← Ch.0118 | Ch.0120 → |
Đem nguyên lực và lực lượng đồng thời áp súc theo hình đinh ốc.
Đây chính là một ý tưởng kinh khủng.
Chỉ có điều lực lượng muốn áp súc theo hình đinh ốc, nếu không phải Sở Nam có Long đan và Mãng Sơn Quyết tầng thứ bảy thì thân thể hắn sớm đã không chịu nổi uy năng của Toàn lực bạo mà nổ tung rồi.
Bây giờ còn muốn đem thêm nguyên lực áp súc theo hình đinh ốc nữa.
Cả hai cùng áp súc, sẽ dẫn đến hậu quả gì? Không ai biết, ngay cả chính Sở Nam cũng không biết.
Là một công một bằng hai? Hay là bằng ba?
Hay là bằng 200? 2000?
Không ai biết rõ.
Thế nhưng Sở Nam biết rõ đây chính là cơ hội duy nhất của hắn.
Mặc dù vẫn còn không ít nguyên thạch, có thể bổ sung được nguyên lực lập tức trong thời gian dài, thế nhưng thân thể cường hãn đã thi triển hơn trăm lần Toàn lực bạo đã quá mệt mỏi rồi, sắp đến gần cực hạn.
Chờ đến lúc hắn không thể kiên trì liều mạng nữa thì sẽ phải đón nhận vận mệnh bi thảm.
Sở Nam không muốn cứ như vậy mà nằm dưới đất, không muốn cứ như vậy mà chết đi, hắn còn phải trở lại bên cạnh phụ thân và mẫu thân, còn phải hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, còn có những giọt nước mắt trong suốt của cô nương kia nữa....
Cho nên, Sở Nam phải đánh cuộc một lần.
Dùng cả tính mạng của mình để đánh cuộc một lần.
Đánh cược thì vẫn còn có cơ hội.
Nếu thua thì Sở Nam cũng không oán không hối tiếc.
Những ý niệm này bên trong đầu Sở Nam chỉ là lóe lên trong phút chốc.
Sau khi hạ quyết tâm, Sở Nam đem lực lượng áp súc theo hình đinh ốc, đồng thời cũng đem nguyên lực áp súc theo hình đinh ốc.
Hai hình đinh ốc cùng áp súc, một cái ở cánh tay, còn một cái ở đan điên.
Vốn không hề liên kết gì, nhưng không hiểu tại sao bên trong lại sinh ra liên hệ, hô ứng lẫn nhau.
Khi nguyên lực áp súc theo hình đinh ốc thì cỗ hấp lực lập tức xuất hiện.
Có lẽ bởi vì lực lượng cũng đồng thời áp súc theo hình đinh ốc cho nên thượng phẩm nguyên thạch trong tay Sở Nam tiêu hao so với lúc trước còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Sở Nam lần đầu tiên lấy ra thượng phẩm nguyên thạch trong nhẫn trữ vật không phải là một hai khối mà cầm mười mấy khối một lần.
Dù vậy, giữa kẽ tay của Sở Nam vẫn không ngừng rơi xuống bột phấn với tốc độ kinh người.
Những bột phấn này chính là kết cục của thượng phẩm nguyên thạch sau khi bị hút xong nguyên lực.
Một hơi đem 100 khối thượng phẩm nguyên thạch được ban thưởng trong nháy mắt hút sạch không còn chút nào.
Mặc dù vẫn còn không ít trung phẩm nguyên thạch, thế nhưng, so với thượng phẩm nguyên thạch thì chênh lệch thật sự rất lớn.
Nhưng có ít còn hơn không có, Sở Nam lại dốc sức liều mạng hấp thu, tôi luyện nguyên lực của bản thân.
Lúc này, tốc độ hình đinh ốc được áp súc trong cơ thể Sở Nam đã đạt đến tình trạng điên cuồng.
Mà nam tử mũi ưng lúc này đang muốn bỏ chạy, thấy Sở Nam lại không tiếp tục vung quyền thì trong lòng không khỏi thở phào một hơi:
- Đúng là một kẻ biến thái!
Đột nhiên, trên mặt nam tử mũi ưng bỗng xuất hiện một nụ cười dữ tợn.
- Vừa rồi không phải rất uy phong sao? Tại sao bây giờ lại không còn khí lực nữa? Không phải là 5000 cân sao?
Nam tử mũi ưng cuồng tiếu, chợt gằn giọng nói:
- Tiểu tử, tử kỳ của ngươi đã tới, lúc trước ngươi đánh ta bao nhiêu quyền ta đều nhớ kỹ, bây giờ hãy chịu đựng cơn thịnh nộ của ta đi!
Vừa mới chuẩn bị ra tay, nam tử mũi ưng bỗng nhiên khựng lại, nhìn thấy bột phấn dưới chân Sở Nam, lại nhìn thấy một nắm lớn nguyên thạch trong tay Sở Nam, từng nắm lớn nguyên thạch không ngừng biến mất rồi lại hiện ra, tiếp đó lại biến mất, rồi lại xuất hiện....
- Tiểu tử này đang muốn làm gì?
Trong lòng nam tử mũi ưng có chút lo lắng tự hỏi.
- Tiểu tử này thật quá mức biến thái, không thể để hắn tiếp tục như vậy được, nhất định phải giết hắn.
Tổng kết kinh nghiệm bị giáo huấn lúc trước của nam tử mũi ưng, đương nhiên, hắn còn ngửi thấy mùi vị nguy hiểm trong đó.
Kết quả là nam tử mũi ưng lập tức phát động tiến công.
Một quyền lấp lánh kim quang trực tiếp hướng về phía Sở Nam nện đến:
- Tiếp lấy một quyền này của ta!
Nắm đấm vừa nện đến, quang mang trên người Sở Nam chợt lóe lên, triệt tiêu đại bộ phận công kích của nam tử mũi ưng.
Nam tử mũi ưng nhìn thấy vậy thì lông mày cau chặt, phòng ngự của tiểu tử này thật quá mạnh mẽ, muốn giết được hắn thì trước hết phải phá được phòng ngự của hắn, muốn phá vỡ phòng ngự của hắn thì trước hết phải giết hắn, thế nhưng....
Cái mệnh đề tuần hoàn nay quả thật là vô giải.
Thế nhưng, lực chú ý của nam tử mũi ưng lúc này không phải đặt tại việc giết chết Sở Nam hay phá vỡ phòng ngự của hắn, sắc mặt hắn lúc này không phải xuất hiện sự kinh hoảng mà là sợ hãi, sợ hãi thật sự.
Mộ Võ Quân giết một Võ Tướng, càng về sau, Võ Quân bị đuổi đánh còn không nói, vậy mà bây giờ còn lộ vẻ sợ hãi.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy nắm quyền của nam tử mũi ưng nện lên người Sở Nam không thể rút trở lại.
Đúng vậy, không thể rút lại, mà bị hút vào.
Nam tử mũi ưng giống như thấy quỷ vậy, nắm đấm bị hút không phải là quan trọng nhất.
Điểm chết người nhất chính là nam tử mũi ưng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể hắn đang bị Sở Nam hút vào trong người.
- Điều này sao có thể? Điều này sao có thể chứ?
Trong lòng nam tử mũi ưng dấy lên một cảm giác tuyệt vọng, gào thét không ngừng:
- Tiểu tử, ngươi đang làm gì thế? Ngươi sao có thể hút được nguyên lực của ta?
Sở Nam không trả lời.
Cũng không quan tâm tại sao, Sở Nam chỉ biết là hấp thu cỗ nguyên lực đến từ bên ngoài này so với hấp thu nguyên lực từ trung phẩm nguyên thạch còn nhanh hơn hiều, cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Giống như voi uống nước, vốn một lần có thể uống nhiều nước, nhưng bởi vì hạn chế cho nên mỗi lần chỉ có thể uống một chén nước, nhưng bây giờ có người lại đưa tới một cái bồn nước lớn, nếu như không dùng sức mà uống thì hỏi sao được?
Tốc độ áp súc xoay tròn của Sở Nam chậm lại, lúc trước mặc dù điên cuồng, nhưng Sở Nam bây giờ lại cảm thấy quỹ tích xoay tròn trong người giống như dừng lại vậy.
Thế nhưng Sở Nam hiểu rõ đây không phải là xoay tròn dừng lại, mà là tốc độ xoay tròn quá nhanh, nhanh đến mức không thể cảm giác được, nhanh đến mức khiến người nhìn giống như thấy nó bất động vậy.
Trong lúc Sở Nam thoải mái thì nam tử mũi ưng lại rơi vào trong thống khổ vô hạn.
Nam tử mũi ưng dưới sự phẫn nộ cho nên lại xiết chặt nắm quyền đánh về phía đầu Sở Nam.
Ngay sau đó, tao ngộ giống như lúc trước lại xuất hiện, quang mang lóe lên, Sở Nam vô sự, còn nắm đấm của nam tử mũi ưng cũng không thể dứt ra được, nam tử mũi ưng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể càng nhanh chóng bị hút vào người Sở Nam.
Nam tử mũi ưng là một trung cấp Võ Quân, rất cường đại, điều này là sự thật.
Thế nhưng, một trung cấp Võ Quân bị hút cạn nguyên lực thì còn là Võ Quân sao?
Còn có thể cường đại hay sao?
Ngay cả hài tử ba tuổi cũng biết, nếu vậy thì nam tử mũi ưng sẽ không khác gì người bình thường.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà nam tử mũi ưng cảm thấy tuyệt vọng.
Giờ khắc này, nam tử mũi ưng rốt cuộc cũng hối hận, hối hận đến tột đỉnh, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ chết trong tay một con côn trùng thua hắn đến mấy cấp, điên cuồng gào thét:
- Vì sao? Vì sao lúc trước ta không giết hắn? Vì sao ta lại để cho hắn có cơ hội khôi phục nguyên lực?
Nam tử mũi ưng đau khổ gào thét.
Sở Nam bỗng quay đầu lại, nhìn nam tử mũi ưng, miệng chợt nở nụ cười.
← Ch. 0118 | Ch. 0120 → |