← Ch.0063 | Ch.0065 → |
Người bắn tên chính là môn khách của Hứa Mãn Dương, là một gã trung cấp Đại Võ Sư.
Mặc dù chỉ là một gã trung cấp Đại Võ Sư, thế nhưng tiễn nghệ của hắn lại vô cùng cao siêu, được mệnh danh là Bách Bộ Xuyên Dương.
Thời gian bắn tên thì Hứa Mãn Dương đã nói cho hắn biết, vì thế cho nên trong khoảnh khắc Tam Vị Chân Hỏa của Hứa Mãn Dương bị dập tắt thì tiễn khách lập tức bắn tên.
Nếu không, mũi tên kia tuyệt đối không thể xuyên qua Tam Vị Chân Hỏa với nhiệt độ cao như thế, hiệu quả sẽ giảm rất mạnh.
Trong sát na mũi tên thoát dây cung mà đi, Tam Vị Chân Hỏa trên người Sở Nam quả nhiên trở nên ảm đạm, Sở Nam dường như cũng cảm thấy nguy cơ đến từ sau lưng.
Thế nhưng trên mặt Sở Nam lại lộ ra một nụ cười tự tin, bởi vì trong cơ thể của hắn bỗng nhiên truyền đến một loại cảm giác quen thuộc khắc sâu tận xương tủy, hắn chỉ cảm thấy Hỏa nguyên lực trong cơ thể rục rích, có xu thể kích phát ra.
Còn mũi tên kia cũng không phải là mũi tên bình thường, mà là mũi tên được luyện khí sư chế ra, lúc mũi tên còn cách Sở Nam nửa mét thì đầu mũi tên đột nhiên bộc phát kim quang.
Người bắn tên nở một nụ cười, Hứa Mãn Dương nhìn thấy ánh lửa trở nên ảm đạm thì phảng phất nhìn thấy bộ dạng Sở Nam ngã xuống, hả hê nói:
- Pháp bảo cấp Pháp Khí của ngươi có thể bảo hộ toàn thân sao?
Mà đúng lúc này, nụ cười trên mặt bọn hắn đều ngưng đọng lại, bởi vì trong tầm mắt của bọn hắn, hỏa diễm trên người Sở Nam lại hừng hực bốc lên, hơn nữa trong hỏa diễm còn mơ hồ ẩn hiện tử sắc.
Mũi tên vừa đến thì lập tức bị hủy, Kim nguyên lực mặc dù thâm nhập vào cơ thể Sở Nam, thế nhưng chỉ khiến Sở Nam phun ra một ngụm máu mà thôi, cố gắng nhịn lại, Sở Nam vẫn tiếp tục phóng về phía cửa thành, những người chặn đường đều bị thiêu đốt tan thành mây khói.
- Làm sao có thể chứ?
Hứa Mãn Dương kinh hãi hô lên:
- Không có Hỏa nguyên lực duy trì, Tam Vị Chân Hỏa nào có thể duy trì được lâu như vậy? Hơn nữa, ngọn lửa kia dường như so với Tam Vị Chân Hỏa còn lợi hại hơn một chút! Chẳng lẽ hắn cũng tu luyện Hỏa nguyên lực? Nhưng tại sao vừa rồi kịch chiến lâu như vậy, ngay cả lúc Lam Hồng Quang muốn lấy mạng hắn mà vẫn không thấy trên người hắn xuất hiện nguyên lực ba động?
Rất nhiều nghi vấn, thế nhưng Hứa Mãn Dương lúc này đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa, quan trọng nhất lúc này đó là phải dồn tiểu tử kia vào chỗ chết, bằng không thì sau này sẽ để lại hậu hoạn vô cùng, khẽ thầm nhủ:
- Nhất định phải giết hắn!
Hứa Mãn Dương vội vàng phóng đi.
Sở Nam lúc này mặc dù đau nhức nhưng vẫn thấy vui vẻ, lực phá hoại của Kim nguyên lực trong cơ thể quả nhiên rất lớn, thế nhưng hắn lại hiểu rõ một đạo lý, lúc hắn bị ngoại giới đả thương đến một mức độ nhất định, ví dụ như Tam Vị Chân Hỏa vừa rồi thì hắn có thể sử dụng Tam Vị Chân Hỏa làm chất dẫn để kích phát ra Hỏa nguyên lực.
Chỉ một cái phát hiện này, Sở Nam cảm thấy mọi đau khổ phải chịu đựng trong ngày hôm này đều vô cùng đáng giá.
Bất kể phía trước có bao nhiêu người, chỉ cần xông thẳng về phía trước là được.
Rất nhanh đã trông thấy cửa thành, cửa thành lúc này đã đóng chặt, binh sĩ trên tường thành nắm chắc đao thương, đứng đông nghịt như rừng, trận hình sẵn sàng đón địch, cường nỏ trong quân cũng đồng loạt nhằm về phái Sở Nam, chỉ đợi Sở Nam chạy đến phạm vi xạ kích thì âm thanh "Bắn tên" liền vang lên.
Hơn mười mũi tên từ cường nỏ liền phóng thẳng về phía Sở Nam, cường nỏ trong quân uy lực không tầm thường, Sở Nam cũng không cuồng vọng đến mức dùng thân thể đối kháng, mà nhảy lên không trung, sau khi hạ xuống thì lại tiếp tục chạy.
- Nếu như ta biết bay thì đã không cần phải lo lắng như vậy rồi.
Sở Nam chợt nghĩ, lúc này đã vọt đến cửa thành, sau đó lại lần nữa nhảy lên không trung, đáp xuống tường thành, trọng kiếm lập tức xuất hiện trong tay, khẽ quát một tiếng:
- Khai Thiên thức thứ nhất!
- Ầm....
Tường thành lập tức bị sập xuống cả trượng, binh sĩ vây quanh Sở Nam nhao nhao ngã xuống, Sở Nam thừa cơ nhảy ra ngoài thành, dốc sức bỏ chạy như điên, hỏa diễm trên người cũng bị dập tắt, bởi vì vừa rồi xuất ra Khai Thiên thức thứ nhất cho nên toàn bộ Hỏa nguyên lực trong cơ thể Sở Nam lúc này đã bị tiêu hao gần như hết sạch.
Đám người Hứa Mãn Dương lại lần nữa sững sốt, người này không ngờ lại lợi hại như thế, vũ kỹ uy lực lớn như vậy tại sao lúc trước hắn lại không sử dụng?
- Đuổi theo, vẽ lại hình của hắn, truy nã khắp toàn thành, đồng thời thông báo với những tòa thành phụ cận, treo giải thưởng: nếu như ai cung cấp thông tin của tên tiểu tử này thì sẽ có 10 viên hạ phẩm nguyên thạch, nếu như có thể giết hắn thì sẽ có 100 viên hạ phẩm nguyên thạch, còn nếu như bắt sống hắn thì sẽ có 1000 viên hạ phẩm nguyên thạch.
Hứa Mãn Dương nhanh chóng quyết định, an bài nhiều đường, muốn Sở Nam không có chỗ an thân, biểu hiện của Sở Nam đem đến cho hắn sự rung động quá lớn, trực giác của Hứa Mãn Dương cho biết người này về sau sẽ rất mạnh mẽ, mà Sở Nam càng mạnh thì Hứa Mãn Dương lại càng muốn giết hắn trước khi hắn có được sức mạnh.
Sở Nam hoảng hốt chạy lung tung, không phân biệt phương hướng, chỉ biết lao thẳng về phía trước như điên, tốc độ cực nhanh, cộng thêm nghị lực ngoan cường, càng lúc càng bỏ xa những bóng dáng đuổi theo, cũng chỉ có những cường giả cấp bậc Võ Tướng mới có thể đuổi theo.
- Khai Thiên thức thứ nhất quả nhiên uy lực thật lớn, thế nhưng lại tiêu hao quá nhiều nguyên lực, thật sự quá nhiều.
Sở Nam thầm nghĩ:
- Nếu như bên trong cơ thể chưa đủ nguyên lực thì hẳn có thể cùng cường giả Võ Tướng đánh một trận rồi.
- Bọn hắn chẳng qua chỉ có thể lợi dụng kinh mạch, đem kinh mạch mở rộng để chứa được càng thêm nhiều nguyên lực, còn nguyên lực của ta thì lại có thể cất chứa tại mỗi vị trí trong thân thể, nguyên lực tuyệt đối hùng hậu hơn bọn chúng!
Sở Nam cứ như vậy, một bên vừa chạy vừa suy nghĩ, thể lực càng lúc càng tiêu hao, khoảng cách giữa hắn và người phía sau cũng càng lúc càng gần.
o0o
Lúc này, cách vài dặm, một lão già nhanh chóng phóng về phía thành Hùng La, trong miệng khẽ lẩm bẩm:
- Những người của Vân La Môn không biết là nói thật hay giả? Lâm Vân, 17 tuổi, có thể nhấc được Thiết Thạch 1500 cân, có thể ở trong phòng có Tam Vị Chân Hỏa suốt bảy tám canh giờ, còn có thể dùng một kiếm bổ đôi Thiết Thạch? Thật sự có người như vậy sao? Nếu như thật sự có người này thì phải thu nạp hắn vào Thần Khí Phái, về phần tư chất không có thuộc tính gì cũng không sao.
Lão già nhìn về phía thành Hùng La, lông mày hơi nhăn lại, khẽ lẩm bẩm:
- Thành Hùng La xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Đã trễ như vậy rồi sao còn ồn ào như vậy?
Nói xong thì tốc độ của lão già càng nhanh hơn.
o0o
- Tiểu tử, ngươi trốn không thoát đâu! Cam chịu số phận đi!
Âm thanh của Hứa Mãn Dương vang lên bên tai Sở Nam.
Sở Nam không quan tâm, vẫn một lòng bỏ chạy, đột nhiên xoay người lại, trọng kiếm đột ngột bổ xuống, Hứa Mãn Dương nhớ đến một màn trên tường thành thì vội vàng thối lui về phía sau, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang cũng vội vàng ngừng bước, thế nhưng Sở Nam lại khẽ cười khinh miệt rồi xoay người chạy tiếp.
- Tiểu tử thối, dám đùa ta!
Hứa Mãn Dương lại lần nữa bị mất mặt, trong lòng vô cùng khó chịu, thế nhưng trong lòng vẫn sợ rằng Sở Nam sẽ liều mạng vung ra một kích. Đối với tên tiểu tử cổ quái có thể đem đến cho người khác nhiều kinh sợ như vậy, Hứa Mãn Dương bỗng có một loại cảm giác không nói nên lời, lập tức lớn tiếng quát hai người Tuyệt Thiên Xích:
- Đuổi theo, giết hắn cho ta!
Mấy người Tuyệt Thiên Xích cũng có chút lo lắng, thế nhưng lại không thể không nghe lệnh, hét lớn một tiếng, vội vàng ngưng tụ nguyên lực, bụi đất tung bay mù trời, khẽ quát:
- Ta trái lại muốn xem ngươi đến tột cùng có bao nhiêu thủ đoạn!
Nghe thấy tiếng hét lớn, Sở Nam lại quay người torwr lại, vung trọng iếm ngăn cản, nhưng bản thân bị trọng thương cho nên hắn khó có thể ngăn cản được thế công nghiêng trời lệch đất của hai người, Sở Nam lại lần nữa giống như một cành cây khô bị đánh ngã trên mặt đất.
Hai người Tuyệt Thiên Xích mừng rỡ, kẻ tranh người đoạt muốn đem Sở Nam bắt sống, hoặc là giết chết Sở Nam.
Lúc này, lão già từ xa phóng tới cũng vừa vặn thấy một màn này, cũng nhìn thấy trọng kiếm trong tay Sở Nam, nhưng lão chỉ nhíu mày một chút chứ không ra tay xen vào việc của người khác, chỉ thầm suy đoán không biết là người nào mà có thể dẫn đến huyên náo như vậy.
Mà Sở Nam lúc này mặc dù ở trong tuyệt cảnh, thế nhưng vẫn vung trọng kiếm chống đỡ, đứng dậy, nuốt ngụm máu trong miệng, lại nhìn chằm chằm hai người đang xông tới, lạnh lùng nói:
- Muốn lấy mạng Lâm Vân ta.... Cũng không dễ dàng như vậy đâu! Khai Thiên thức thứ tư!
Một tiếng quát đầy bi tráng vang lên, sau đó Sở Nam lập tức phóng về phía hai người Tuyệt Thiên Xích.
- Lâm Vân?
Ánh mắt lão già sáng lên, khẽ lẩm bẩm:
- Người mà Vân La Môn nói chính là tên tiểu tử này sao? Có ý tứ.
Đột nhiên thân ảnh lão già chớp động, đằng không bay đến....
← Ch. 0063 | Ch. 0065 → |