← Ch.377 | Ch.379 → |
Trên tổng thể, đám người Địch có chút hảo cảm với thiếu niên áo xám này, ít nhất đối phương nhìn qua đang suy nghĩ cho bọn họ, khó trách bị gọi là người hiền lành.
"Yên tâm đi, chúng ta không có chuyện gì, đúng rồi, trong học viện có chỗ nào cung cấp thức ăn không?"
"Làm sao không được? Học viện có chuẩn bị phòng ăn rất lớn, chỉ có điều cách nơi này khá xa. Lúc bình thường chúng ta ít khi ăn ở đó." Phổ Lai Tư nói xong liền im lặng quan sát thần sắc mấy người Địch Áo: "Chẳng lẽ không có ai nói cho các ngươi biết?"
"Chúng ta mới vừa tới đây hôm nay, còn nhiều việc không rõ ràng lắm." Mấy người Địch Áo cười khổ nhìn nhau, tâm nhãn cái tên kia đúng là không phải nhỏ một cách bình thường, đến cả chuyện này mà cũng giấu diếm?
"Hôm nay mới tới?" Phổ Lai Tư ngơ ngác nghệch mặt ra, không có đạo lý để cho học viên mới nhập học đi tiếp nhận nhiệm vụ, lại liên tưởng đến đám người Địch Áo nghi vấn lúc nãy, trong lòng hắn mơ hồ đoán ra một nguyên nhân: "Vậy các ngươi tới đây làm gì?"
"Tùy tiện đi xem một chút, dù sao cũng phải làm quen hoàn cảnh chung quanh." Lôi Mông cười khan vài tiếng, tạo ra thanh thế lớn như vậy chỉ là vì tìm kiếm thức ăn, nói ra không khỏi mất thể diện cả đám.
"Tùy tiện đi xem là giết chết một đàn Tháp Nhĩ Dương?"
Chỉ có thể nói lấy cớ kiểu này quá kém rồi, Lôi Mông càng nói như vậy, Phổ Lai Tư lại càng xác định ý nghĩ trong lòng, niềm nở chào mời: "Bên ta mới vừa bắt được mấy con gà núi, có muốn tới đó nếm thử không? Tài nấu nướng của ta cũng không tệ đâu."
Phổ Lai Tư xuất phát từ hảo tâm, nhìn mấy người Địch Áo ăn mặc hiển nhiên là gia cảnh không tệ, chưa chắc quen thuộc những chuyện tình vụn vặt này. Quan trọng là Phổ Lai Tư đang bị xúc động rất lớn, những tên tân sinh này có thể giết chết một đàn Tháp Nhĩ Dương mà lông tóc không tổn hao một cọng, thực lực bọn họ cường hãn cỡ nào không cần suy nghĩ cũng biết. Trong tương lai, bọn họ không thể nào không có tiếng tăm, bất kể nhìn từ góc độ nào, hắn cũng phải thử giao tiếp tới đối phương một chút.
Mấy người Địch Áo nhã nhặn cự tuyệt lời mời của Phổ Lai Tư, hắn cũng không có để ý. Nếu như đã là hàng xóm rồi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội tiếp xúc, nhưng đến lúc gần đi hắn để lại cho mấy người Địch Áo một tấm bản đồ, phía trên ghi rõ chủng loại yêu thú hoạt động quanh khu vực.
So sánh xuống, vật này có tác dụng rất lớn đối với đám người Địch Áo, căn cứ đánh dấu trên bản đồ. Mấy người Địch Áo vòng qua mấy chỗ yêu thú tụ cư, bắt mấy con gà núi và thỏ hoang, rồi tìm được nguồn nước lấy vài bình nước trong mang trở về thạch động.
Ăn uống no đủ xong, mọi người ngồi quanh đống lửa đàm luận, Ca Đốn nói: "Lôi Mông, ngươi hiểu Tử Vong Chi Ca bao nhiêu? Chúng ta sau này vẫn thường xuyên chơi với yêu thú?"
"Ta không biết rõ lắm!" Lôi Mông nhức đầu nói, thân là cháu Sư Tâm Vương, nhưng hắn không biết nhiều về học viện lớn nhất đế quốc, đúng là khó thể mở miệng được.
"Ta cảm giác không đơn giản như vậy, các ngươi không phát hiện hả, thực lực yêu thú nơi này không phải tính cường đại, nhưng lại cùng thuộc tính theo từng khu. Đối phó một con có lẽ dễ dàng, nhưng một đám sẽ rất nguy hiểm." Tác Phỉ Á chậm rãi nói ra ý nghĩ trong lòng.
"Gì đây, một con và một đám có gì khác nhau?" Lôi Mông bĩu môi.
Y Toa Bối Nhĩ liếc sang Lôi Mông: "Đó là vì ngươi đã lên cấp Cực Hạn võ sĩ rồi, nếu chúng ta đều là Quang Mang võ sĩ, không có Hỏa Hống Thú và Miêu Tử, làm sao chiến đấu nhẹ nhàng như hôm nay được?"
Ca Đốn vỗ vỗ bả vai Lôi Mông nói: "Ở Thánh Đế Tư thành từng gặp phải cô nàng Tử tước gì gì đó, nhớ không? Nàng chính là Quang Mang võ sĩ vẫn bị một đám sói hoang nguyên đuổi chạy trối chết, còn định cướp đoạt ngựa của chúng ta."
Sói hoang nguyên? Lôi Mông nhớ tới tình cảnh lúc ấy không khỏi gật đầu xác nhận, lực chiến đấu của sói hoang nguyên sợ rằng còn không bằng Tháp Nhĩ Dương. Nếu đàn sói bị tổn thương thảm trọng sẽ rút lui chạy trốn, nhưng Tháp Nhĩ Dương hoàn toàn là không chết không thôi. Đối với bọn họ dĩ nhiên không thể tạo thành nguy hiểm, nhưng những học viên Quang Mang võ sĩ mới vừa nhập học lại là uy hiếp rất lớn.
"Lôi Mông, học viên tốt nghiệp từ Tử Vong Chi Ca sẽ đi đâu?" Tác Phỉ Á hỏi.
"Đương nhiên là quân đội." Tinh thần Lôi Mông rung lên, hắn biết rõ ràng vấn đề này: "Bá phụ đã nói với ta, những người đi ra từ Tử Vong Chi Ca không cần thiết phải có thực lực cường đại, nhưng sẽ có chỗ độc đáo nhất định đối với phương diện đoàn đội phối hợp, rất thích hợp với hành quân tác chiến."
"Vậy là được rồi." Tác Phỉ Á cười cười nói: "Ta nghĩ đây chính là ước nguyện ban đầu khi thành lập Tử Vong Chi Ca. Bọn họ không cần bồi dưỡng học viên thành anh hùng lấy một địch trăm, chỉ cần có kinh nghiệm đoàn đội tác chiến phong phú là được rồi. Cho dù thực lực hơi yếu cũng có thể tạo ra tác dụng rất lớn."
Ở trong ấn tượng của Lôi Mông, Tử Vong Chi Ca không chỉ là một học viện có thủ đoạn huấn luyện tàn khốc nhất trên toàn đại lục, đồng thời cũng là chiếc cầu một bước lên trời cho các bình dân. Nhờ có học viện này, những võ sĩ bình dân sẽ có hi vọng nhận được bí kỹ cao cấp. Nếu không, cho dù bọn họ lên cấp cũng không có cách nào sử dụng bí kỹ cao cấp, vì thế lực chiến đấu không được đề thăng bao nhiêu.
Tử Vong Chi Ca là bảo địa Sư Tâm đế quốc trong lòng nhóm võ sĩ bình dân. Chỉ có nơi này mới truyền thụ bí kỹ cao cấp cho bọn họ mà không đòi hỏi lợi ích quá lớn. Mặc dù Lôi Mông có chút bất mãn đối với phương thức đào thải tàn khốc của Tử Vong Chi Ca, nhưng hắn vẫn phải kính nể người đã sáng lập ra học viện.
Dựa theo Tác Phỉ Á thuyết pháp, Tử Vong Chi Ca chỉ là một nơi hoàn toàn phục vụ cho quân đội? Lôi Mông không phục nói: "Chỉ có kinh nghiệm cũng không đủ mà? Tiểu đội mạo hiểm giả nào không có kinh nghiệm đoàn đội phối hợp? Chẳng lẽ bọn họ cũng có tư cách tiến vào quân đội?"
"Chiến đấu vì tiền và chiến đấu vì chiến đấu là hai quan niệm hoàn toàn không giống nhau, mức độ nguy hiểm cũng không thể nào đánh đồng. Ta hỏi ngươi một vấn đề đơn giản, tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện cần trả học phí không?"
"Chuyện này... ta không rõ lắm." Lôi Mông gãi gãi đầu nói.
"Đợi ngày mai hỏi là có thể biết rồi, ví dụ như mỗi một học viên đều phải trả một khoản học phí rất lớn, nhưng các ngươi đã nhìn thấy khung cảnh ở học viện rồi, số tiền kia dùng vào đâu? Các ngươi không cảm thấy những căn phòng cũ rách không phù hợp với địa vị của học viện quy mô lớn sao?" Tác Phỉ Á cười nói: "Vì thế ta đoán Tử Vong Chi Ca không thu bất kỳ phí dụng nào của học viên, như vậy mới có khả năng hấp dẫn giới bình dân gia nhập."
"Tác Phỉ Á, tại sao hễ nói chuyện đến tiền là hai mắt ngươi sáng rực lên vậy? Đúng là một yêu nữ tham tiền mà." Y Toa Bối Nhĩ cười cười tựa lưng vào người Tác Phỉ Á.
"Không hiểu thì không nên nói lung tung." Tác Phỉ Á giận dỗi kéo mũi Y Toa Bối Nhĩ.
Nói đến vấn đề thu vào chi ra, những người ở chỗ này không ai có thể vượt qua Tác Phỉ Á, là do nàng có kinh nghiệm trông coi kinh tế của Nam tước lĩnh nhiều năm. Tác Phỉ Á cho ra phán đoán, người bình thường lấy đâu ra tiền gia nhập học viện lớn như vậy, kim tệ hao phí mỗi ngày khẳng định không ít. Tác Phỉ Á rõ ràng những học viện có thu học phí đều xuất phát từ lợi nhuận, ví như Thánh Đế Tư thành, cho dù không có thuế má, chỉ dựa vào Thánh Đế Tư học viện cũng có thể chống đỡ được phí dụng cả tòa thành.
"Nhưng nếu chân tướng đúng như ngươi nói " Tử Vong Chi Ca dựa vào cái gì để duy trì hoạt động? Chẳng lẽ là người thành lập học viện tự mình móc tiền ra trả?" Ca Đốn lắc đầu nói, tài phú cá nhân dù nhiều hơn nữa cũng không thể nuôi nổi một tòa học viện lớn như vậy.
"Không thể." Lôi Mông lập tức hủy bỏ suy đoán đầu tiên của Ca Đốn, hắn còn nhớ lúc nhỏ đã từng thấy qua Tử Vong Chi Ca viện trưởng Tư Thản Sâm. Sở dĩ trí nhớ vẫn còn đầy đủ là vì trước đó Lôi Mông chưa từng thấy người nào mặc y phục cũ rách đến trình độ kinh khủng như vậy. Cho dù nhìn từ góc độ nào, Tư Thản Sâm cũng không giống một kẻ có tiền.
"Chuyện này phải hỏi Sư Tâm Vương bệ hạ rồi, tin tưởng ông ấy nhất định sẽ biết." Tác Phỉ Á mỉm cười nhìn sang Lôi Mông.
Lôi Mông buồn bực một trận, Tác Phỉ Á nói thật hay, Sư Tâm Vương hiển nhiên biết mục đích xây dựng Tử Vong Chi Ca học viện, nhưng hắn lại không biết phản bác như thế nào. Phòng ốc trong học viện quả thật cũ nát quá mức, thậm chí còn thua cả nhà ở vùng nông thôn nữa, đúng là vừa nhìn là thấy mất mặt.
Sáng sớm ngày hôm sau, tên thanh niên tên là Ước Sắt Phu đi tới thạch động đưa cho đám người Địch Áo điều lệ của học viện, còn có một nhiệm vụ đó là thành công mang về trứng của loài Hỏa Long Tích Dịch. Nhóm Địch Áo có bảy người cần phải lấy được bảy cái trứng Tích Dịch mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
← Ch. 377 | Ch. 379 → |