Vay nóng Tima

Truyện:Thần Điển - Chương 511

Thần Điển
Trọn bộ 621 chương
Chương 511: Quấy rầy
0.00
(0 votes)


Chương (1-621)

Siêu sale Lazada


Mạc Lâm tiếp tục nói: "Vì vậy chuyện này hơi khó xử, không phải tất cả Cực Hạn võ sĩ đều có thể dùng biện pháp này để tăng cấp lên tới Võ Tôn. Ngươi đừng tưởng rằng đây là sự tình đơn giản, hàng rào Võ Tôn không dễ đột phá như vậy đâu."

"Về phương diện ta đã có chuẩn bị rồi." Địch Áo gật đầu nói: "Thật ra tư chất của bọn họ không tệ, ta nghĩ sẽ không có xảy ra vấn đề gì lớn. Về phần ảnh hưởng như ngài nói, có thể tiết lộ sẽ nghiêm trọng tới trình độ nào không?"

"Không tính là nghiêm trọng, chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn thực lực sẽ bị giảm xuống mấy thành."

"Hoàn hảo." Địch Áo thở phào nhẹ nhỏm, nếu như cái giá phải trả quá lớn, hắn thật sự không dám nhờ vả: "Nói vậy là có thể giúp ta rồi?"

"Khách khí như vậy làm gì?" Mạc Lâm cười nói: "Trợ giúp ngươi chính là giúp chính bản thân chúng ta, nhưng ta không thể chỉ huy mấy người Á Nhĩ Duy Tư, bọn họ là người của Lan Bác Tư Bản đại nhân trực tiếp quản lý."

Địch Áo nhất thời giật mình, nói đùa gì vậy, còn muốn trước trưng cầu ý kiến Lan Bác Tư Bản? Lan Bác Tư Bản có đồng ý hay không là một chuyện, nhưng tin đi tin về ít nhất phải mất thời gian chừng một tháng.

Thấy vẻ mặt Địch Áo bàng hoàng như thế, Mạc Lâm cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Hình như ngươi quên mất thân phận của mình rồi, nếu Lan Bác Tư Bản đại nhân không có ở đây, ngươi hoàn toàn có thể tự mình đi nói với bọn họ, đừng quên, ngươi là Bất Hủ truyền thừa, là hi vọng quật khởi của Thần Vực, ngươi có tư cách này."

Mặc dù Mạc Lâm nói câu này rất nhẹ nhàng nhưng Địch Áo lại biết Mạc Lâm đang nhắc nhở bản thân mình, bất luận mình làm gì cũng có liên hệ trực tiếp tới Thần Vực.

Địch Áo trầm mặc một hồi mới ngẩng đầu nhìn sang Mạc Lâm: "Được rồi, ta đã hiểu."

Mạc Lâm cười cười, đứng lên đi ra khỏi phòng: "Ta đi gọi đám người Á Nhĩ Duy Tư qua đây."

Nói chuyện với đám người Á Nhĩ Duy Tư thuận lợi đến bất ngờ, Địch Áo chỉ giải thích tình huống rõ ràng là mấy người Á Nhĩ Duy Tư trực tiếp đáp ứng không chút do dự. Giống như trợ giúp Địch Áo làm việc là chức trách của bọn họ vậy, toàn bộ quá trình thuận lợi nằm ngoài Địch Áo dự liệu.

Thế nhưng Á Nhĩ Duy Tư càng biết điều phối hợp, trong lòng Địch Áo lại càng băn khoăn. Dù sao làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thực lực đám người Á Nhĩ Duy Tư trong khoảng thời gian ngắn.

Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, vấn đề là ở mấy người Á Nhĩ Duy Tư thân phận, đây chính là bốn Thánh giả, lần này Địch Áo đã thiếu một khoản nhân tình quá lớn.

Mặc dù cảm giác cầu người làm việc không dễ chịu, nhưng tình cảnh hiện tại Địch Áo không có sự lựa chọn nào khác, dù sao từng bị chấy cắn thì không cần lo rận quá nhiều. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thiếu nhân tình của Thần Vực, cứ tạm ghi nhớ sau này tính toán lại là được rồi.

Chuyện kế tiếp chính là chờ Hoắc Phu Mạn đưa tinh thần kết tinh tới đây, sau đó sẽ có thể bắt tay vào công việc gia tăng thực lực cho đám người Lôi Mông và Tác Phỉ Á. Địch Áo cảm thấy phương diện này sẽ không có vấn đề, cho dù tư chất đám người Tác Phỉ Á không tính là những người đứng đầu thì cũng là nhân tài siêu quần bạt tụy, chỉ cần có đầy đủ tinh thần kết tinh, mấy người bọn họ có khả năng tấn thăng lên Võ Tôn rất lớn.

Địch Áo trở lại nhà Lôi Mông, vừa định đi vào đại môn thì phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng la: "Đợi một chút!"

Địch Áo xoay người nhìn lại, thì ra là gã kỵ sĩ thanh niên ngày đó đi cùng An Đông Ny, trong lòng bất giác cảm thấy buồn cười, đúng là đã tìm tới thăm hỏi?

"Ngươi khỏe, chúng ta lại gặp nhau rồi." Gã kỵ sĩ thanh niên mỉm cười rạng rỡ như gió xuân tràn về, như gặp được bằng hữu nhiều năm xa cách.

Ở đời có đạo lý cơ bản là không ai giơ tay đánh người đang tươi cười, Địch Áo làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu nói: "Đúng dịp nhỉ?"

"Ha hả, không khéo, không hề khéo chút nào." Gã kỵ sĩ thanh niên cực kỳ tự nhiên cầm tay Địch Áo, còn dùng lực lắc lắc mấy cái. Nếu rơi vào trong mắt người không biết nội tình, đoán chừng sẽ nghĩ rằng hai người nhất định có quan hệ mờ ám.

"Ngươi tìm ta?" Địch Áo làm ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng lại khinh thường lẩm bẩm: "Cố gắng lôi kéo làm quen ta? Có tác dụng gì không đây?"

Gã kỵ sĩ ngơ ngẩn, trong mắt lộ ra mấy phần lúng túng, nhưng ngay sau đó lại cười cười giả lả: "An Đông Ny có ở đây không? Ha hả, các ngươi đã là bằng hữu của An Đông Ny, vậy thì mọi người coi như là người mình rồi. Ta ở đặt một phòng tốt ở tửu điếm Cách Lan Đặc, không biết có thể mời mọi người cùng nhau đi ăn một buổi không?"

Người mình? Ai là người mình với ngươi chứ? Trước khi đi ra ngoài nhà ngươi chưa soi gương à? Địch Áo liếc sang gã kỵ sĩ thanh niên, vừa định trực tiếp cự tuyệt, chợt nhớ tới một chuyện: "Ngươi xem đi, cho tới giờ ta còn không biết tên của ngươi đấy, ta tên là Địch Áo."

"Khắc Lao Tư!" Gã kỵ sĩ thanh niên hồi đáp.

Quả thế, đối phương cũng là hôn phu trên danh nghĩa của An Đông Ny, Địch Áo cũng không tiện trực tiếp đuổi đối phương đi. Dù sao đây cũng là nhà của Lôi Mông, sau khi suy nghĩ một lát, Địch Áo mỉm cười ái ngại: "Gần đây phát sinh chút ít chuyện, thật sự là không có thời gian. Mấy ngày nữa được không? Không cần vội vã nhất thời làm gì, cơ hội còn nhiều mà."

"Không sao, ta có thể hiểu được." Ở trên mặt Khắc Lao Tư nhìn không thấy nửa điểm buồn bã khi bị cự tuyệt, vẫn duy trì nụ cười thân thiết nói: "Ta vào gặp An Đông Ny trước đã, đúng lúc làm quen với mọi người. Sau này sẽ là bằng hữu của nhau, có gì cần giúp đỡ thì đừng khách khí với ta."

Khắc Lao Tư vừa nói vừa tự nhiên kéo tay Địch Áo đi vào trong cửa. Địch Áo quả thực hết chỗ nói rồi, da mặt tên này cũng dày cỡ da trâu đi? Như vậy cũng được? Cho tới nay Địch Áo tự cảm thấy da mặt của mình đã dày lắm rồi, nhưng so sánh với cái tên Khắc Lao Tư quả thật còn thua xa.

"Đợi một chút, Khắc Lao Tư đúng không? Hình như ngươi quên mất một chuyện." Địch Áo từ tốn gỡ tay Khắc Lao Tư ra, nói giỡn gì đó? Nếu dẫn cái tên này đi vào còn không bị Tác Phỉ Á mắng chết hay sao?

"Chuyện gì?" Khắc Lao Tư làm ra bộ dạng ngơ ngác hỏi lại.

Địch Áo chỉ chỉ bốn phía: "Thấy những người đó không? Thật ra bọn họ là vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ chúng ta, ta mới vừa nói qua, gần đây đã phát sinh một vài chuyện. Mặc dù theo lý thuyết ta nên mời ngươi vào nhà ngồi một chút, nhưng bây giờ là thời kì phi thường, cho nên ta đành phải xin lỗi vậy. Chờ qua thêm vài ngày gió êm sóng lặng, ta khẳng định sẽ tới cửa tạ lỗi."

"Ha hả, Địch Áo huynh đệ nói đùa, nơi này chính là đế đô, huống chi đây là nhà của Lôi Mông, ai có gan dám chạy đến đây gây chuyện?" Khắc Lao Tư hiển nhiên cho là Địch Áo đang nói láo. Mặc dù trong giọng nói không có châm chích gì, nhưng khuôn mặt đã bắt đầu cứng lại.

Địch Áo thở dài nói: "Ngươi nhìn bộ dạng những người đó xem, có giống như ta đang nói đùa không? Trên thực tế vài ngày trước đã bị ám sát, nếu không bọn họ ngăn chặn cả con đường này làm gì?"

"Ta đây vẫn muốn tiến vào." Khắc Lao Tư khẽ nhíu mày, nói: "Mặc dù thực lực ta không tính là cao nhưng cũng là Võ Tôn cấp bốn, ít nhiều gì vẫn có thể phát huy ra công dụng nhất định."

Võ Tôn cấp bốn là giỏi lắm sao? Nếu như điều kiện cho phép, Địch Áo rất muốn đánh cho cái tên trước mặt này răng rơi đầy đất, vấn đề là hắn không thể làm như vậy, An Đông Ny cũng không cho phép. Địch Áo không có quá lo lắng có thể đánh thắng đối phương hay không, bản thân hắn lúc còn là Cực Hạn võ sĩ đã có thể đối kháng ba Võ Tôn liên thủ công kích, đừng nói Khắc Lao Tư chỉ là một gã Võ Tôn cấp bốn, một khi chiến đấu chính diện chắc chắn là không thể nào thua nổi.

Giờ phút này Địch Áo đã hơi hối hận, lúc mới đầu tại sao dứt khoát cự tuyệt đối phương cho rồi, làm thế không đến nổi sẽ biến thành tình cảnh lúng túng như hiện tại.

"Không cần phiền đến ngươi, dù sao đây là chuyện của chúng ta, tự chúng ta giải quyết là được rồi." Địch Áo cười nói: "Dĩ nhiên hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh. Nếu có việc gì cần, ta sẽ tới tìm ngươi."

Đã nói tới mức này, Địch Áo cảm giác mình đã rất lương thiện rồi, không có trực tiếp đuổi đối phương cút đi là vì sợ tạo thành không tốt ảnh hưởng An Đông Ny.

Nhưng Khắc Lao Tư làm như nghe không hiểu Địch Áo đang nói gì, lộ ra thần sắc bất mãn nói: "Tất cả mọi người đều là người mình, khách khí với ta làm gì chứ? Dù sao ta mới vừa từ tiền tuyến chạy về cũng không có chuyện làm, đúng lúc mọi người cùng nhau làm việc tránh khỏi nhàm chán cũng tốt." Nói tới đây, Khắc Lao Tư dừng lại một chốc rồi bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía Địch Áo: "Địch Áo huynh đệ, không phải là ngươi không tin ta chứ?"

Khắc Lao Tư làm ra bộ dạng kinh ngạc nhưng trong lòng thật ra đang rất đắc ý, câu này vừa ra khỏi miệng tương đương với Địch Áo bị đưa vào ngõ cụt. Ngoại trừ để cho hắn tiến vào, Khắc Lao Tư nghĩ không ra Địch Áo còn có thể tìm ra lựa chọn nào khác. Đây chính là nhà củaLôi Mông, Khắc Lao Tư không dám trực tiếp xông vào, cho nên mới phải hao phí miệng lưỡi với Địch Áo lâu như vậy.

Địch Áo nhíu mày, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, buổi sáng mới vừa bị Hoắc Phu Mạn đâm thọt mấy cái đã phiền lắm rồi, bây giờ lại đụng thêm một tên? Xem lão tử dễ ăn hiếp đúng không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-621)