòng Lý Tra Đức, một khi để cho Lý Tra Đức đắc thủ, chắc chắn Thánh Đế Tư thành sẽ lâm vào tai hoạ ngập đầu, cũng có thể nói Lý Tra Đức bởi vì của mình đã lôi cả Thánh Đế Tư thành vào bể khổ, đây là chuyện bọn hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.

Lý Tra Đức kinh ngạc nhìn quanh, tầm mắt của hắn chậm rãi quét qua Tây Cách Thụy Na, Lâm Tái và một đám cường giả. Giờ phút này hắn có thể cảm giác được địch ý nồng đậm từ vòng vây ép tới.

"Các ngươi..." Lý Tra Đức ngừng lại hít sâu một hơi: "Tây Cách Thụy Na, ngươi nhất định phải bao che tên Địch Áo này?"

"Từ bao che dùng không chính xác lắm, Địch Áo chưa từng làm sai chuyện gì." Tây Cách Thụy Na vẫy vẫy tay, Băng Chi Khế Ước đang cắm trên mặt đất bỗng rung động mấy lượt, rồi từ từ trồi lên bay trở về trong tay Tây Cách Thụy Na: "Chỉ có ngươi, Lý Tra Đức, ngươi che chở Cách Lý Phỉ Tư quá mức."

"Ta che chở hắn?" Lý Tra Đức giận quá thành cười, gào lên: "Hắn bây giờ đang bệnh liệt giường không thể động đậy, mỗi ngày đều ho ra máu, sinh cơ càng ngày càng yếu ớt. Tây Cách Thụy Na, ngươi không có kết hôn, cũng chưa từng sinh dưỡng hài tử, ngươi căn bản không hiểu được cảm giác của ta."

Lý Tra Đức nói rất quá đáng, chưa từng có ai dám dùng chuyện này kích thích Tây Cách Thụy Na, ánh mắt nàng dần dần ảm đạm, không tự chủ được nhớ lại phần mộ vô danh ở phương xa.

"Còn các ngươi nữa, trong mắt Lý Tra Đức tràn đầy lửa giận: "Các ngươi định làm gì? Bởi vì con thỏ nhỏ chết tiệt kia mà đối địch với ta?"

Các cường giả chung quanh vẫn duy trì trầm mặc, người trực tiếp xử lý chuyện này là Nhã Duy Đạt, không phải là bọn họ, cho nên bọn họ cũng lười trả lời những câu hỏi giận dỗi như thế này.

"Nhã Duy Đạt đâu? Nàng ta ở đâu?" Lý Tra Đức quát lên.

"Nhã Duy Đạt viện trưởng sẽ không gặp ngươi." Tây Cách Thụy Na thất thần hồi lâu mới tỉnh lại, bởi vì Lý Tra Đức cố ý chạm vào chỗ đau nhất trong nội tâm của nàng, nên ngữ khí còn lạnh hơn cả lúc nãy: "Nhã Duy Đạt viện trưởng cố ý giấu một tin tức chính là để khảo nghiệm ngươi, thật đáng tiếc ngươi không có thông qua khảo nghiệm này."

"Khảo nghiệm?" Lý Tra Đức sửng sốt: "Khảo nghiệm gì?"

"Nếu như ngươi có thể tha thứ những người trẻ tuổi lỡ tay làm chuyện vọng động thì ngươi vẫn là một phần tử của chúng ta." Tây Cách Thụy Na chậm rãi nói: "Nếu như ngươi không tha thứ đi làm chuyện vô nghĩa nào đó, lấy tính cách của ngươi nhất định sẽ che giấu thù hận vào sâu dưới đáy lòng. Một khi ngươi cho rằng cơ hội đã đến sẽ lập tức giải phóng thù hận ra ngoài, vì thế sẽ mang tai nạn đến cho Thánh Đế Tư thành."

"Ha ha ha ~!" Lý Tra Đức cất tiếng cười to: "Con của ta vẫn nằm trên giường không dậy nổi, tại sao ta phải tha thứ bọn họ? Nói ta nghe coi, Tây Cách Thụy Na, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ chấp nhận tha thứ?"

"Đành phải như vậy thôi, Lý Tra Đức, dẫn người nhà của ngươi rời khỏi Thánh Đế Tư thành đi, ngươi đã là người không được nơi này hoan nghênh nữa." Tây Cách Thụy Na nắm chặc Băng Chi Khế Ước, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Hoặc là dẫn người nhà của ngươi chiến đấu với chúng ta."

Ánh mắt Lý Tra Đức đọng lại bắn ra tia sáng cực kỳ hung ác, ngó chừng Tây Cách Thụy Na không tha. Thế nhưng hắn không dám khiêu chiến Tây Cách Thụy Na, tình hình hiện tại rất dễ nhìn ra được các gia tộc Thánh Đế Tư thành đều ủng hộ Tây Cách Thụy Na. Lấy sức một mình hắn khiêu chiến cả tòa thành đúng là không thực tế, làm thế chỉ có thể bị diệt vong mà thôi.

Các võ sĩ phía sau Lý Tra Đức đều lộ vẻ kinh hoảng, bọn hắn đi theo chủ nhân hoành hành bên ngoài đã lâu nên tầm mắt cũng có chỗ đặc sắc, bọn họ có can đảm bắt nạt vài người, vài gia đình nho nhỏ, nhưng đối kháng với Thánh Đế Tư học viện thì bọn họ không làm được. Nếu như Lý Tra Đức thật sự nổi điên ra lệnh chiến đấu, bọn họ sẽ lập tức đầu hàng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kết quả ngày hôm nay đã quá rõ ràng rồi, hoàn toàn không đáng giá góp cái mạng nhỏ vào làm gì.

"Còn nữa, Khoa Lâm, ngươi trở về nói cho người nhà của ngươi, tất cả cùng rời khỏi thành với Lý Tra Đức luôn đi." Tầm mắt Tây Cách Thụy Na rơi lên trên người Khoa Lâm: "Nếu như hoàng hôn ngày mai các ngươi vẫn còn lưu lại Thánh Đế Tư thành, vậy thì các ngươi chính là địch nhân của chúng ta."

"Ngươi có thể đại biểu Thánh Đế Tư học viện không?" Lý Tra Đức âm trầm nói.

"Đây chính là ý của Nhã Duy Đạt viện trưởng." Tây Cách Thụy Na lạnh lùng trả lời.

"Tốt, rất tốt, Tây Cách Thụy Na, ngươi chuyển cáo Nhã Duy Đạt một câu, sẽ có một ngày Lý Tra Đức sẽ trở lại." Giọng Lý Tra Đức nói rất trầm trọng, gần như đã hạ lời thề.

"Ta sẽ chuyển cáo cho nàng." Tây Cách Thụy Na trả lời rất bình thản.

Lý Tra Đức đột nhiên xoay người bước nhanh ra ngoài, vừa đi được vài bước lại quay đầu nhìn về phía Tây Cách Thụy Na: "Ta không hiểu, là tại sao? Tại sao Nhã Duy Đạt phải làm như vậy?"

"Bởi vì ngươi là người rất dễ bị thù hận che mờ đôi mắt, nếu giữ lại ngươi sẽ biến thành mầm mống tai hoạ." Tây Cách Thụy Na lạnh lùng trả lời, hiện tại đã không cần thiết giải thích điều gì với Lý Tra Đức.

Lý Tra Đức cười lên điên cuồng, tiếp tục cất bước rời đi, những võ sĩ do hắn mang đến bắt đầu chia làm hai phái, một nhóm do dự chốc lát rồi bước nhanh đuổi theo Lý Tra Đức, một nhóm phái thì ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

"Tây Cách Thụy Na viện trưởng." Lúc này Khoa Lâm mới phục hồi tinh thần gào lên.

"Cút!" Tây Cách Thụy Na quát một tiếng.

Phía tây quảng trường có một tòa tiểu lâu bốn tầng, tầng trên cùng rất rộng rãi, từ trên đó có thể nhìn bao quát hết thảy cảnh tượng vào trong tầm mắt, trong một gian phòng nhỏ đang có hai người thấp giọng đàm luận.

"Ngài muốn thế nào?" Giọng nữ nhàn nhạt hỏi.

"Ta cần tiền." Giọng nam trả lời không chút nghĩ ngợi.

"Cần tiền?" Giọng nữ rõ ràng là kinh ngạc, sau đó cười khổ nói: "Ngài là Hầu tước có lãnh thổ rộng nhất trong nhóm các Hầu tước dưới trướng Phỉ Tể công quốc, bây giờ lại được phân bốn thành rưỡi thu hoạch từ khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, ngài còn thiếu tiền?"

"Không thể nói như vậy, Nhã Duy Đạt viện trưởng." Tái Nhân Hầu tước cười ha hả nâng cốc uống một hớp rồi đặt chén xuống bàn: "Ngươi xem, dù sao đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc, đúng không? Chúng ta nên bày ra đủ thành ý mới tốt, huống chi chuyện ngươi nói tương đối khó giải quyết, hai gia tộc tổng cộng có hai vị Võ Tôn, chắc chắn bên ta sẽ phải có thương vong, thế nào? Còn cho rằng ta độc chiếm tiền của ngươi hay sao? Không, không, không, ta có thể không cần tiền, nhưng thuộc hạ của ta thì sao? Mỗi một lần chiến tranh sẽ tạo ra rất nhiều cô nhi quả phụ, nếu không có số tiền kia thì các hài tử và nữ nhân đáng thương kia sinh sống bằng thứ gì đây?"

Nhã Duy Đạt viện thở dài một hơi, nàng phát hiện Tái Nhân Hầu tước đúng là có tài ăn nói, nói một hồi khiến cho nàng á khẩu không trả lời được, thế nhưng đây là do nàng có việc cầu người nên đánh mất thé chủ động.

"Còn nữa, cho dù nói thế nào ta cũng là một vị Hầu tước." Tái Nhân Hầu tước nhẹ nhàng mở nắp một chai rượu, rót đầy cái chén trước mặt rồi nói tiếp: "Ngươi bảo ta đi làm cường đạo vào nhà cướp của. Việc này sẽ tổn hại danh dự của ta rất nghiêm trọng, chẳng lẽ ngài không bồi bổ lại cho ta chút ít?"

"Danh dự của ngươi còn có thể tổn hại được hả?" Nhã Duy Đạt rốt cuộc phản kích.

"Ngươi đúng là... quá trực tiếp." Lần này đến phiên Tái Nhân Hầu tước cười khổ.

"Thật ra chuyện này ta có thể tự mình đi làm." Nhã Duy Đạt chậm rãi nói: "Ngươi không kỳ quái tại sao phải nhờ người khác làm chuyện này? Còn phải chịu đựng đủ loại khó khăn áp bức từ ngươi."

"Đầu tiên, ta cần phải sửa chữa một chút, ta đây không có gây khó khăn hay áp bức ai hết. Từ đầu đến giờ ta chỉ nói sự thật, luôn luôn giảng đạo lý." Tái Nhân Hầu tước ho khan một tiếng, nói tiếp: "Về phần khổ tâm của ngươi, ta nghĩ mình có thể lý giải. Khoa Lâm và cái tên kia, hắn tên là gì nhỉ? Cách Lý Phỉ Tư đúng không? Danh tự này quả là khó nhớ. Gia tộc bọn hắn dù sao cũng là một phần tử Thánh Đế Tư thành, bọn họ làm chuyện sai lầm thì đuổi bọn họ ra ngoài là được rồi, kết quả này tất cả mọi người đều có thể chấp nhận, sẽ không có ai đồng tình với bọn họ. Nếu như ngài muốn tiêu diệt sạch sẽ bọn họ sẽ động đến điểm mấu chốt của một số người, bọn họ sẽ suy bụng ta ra bụng người. Có người sẽ nghĩ rằng ngày hôm nay ngươi không cần bọn họ thì giết chết bọn họ, ngày mai không cần mình sẽ có thể diệt trừ mình hay không? Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ bị rất nhiều người chất vấn, địa vị của ngươi sẽ lung lay, làm ảnh hưởng đến tính đoàn kết của Thánh Đế Tư thành."

Nhã Duy Đạt nhìn chằm chằm vào Tái Nhân Hầu tước, tinh quang trong mắt chớp động, chốc lát sau mới chậm rãi nói: "Ta bây giờ rốt cuộc đã hiểu, thông qua lời đồn đãi để đoán tính cách một người đúng là một hành động ngu xuẩn."

"Ngươi đang tính toán ta? Vậy thì không cần đâu! Ta là một người rất thẳng thắng." Tái Nhân Hầu tước lại uống cạn chén rượu: "Ta cần tiền!"

"Tiền? Một đồng tiền cũng không có." Nhã Duy Đạt mỉm cười nói: "Ngài đáp ứng hay không đây?"

"Chuyện này..." Tái Nhân Hầu tước bị bất ngờ nên vẻ mặt dại ra, lẩm bẩm: "Ngươi đang chơi xấu!"

"Bởi vì ta có tư cách chơi xấu." Nhã Duy Đạt nhẹ giọng nói: "Tái Nhân Hầu tước, Phong Ngân tiên sinh là cường giả dưới trướng Quân Đồ Minh đại đế, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ qua tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa, tựa hồ hắn không muốn rời đi."

"Ta từng suy nghĩ chuyện này rồi." Thần sắc Tái Nhân Hầu tước lộ vẻ nghiêm nghị, nói: "Nhưng ta không hiểu rõ tình thế bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc, cho nên chỉ dám suy đoán vài chuyện mà thôi."

"Học viên tốt nghiệp ở Thánh Đế Tư học viện trải rộng khắp đại lục, vì thế ta nhận được nhiều tin tức hơn ngươi." Nhã Duy Đạt chậm rãi nói: "Phong Ngân tiên sinh đã phản bội Quân Đồ Minh đại đế."

Tái Nhân Hầu tước trầm mặc hồi lâu, chỉ có điều thần sắc của hắn vẫn bình thường, hiển nhiên hắn từng suy đoán theo hướng này.

"Đã có rất nhiều người biết được thân phận Phong Ngân tiên sinh." Nhã Duy Đạt nhẹ giọng nói: "Chuyện này cũng không có gì, nhờ có Sư Tâm đế quốc và Thiên Không Thành cách trở, muốn truyền tin tức tới Nguyệt Ảnh đế quốc cần hao phó một quãng thời gian tương đối dài. Chỉ sợ là có người nào đó bị ta đuổi ra khỏi Thánh Đế Tư thành, khẳng định lòng mang bất mãn cố tình mật báo. Sau đó sẽ có người đến nơi này tìm hiểu đến tột cùng. Ta lo lắng..."

"Ta hiểu rồi." Tái Nhân Hầu tước gật đầu xác nhận.

"Vì bảo vệ Phong Ngân tiên sinh, vì bảo vệ ngài, vì bảo vệ Thánh Đế Tư thành, bọn họ phải biến mất." Nhã Duy Đạt nói như chém đinh chặt sắt: "Tái Nhân Hầu tước, ngài chú ý tới ánh mắt Phong Ngân tiên sinh nhìn Địch Áo không? Ở trong đó tràn đầy mong đợi, cũng tràn đầy lo lắng, mong đợi là bởi vì hắn tin tưởng trong tương lai Địch Áo sẽ đi lên một độ cao mà chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi, lo lắng là bởi vì hắn sợ Địch Áo không có đủ thời gian thành thục. Chuyện chúng ta cần làm chính là dùng lực lượng của chúng ta duy trì một hoàn cảnh tương đối ổn định, sau đó lẳng lặng chờ đợi."

Tái Nhân Hầu tước thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Nhã Duy Đạt viện trưởng, xem ra ta cũng phải đánh giá ngài lại rồi."

"Bây giờ ngài đã đáp ứng?"

"Ta còn có lý do gì cự tuyệt đây?" Tái Nhân Hầu tước bỗng nhiên đứng lên: "Bọn họ rời đi vào ngày mai?"

"Đúng thế." Nhã Duy Đạt mỉm cười nói: "Ta buộc bọn hắn nhóm rời đi vào ngày mai, chính là để cho bọn họ không đợi được đến lúc thủy triều hạ xuống, vì vậy bọn họ không thể nào băng qua Phong Bạo Chi Hải đi, chỉ có thể đi đường bộ, ngài sẽ có đủ thời gian và cơ hội xử lý tốt chuyện này."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-621)