← Ch.590 | Ch.592 → |
Địch Áo nhíu mày rơi vào trầm tư, nghi hoặc càng lúc càng đậm. Đúng lúc này, Lao Lạp và Miêu Tử bỗng nhiên dừng bước, đôi mắt Lao Lạp sáng rực lên ngó chừng sườn núi nơi xa, còn Miêu Tử phản ứng càng thêm quyết liệt, chân trước hạ xuống, phần lưng nhô lên cao, cái đuôi dài khẽ phe phẩy qua lại chuẩn bị tư thế sẵn sàng công kích.
Không cần mở miệng hỏi, Lao Lạp và Miêu Tử phản ứng đã giải thích cho Địch Áo hiểu rõ vấn đề. Sau khi Địch Áo ngưng thần quan sát một hồi, thấy xung quanh nơi họ đứng không có bất cứ động tĩnh gì liền quay đầu nói với Lao Lạp: "Mẫu thể núp ở dưới đất?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm." Lao Lạp lắc đầu đáp.
Địch Áo lúc này mới nhớ tới mẫu thể trong ấn tượng Lao Lạp biết sinh sống ở trong biển rộng, hiển nhiên so với con ở nơi này phải có tập quán khác biệt nhau.
"Các ngươi lưu lại nơi này, ta đi xem thế nào." Địch Áo nói xong chậm rãi leo lên sườn núi, nếu đã tới tóm lại phải thử một chút, loài yêu thú này quá lạ, càng hiểu biết thêm một phần lại càng bảo đảm ưu thế chiến đấu sau này.
"Ta cũng đi." Lao Lạp mím môi đi theo sau Địch Áo, Miêu Tử cũng không cam lòng ở lại, triển khai hai cánh bay lên trời, miệng không ngừng gầm gừ.
"Ta đi trước dò đường mà?" Địch Áo lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía Miêu Tử ở trên không trung: "Ngươi quay trở lại cho ta."
Nhưng nằm ngoài Địch Áo dự liệu, lần này Miêu Tử không nghe lời Địch Áo, trực tiếp vọt tới vùng trời trên ngọn núi, không ngừng bay lượn quanh quẩn làm như tùy thời bổ nhào xuống công kích ai đó vậy.
"Chuyện gì xảy ra?" Địch Áo nghi hoặc nhìn sang Lao Lạp, trong trí nhớ của hắn chỉ có lần đánh với Song Đầu Xà ở đầm lầy Hắc Ám, Miêu Tử mới lộ ra bộ dạng ý chí chiến đấu cao như thế
Ánh mắt Lao Lạp lộ vẻ hưng phấn nói: "Trên người mẫu thể hẳn là có thứ gì đó nó cảm thấy hứng thú." Khó trách Lao Lạp có cảm giác hưng phấn, kể từ khi Miêu Tử hoàn thành hai lần tiến hóa đã không còn ham muốn đối với mảnh vỡ tinh thần nữa rồi. Dĩ nhiên nó sẽ không chê tinh thần hạch, nhưng Địch Áo không thể nào xa xỉ đến mức dùng tinh thần hạch cho Miêu Tử ăn, cho nên bây giờ nhìn thấy Miêu Tử rốt cuộc tìm được thứ giúp nó gia tăng thực lực, Lao Lạp cảm thấy cao hứng vô cùng.
"Không được, quá nguy hiểm." Địch Áo không đồng ý, hắn và Miêu Tử còn dễ nói, dựa vào tốc độ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối thì chạy trốn không thành vấn đề. Nhưng tốc độ Lao Lạp lại không được như vậy, một khi phát sinh tình huống bất thường, cho dù Miêu Tử mang nàng bay đi cũng chưa chắc đào thoát nổi. Bọn họ chuẩn bị đối mặt với một loài yêu thú chưa biết nên phải hành động cẩn thận.
"Nếu ngươi có thể gọi Miêu Tử quay trở lại, ta sẽ nghe lời ngươi." Khóe miệng Lao Lạp lộ ra nụ cười giảo hoạt. -
Địch Áo tức giận trợn mắt nhìn Lao Lạp, đây mà tính là điều kiện à? Đừng nói là bây giờ, lúc bình thường Miêu Tử luôn luôn nghe lời Lao Lạp, tiếp theo mới tới phiên hắn.
"Dẫn ngươi đi cũng được, nhưng không được tùy ý động thủ." Địch Áo dặn dò kỹ càng, mang theo Lao Lạp cũng tốt, tính từ lực phá hoại thì Địch Áo quả thật không bằng nàng. Chỉ cần cẩn thận một chút hẳn là không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Lao Lạp gật đầu lia lịa, Địch Áo nhìn thoáng qua Miêu Tử bay lượn trên không trung, cũng may Miêu Tử không có vọng động đến mức tự mình phát động tiến công.
Địch Áo và Lao Lạp đi tới không nhanh, hơn nữa Địch Áo còn cố ý bước chân thật mạnh, chung quanh mẫu thể nhất định sẽ có diễn sinh thể tồn tại. Địch Áo quyết định xử lý sạch đám diễn sinh thể trước tiên, sau đó mới đối phó mẫu thể, vừa có thể tiêu trừ phiền toái cho phe mình, vừa có thể thử dò xét mẫu thể phản ứng như thế nào.
Khi Địch Áo và Lao Lạp tiến tới gần, chung quanh sườn núi rốt cuộc hiện ra mấy ụ đất nhanh chóng di động tới chỗ Địch Áo.
Địch Áo nhìn lướt qua liền thấy tổng cộng có ba diễn sinh thể, xem ra những diễn sinh thể khác đã đi ra ngoài kiếm ăn rồi.
"Không thể trì hoãn quá lâu, một khi mẫu thể cảm giác được nguy hiểm sẽ lập tức triệu hồi tất cả diễn sinh thể." Lao Lạp vừa nói vừa chà xát hai nắm đấm, bộ dạng cực kỳ hứng thú.
Địch Áo nguyên bản định tự mình đối phó ba diễn sinh thể, nghe được Lao Lạp nói liền thay đổi chú ý: "Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, ta dụ chúng nó tách ra rồi ngươi xử lý một con."
Lao Lạp hiển nhiên sẽ không có ý kiến, Địch Áo bước tới vài bước cách Lao Lạp chừng năm thước. Khoảng cách này sẽ không sợ làm ngộ thương Lao Lạp, tùy thời đều có thể gọi nàng gia nhập chiến đấu.
Địch Áo nhẹ nhàng gõ gõ xuống đất, đợi đến lúc ba ụ đất vọt tới dưới chân, Địch Áo bay ngược về phía sau. Lần này Địch Áo không có vội vã xuất thủ, chờ đợi diễn sinh thể hoàn toàn chui ra khỏi mặt đất mới bắt đầu động thủ, làm thế để tránh hao phí sức lực đánh bồi thêm một hai đòn giết nó.
"Ầm ầm ầm ~!"
Ba bóng đen thô to từ dưới đất chui lên, xông thẳng về phía Địch Áo.
Địch Áo vung tay chém ra hai đạo Phá Không Trảm, lúc này Lao Lạp cũng di động, chẳng biết lúc nào nàng đã đeo quyền sáo vào tay, thân hình lưu lại một dãy tàn ảnh chạy tới chỗ một diễn sinh thể.
Chiến đấu kết thúc rất mau, thực lực của hai bên căn bản không cùng một cấp bậc. Khác nhau chỉ ở chỗ Địch Áo xuất thủ tương đối văn minh, hai con diễn sinh thể bị cắt chỉnh tề thành bốn mảnh nằm im trên mặt đất, còn Lao Lạp cương quyết án theo phong cách chiến đấu nhất quán, mấy quyền đi xuống là đánh nát diễn sinh thể làm cho máu me, nội tạng bay múa đầy trời, từng mảng thịt xám đen cộng với mấy cái vòi lúc nhúc văng tung tóe ra chung quanh. Nếu như không phải vì Địch Áo phóng ra mấy cơn gió ngăn cản dùm Lao Lạp, đoán chừng bây giờ nàng đã biến thành một người máu rồi.
Địch Áo và Lao Lạp mới vừa giải quyết xong ba con diễn sinh thể, sườn núi cách đó không xa núi bắt đầu chấn động kịch liệt, mặt đất dưới chân hai người theo đó run rẩy từng đợt.
Ngay sau đó phía trên sườn núi rớt xuống hàng đống bùn đất, khu vực xung quanh bắt đầu xuất hiện vô số khe nứt lan tràn ra bốn phía.
Địch Áo và Lao Lạp đứng im tại chỗ chờ đợi, mẫu thể có thể chủ động đi ra ngoài dĩ nhiên là tốt nhất. Bằng không bọn họ không biết nên làm thế nào đối phó nó nữa, chẳng lẽ phải chui xuống đất chơi với nó sao?
Chung quanh sườn núi rải đầy cỏ khô vàng úa, liên tưởng tới Lao Lạp nói diễn sinh thể tìm kiếm thức ăn thường rót kịch độc trong cơ thể vào con mồi. Trong lòng Địch Áo tăng thêm vài phần cảnh giác, diễn sinh thể đã như thế, vậy thì độc tố của mẫu thể mãnh liệt tới mức nào đây?
Thời gian qua đi không lâu lắm, một mảng sườn núi đã sụp đổ hoàn toàn lộ ra khỏi một con quái vật lớn, nhìn thoáng qua bộ dạng không khác gì diễn sinh thể, thân thể hình lăng trụ dài ngoằn. Căn cứ Địch Áo quan sát thì đường kính ít nhất cũng hơn mười thước, ngoài thân không có mắt không óc mũi. Dọc theo thân thể và đầu rải đầy gai sắc như dao, cái miệng khổng lồ chứa đầy răng nanh nhọn hoắc.
Địch Áo và Lao Lạp đồng thời hít vào một hơi lạnh, chỉ mới lộ ra một bộ phận đã khổng lồ như vậy, nếu để cho nó chui ra hết sợ rằng cũng dài hơn trăm thước? Trọng yếu nhất là bọn họ hoài nghi công kích của mình có tạo thành tác dụng gì với nó không. Dù sao thân thể song phương chênh lệch quá xa.
Mẫu thể chuyển động mấy vòng rồi mở to cái miệng ra nhắm ngay vị trí Địch Áo và Lao Lạp. Sau đó cái miệng bắt đầu co rút lại, từng dãy răng nanh ma sát vào nhau phát ra thanh âm rợn người.
"Nó đang triệu hoán diễn sinh thể trở về." Lao Lạp gấp gáp nói, Địch Áo không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng thả ra Phong Dực bay lên bầu trời, bàn tay lập lòe thanh mang chuẩn bị tư thế tấn công. Đồng thời nói với Lao Lạp: "Ngươi đừng động."
Lần này Lao Lạp lại chịu nghe lời đàng hoàng đứng tại chỗ. Thật ra là vì thể tích mẫu thể quá lớn, lớn đến mức Lao Lạp có cảm giác không biết nên hạ thủ từ đâu, nếu không nàng đã sớm xông lên rồi.
Địch Áo dừng ở trên đầu mẫu thể, quang cầu trong tay nhanh chóng bành trướng, lúc bình thường Địch Áo đối địch không có nhiều thời gian ngưng tụ nguyên lực. Bây giờ hắn nhận ra con quái vật bên dưới hành động bất tiện, cho nên Địch Áo bình thản chuẩn bị cho ra một đòn công kích mạnh nhất, nhưng hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác, loại yêu thú Mạch này có thể xưng bá ở phía bắc Băng Xuyên không thể nào không có năng lực tự vệ.
Quả nhiên, khi quả quang cầu trong tay Địch Áo không ngừng mở rộng, mẫu thể tựa hồ nhận ra nguy hiểm sắp tới liền ngửa đầu nhắm ngay Địch Áo. Sau một cái chớp mắt, từ Địch Áo góc độ có thể nhìn thấy từ trong miệng mẫu thể bắn ra hàng loạt thứ gì đó mà xanh lục, trong nháy mắt đã bay tới trước người Địch Áo.
Địch Áo đã sớm phòng bị chợt lóe một cái tránh thoát mẫu thể công kích, quang cầu trong tay lập tức phóng thẳng về phía mẫu thể. Lúc này Địch Áo mới nhìn rõ những đốm màu xanh kia là chất lỏng nhơn nhớt. Tâm tình Địch Áo thả lỏng xuống một nửa, nếu như mẫu thể chỉ có loại thủ đoạn công kích đơn giản này thì chuyện này dễ xử lý rồi, nhiều nhất chỉ là một mục tiêu lớn mà thôi.
Mắt thấy quang cầu sắp đánh trúng mẫu thể, cái miệng khổng lồ của nó đột nhiên mở ra đớp tới, một tiếng nổ chói tai vang lên, đạo quang cầu hóa thành vô số tia sáng nhàn nhạt rồi biến mất vào không gian, làn sóng xung kích thổi quét ra bốn phía tạo thành cuồng phong ào ạt.
← Ch. 590 | Ch. 592 → |