← Ch.297 | Ch.299 → |
Mí mắt Dĩ Đạt giật giật, Á Nhĩ Duy Tư đoán không lầm, một khắc kia hắn thật sự nghĩ trực tiếp đi tìm Phong Ngân, một Thánh Vũ Sĩ già yếu không có nằm trong mắt hắn. Lôi kéo Á Nhĩ Duy Tư cũng chỉ là tìm thêm một tầng bảo hiểm mà thôi, nhưng Á Nhĩ Duy Tư đã biểu lộ thái độ, nếu như hắn khư khư cố chấp tất nhiên phải bước qua cửa ải đối phương trước. Đây không phải là vấn đề có thể đánh thắng hay không, mà là có cần thiết hay không.
"Ta nói muốn làm trái mệnh lệnh Đại trưởng lão lúc nào?" Dĩ Đạt ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ta muốn đi Đại công lĩnh, ngươi không có ý kiến chứ?"
"Cứ tự nhiên." Chỉ cần Dĩ Đạt không làm loạn kế hoạch của Lan Bác Tư Bản " Á Nhĩ Duy Tư tự nhiên không ra tay ngăn trở.
"Vậy thì tốt." Dĩ Đạt liếc sang Á Nhĩ Duy Tư, xoay người bước ra khỏi phòng.
"Đại nhân?" Sau khi thân ảnh Dĩ Đạt biến mất, bốn gã Võ Tôn kia bước tới bên cạnh Á Nhĩ Duy Tư.
"Để cho hắn đi như vậy sao?"
Á Nhĩ Duy Tư thản nhiên nói: "Hắn tự biết mình nên làm gì!"
Dĩ Đạt dĩ nhiên biết mình nên làm như thế nào, không nói trước hắn có thể đánh thắng Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư hay không. Cho dù hắn thành công đánh chết Phong Ngân thì vẫn phải đối mặt lửa giận của Lan Bác Tư Bản, hắn bây giờ còn không có tư cách đó.
Dĩ Đạt cũng không có dối gạt Á Nhĩ Duy Tư, hắn thật sự đi Đại công lĩnh, nghe nói nơi đó có một thương khố bí mật do Phỉ Tể lưu lại, vốn Dĩ Đạt muốn mượn chuyện này dẫn phát chiến hỏa ở trong Phỉ Tể Đại công lĩnh rồi đạt được đông đảo trưởng lão ủng hộ. Nhưng bây giờ nhìn lại đây là chuyện không thể, Bất Hủ truyền thừa xuất hiện đã phá vỡ bố cục hiện tại của Thần Vực, Lan Bác Tư Bản trước giờ im hơi lặng tiếng cũng đã lộ diện cho thấy sự tình đang dần dần thay đổi rất khó nắm bắt.
Một vị cường giả Thánh cấp sī cất giấu thương khố hẳn là có vài vật hữu dụng, cho nên Dĩ Đạt quyết định tự mình đi một chuyến, bây giờ tâm tình hắn không tốt, cần tìm một chỗ phát tiết. Về phần ả quả phụ của tên Phỉ Tể tình báo từng nói đến, hình như tên là An Kỳ Lạp thì phải, nàng là một người có tính cách kiên cường, lại là Võ Tôn nên sẽ không dễ dàng khuất phục. Từ trước tới giờ Dĩ Đạt rất chán ghét những người như thế, kiên cường cũng phải có hạn độ, tốt nhất là nàng có thể thức thời một chút, nếu không Dĩ Đạt sẽ làm cho nàng phải hối hận tại sao mình lại sinh ra trên thế giới này.
An Kỳ Lạp ở trong phủ Công tước vẫn không biết mình sắp sửa đại họa lâm đầu, nàng đang ngồi trong phòng cẩn thận lật xem tình báo. Trên tình báo nói bên phía Tái Nhân Hầu tước vẫn án binh bất động, không hề có dấu hiệu xuất binh Đại công lĩnh, điều này hiển nhiên có điểm cổ quái.
An Kỳ Lạp tự nhiên không ngây thơ cho rằng Tái Nhân Hầu tước sợ mấy tên quý tộc ở Đại công lĩnh, nhưng hiện tại nàng không tìm ra nguyên nhân nào khác. Mấy ngày nay nàng vượt qua trong đau khổ cùng cực, có nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được đi liên lạc những người kia rồi, trực tiếp phân chia bảo khố bí mật cho sớm để giải quyết những việc còn lại. Nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế ý nghĩ này xuống, chỉ cần vị Thánh giả của Hầu tước lĩnh không chết, cho dù nàng giàu có đến mức nào cũng chỉ có nước bỏ mạng ngoài đường. Phàm là còn có một tia hi vọng, An Kỳ Lạp sẽ không bỏ qua.
Ánh trời chiều loạng choạng tối, Ngõa Tây Lý xuất hiện ở trên tường thành, yên lặng nhìn về phía nam. Hắn rất lo lắng cho Địch Áo, Lan Bác Tư Bản luôn luôn nổi danh ngoan cố, nếu quả thật muốn làm khó Địch Áo thì không có cách nào vãn hồi. Hắn đã nói với Địch Áo, Khắc Lý Tư bình nguyên đã không còn cường giả, trên thực tế hắn ra tay giúp đỡ Địch Áo thanh trừ gần hết cường địch. Nhưng đối mặt Lan Bác Tư Bản, hắn đành phải thở dài hữu tâm vô lực, nếu như hắn đi theo chỉ có thể làm cho mọi chuyện càng thêm hỏng bét.
Địch Áo mỏi mệt cất bước về phía bình nguyên xa xa, Lan Bác Tư Bản yên lặng nhìn bóng lưng Địch Áo, lông mày cau lại tỏ vẻ khó nhọc, rõ ràng là tâm tình hắn cũng không tốt hơn Địch Áo bao nhiêu.
Địch Áo nói mấy câu kia cứ vang vọng mãi trong đầu hắn.
"Nếu các ngươi muốn biến ta thành một con chó, một con rối dễ sai bảo, vậy thì không cần phải tiếp tục đóng kịch, các ngươi muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó."
"Nếu các ngươi muốn ta trở thành đồng bạn của các ngươi, hoặc là các ngươi tin tưởng ta có truyền thừa, vậy thì xin hãy tôn kính ý nguyện của ta, như thế ta mới có thể xem các ngươi như bằng hữu, đối đãi như thân nhân."
"Ngài mới vừa nói ta có khả năng trở thành vương giả Thần Vực, đúng không? Ta biết ngài ôm kỳ vọng rất lớn đối với ta, nhưng vì sao ngài không suy nghĩ một người có thói quen làm việc dựa theo ý nguyện người khác thật sự có thể trở thành vương giả sao? Nếu các ngươi cảm thấy ý nghĩ của ta là sai, yêu cầu ta phải làm theo ý nguyện của các ngươi, tương lai sẽ ra sao đây? Ta sẽ lần lượt thay đổi tín niệm của mình để làm vừa lòng kỳ vọng của các ngươi? Huống chi các ngươi suy nghĩ có đúng không? Nếu như các ngươi thủy chung luôn luôn cho ra quyết định chính xác, Thần Vực sẽ không bao giờ bị Quân Đồ Minh phá hủy, ngài lấy cái gì chứng minh để ta tin tưởng vào quyết định của các ngươi?"
Địch Áo nói trúng ngay chỗ nội tâm Lan Bác Tư Bản yếu ớt nhất, đừng bảo là Thần Vực chia năm xẻ bảy, ngay cả nội bộ Nguyên lão hội cũng có không ít thanh âm chất vấn hắn. Một số vị nguyên lão nghĩ rằng Lan Bác Tư Bản len lén giấu Già Ân đi là vì tạo ra một con rối nhằm củng cố địa vị của mình.
Loại suy đoán ác ý này thuần túy là bẻ cong nhân cách Lan Bác Tư Bản, nhưng hắn vô lực biện hộ cho mình. Kể từ khi Thần Vực bị phá hủy, uy vọng cá nhân hắn rơi xuống thẳng tắp, hắn có đầy đủ lực ước thúc nội bộ Nguyên lão hội, nhưng ở ngoài Nguyên lão hội thì thanh âm của hắn bị hạ xuống rất nhiều. Cho nên lời Địch Áo nói tạo thành lực từng đợt sóng xung kích tâm linh hắn, bởi vì hắn thật sự không muốn tạo ra một con rối.
Hơn nữa Lan Bác Tư Bản đang chột dạ, trước kia đã bại bởi Quân Đồ Minh, hắn không nghĩ rằng mình lại có thể đối mặt Quân Đồ Minh một lần nữa, nếu có cũng không thể chuyển bại thành thắng. Hắn rất mệt mỏi, hi vọng tìm một một chỗ tốt chuyển cái gánh nặng này đi, giao cho một cường giả có khả năng mang Thần Vực ra khỏi vũng bùn. Những nguyên lão trong hội không đủ tư cách, những cường giả Thần Vực khác cũng không được, hắn chỉ có thể dời tầm mắt lên trên người thanh niên hậu bối này.
Nét khổ sở trên mặt Lan Bác Tư Bản càng lúc càng đậm, tại sao các ngươi biết rằng mình quyết định chính xác? Nếu như tất cả đều chính xác thì tại sao lại thua Quân Đồ Minh? Thanh âm Địch Áo không ngừng vang vọng trong đầu hắn, nhưng hắn không có cách nào trả lời.
Cho đến bóng lưng Địch Áo biến thành một điểm đen nhỏ, Lan Bác Tư Bản dời tầm mắt của mình, nói với lão nhân đang ngây ra như pho tượng ở đàng xa: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đại nhân, hắn rất thông minh, mặc dù thái độ không quá thân mật, cũng không nguyện tiếp nhận hảo ý của chúng ta, nhưng hắn vẫn lưu cho chúng ta một con đường sống." Lão nhân kia thấp giọng nói.
"Thật là thất bại mà." Lan Bác Tư Bản thở dài một hơi: "Không nghĩ tới thuyết phục một đứa bé lại có thể khó khăn như vậy, là ta già rồi phải không?"
"Đại nhân, chuyện này cho thấy hắn có ý chí rất cứng cỏi." Lão nhân kia cười nói: "Nếu như đổi thành một người thanh niên nào khác thì hắn đã sớm hỏng mất dưới uy áp của ngài rồi. Không biết đại nhân có chú ý không, lúc hắn rời đi hai cái chân đang run rẩy loạn cả lên, ha hả, hắn đã kiên trì đến cực hạn rồi."
"Sau này lại tìm cơ hội tiếp xúc với hắn." Lan Bác Tư Bản cười cười, lời đối phương nói vãn hồi cho hắn một ít mặt mũi, sau đó hắn trầm mặc chốc lát: "Ngươi ở lại Tái Nhân Hầu tước lĩnh đi, tận lực ngó chừng cẩn thận. Nếu như Địch Áo cần trợ giúp, trước tiên báo cho ta biết một tiếng."
"Ở lại Tái Nhân Hầu tước lĩnh?" Lão nhân kia kinh hãi: "Nhưng mà... lỡ may Phong Ngân."
"Thử dò xét thái độ Phong Ngân." Vẻ mặt Lan Bác Tư Bản chuyển sang lạnh lẽo: "Nếu như Phong Ngân nhận ra ngươi dám xuất thủ với ngươi. Vậy thì chúng ta cũng không có biện pháp lưu mặt mũi cho Địch Áo rồi, cho dù thế nào cũng phải diệt trừ Phong Ngân."
"Đại nhân, nếu như Phong Ngân làm bộ không nhận ra ta, cố ý không biết thân phận của ta thì sao?" Lão nhân kia hỏi.
Lan Bác Tư Bản trầm mặc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, Địch Áo kiên trì đúng là đã cấp cho hắn một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Thật lâu sau, Lan Bác Tư Bản chậm rãi nói: "Ngươi cũng có thể làm bộ như không nhận ra hắn, cứ như vậy đi."
Lão nhân kia mở to mắt nhìn về phía Lan Bác Tư Bản, hắn không thể nào nghĩ tới Lan Bác Tư Bản luôn luôn ngoan cố, cường ngạnh cũng có một mặt mềm yếu như vậy, làm bộ như không nhận ra Phong Ngân? Có phải đại biểu Lan Bác Tư Bản cố ý quên mất thù hận Phong Ngân gây ra trước kia?
"Đại nhân, chúng ta..." Lão nhân kia hơi do dự, quyết định nói cho rõ ràng: "Chúng ta có thể cố ý bỏ qua Phong Ngân tồn tại, nhưng những thái độ người khác sẽ rất khó xử lý. Thí dụ như Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn một lòng muốn nâng đỡ tên kia, nếu như hắn biết Phong Ngân tồn tại, rất có thể phái người đi tới đây. Không chỉ có một mình ngài muốn dùng máu tươi Phong Ngân tạo thế cho Địch Áo, bọn họ cũng muốn."
← Ch. 297 | Ch. 299 → |