Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 0151

Vũ Nghịch Càn Khôn
Trọn bộ 2153 chương
Chương 0151: Giỏi tính toán
0.00
(0 votes)


Chương (1-2153)

Siêu sale Shopee


- Bảo vật?

Nghe thấy tiếng hét như vậy, ba người trước tiên nghĩ đến bạch quang thoáng hiện vừa rồi chính là dị bảo xuất thế.

Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch đều đưa mắt nhìn Sở Nam, muốn Sở Nam quyết định, có nên đến xem là dị bảo gì để góp phần náo nhiệt hay không, dù sao thì những người tranh đoạt bảo bối vẫn có thực lực cao hơn bọn họ một mảng lớn.

Sở Nam nghĩ một chút rồi nói:

- Chúng ta tìm một nơi bí mật gần đó theo dõi xem.

- Được.

Tử Mộng Nhân cao hứng nhảy lên hưởng ứng.

Ba người một thú hướng về phía phát ra tiếng hét mà đi đến, một đường bí mật, không bao lâu đã đến nơi xảy ra chém giết, đây là một nơi bề ngoài giống như một cái hạp cốc.

Đám người Sở Nam leo lên một chỗ cao, sau đó ẩn sau một lùm cây, đem tình cảnh chém giết bên dưới thu hết vào mắt.

Bên trong hạp cốc, đao qua kiếm lại, ngũ sắc quang mang lóe lên không ngừng, tình cảnh huyết tinh vô cùng, máu tươi không ngừng bắn khắp bốn phía.

Cách đó không xa, tại trung tâm vách đá, vị trí đó cao hơn chỗ đám người Sở Nam một chút, nơi đó có một cái cửa động, không ít người đều phóng về phía cửa động, thế nhưng không ai có thể xông đến động khẩu.

Bởi vì người đang xông về phía cửa động đang không ngừng tàn sát lẫn nhau, liều mạng giết sạch toàn bộ những người xung quanh, toàn bộ bị cản lại trên vách núi. Mà những người bên dưới hạp cốc và người trên vách đá dường như đều không để ý đến cửa động, không ai tiến vào trong.

Chỉ khi có người muốn tiến vào trong động thì người ở dưới hạp cốc mới xuất ra toàn bộ tuyệt chiêu công kích những người muốn xông vào.

Một hán tử hao hết thiên tân vạn khổ mới đem những kẻ bên cạnh chém rơi xuống hạp cốc, đang chuẩn bị lấy tinh thần để xông vào trong cửa động thì mấy chục ánh đao kiếm quang hỏa hồng, hoàng kim, thổ hoàng hợp thành một tấm lưới bổ về phía người kia, đem thân thể người kia xẻ thành mấy chục khối.

- Quả nhiên là chim chết vì ăn, người chết vì tiền!

Sở Nam nhìn con đường từ vách đá đến cửa động giống như được máu tươi rửa qua, không biết có bao nhiêu người bỏ xác trên con đường này, thầm nghĩ:

- Xem ra cửa động kia chính là nơi xuất hiện bảo vật.

- Khổ Na sư thúc.

Thu Tiểu Mạch chỉ về hướng Đông nói.

Sở Nam nhìn sang, chỉ thấy Khổ Na đứng ở một chỗ cách xa cửa động nhất, sau lưng có năm người đệ tử, tên đệ tử A Ma Nột ngày hôm đó bị Thiết Thương Hùng vả miệng cũng ở trong số đó, còn hai đệ tử không thấy xuất hiện thì chắc là không phải chết trong đầm lầy độc vụ thì cũng bị người khác giết chết trong cuộc chiến vừa rồi.

Tử Mộng Nhân nghi hoặc hỏi:

- Bọn hắn không phải muốn đoạt bảo sao?

Sở Nam nhíu mày nói:

- Bội phục, nếu nói người có khả năng đoạt bảo nhất thì hơn phân nửa chính là người của Bắc Thần Cung.

- Bội phục? Tại sao?

- Bọn hắn đứng cách miệng động rất xa, lại không bị cô lập, đồng thời cũng gia nhập tràng chém giết, thế nhưng mức độ chém giết của bọn họ thì lại không hề thê thảm chút nào, hơn nữa các người xem ba kẻ cùng tranh đấu với người của Bắc Thần Cung đi, bọn chúng căn bản không phải là đối thủ của Bắc Thần Cung, thế nhưng bọn chúng vẫn chống đỡ được hiển nhiên là do Bắc Thần Cung không xuất toàn lực, bởi vậy những người khác cũng không cho rằng bọn họ muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đồng thời cũng khiến cho lực lượng của Bắc Thần Cung tổn thất rất ít. Đợi đến khi bọn người kia chém giết nhau gần kết thúc thì Bắc Thần Cung sẽ phát uy, khi đó thì cũng không còn người nào có thể kháng cự được nữa.

Sở Nam thấp giọng giải thích một lượt, Tử Mộng Nhân cảm thán nói:

- Người của Bắc Thần Cung thật là âm hiểm.

- Có gì mà âm hiểm hay không âm hiểm, đều là vì bảo vật cả.

Lúc Sở Nam nói thì ánh mắt vẫn không rời khỏi tràng cảnh chém giết, đặc biệt là trận chiến giữa những Võ Quân khiến hắn cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.

- Vốn cho rằng bọn họ đã sớm đem bảo vật rời đi, ai ngờ mắc kẹt ở trong đầm lầy độc vụ nhiều ngày như vậy mà bọn họ vẫn chưa đoạt được bảo vật.

- Có lẽ bọn họ cũng chỉ mới phát hiện cái động kia cách đây không lâu.

- Không biết trong động là bảo bối gì?

Tử Mộng Nhân chớp mắt nói:

- Đồ ngốc, nếu không thì chúng ta vào đó thử xem?

- Mộng Nhân, nhiều người như vậy, chỉ bằng vào tu vi của chúng ta, nếu xông về phía cửa động thì khẳng định sẽ bị chém thành thịt vụn!

Sở Nam lập tức đánh tan ý niệm trời không sợ đất không ngán trong đầu Tử Mộng Nhân.

- A....

Tử Mộng Nhân thực sự cũng không muốn vào đó, nói:

- Nếu Thái gia gia ở đây thì bảo bối nhất định thuộc về Thái gia gia rồi, thôi được, bây giờ chúng ta ngồi xem trò hay vậy, xem xem đám người của Bắc Thần Cung có thể đoạt được bảo bối hay không, Tiểu Mạch là đệ tử của Bắc Thần Cung, nói không chừng có thể đến xem bảo bối đến tột cùng là cái gì.

Hai người Sở Nam đang lẩm bẩm nói chuyện thì cuộc chiến bên dưới càng thảm khốc hơn, xác người nằm trong hạp cốc càng ngày càng nhiều, ngoại trừ trong năm đệ tử của Bắc Thần Cung có hai người tu vi Võ Tướng ra thì những Võ Tướng khác hầu như chết sạch, còn lại đều là những võ giả tu vi Võ Quân, hoặc không thua gì Võ Quân, mặc dù còn đến bốn năm người, thế nhưng trận chiến của bọn họ lại càng thêm máu tanh, sát chiêu ngày càng lợi hại, hầu như mọi tuyệt chiêu đều được xuất ra hết.

Nếu nói Sở Nam không có ý gì đối với bảo vật thì hiển nhiên là không có khả năng, chỉ có điều hắn tự biết thực lực của mình, không muốn vì bảo vật mà mất mạng cho nên Sở Nam đành phải đứng ở xa mà nhìn.

Chỉ có điều, nếu như có cơ hội cướp lấy bảo vật thì Sở Nam nhất định sẽ không bỏ qua, bảo vật dù sao cũng là bảo vật, không ai ngại có nhiều cả, nói không chừng lúc cần thiết còn có thể bảo mệnh, giống như Hỗn Nguyên Ban Chỉ và Long nha của hắn, ....

Sở Nam truy cầu thực lực của bản thân, tất nhiên sẽ không bỏ qua những cơ hội khiến mình mạnh hơn để báo thù.

Lúc ánh mắt của Sở Nam đảo qua cửa động lần nữa, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ:

- Nếu như không thể từ bên dưới leo lên thì từ bên trên nhảy xuống cũng được?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì có muốn quên đi cũng không được.

- Bằng vào độ cường hãn của thân thể ta, hơn nữa còn có Hỗn Nguyên Ban Chỉ, hẳn có thể chống đỡ được đợt công kích thứ nhất của họ, khi đó thì có thể tiến vào trong động rồi. Hoặc là, trước hết hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, sau đó thần không biết quỷ không hay xâm nhập....

Sở Nam càng nghĩ càng cảm thầy mừng rỡ, nghĩ:

- Làm thế nào mới có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn đây?

Đang lúc suy nghĩ, thế cục bên dưới hạp cốc lại phát sinh biến hóa, bởi có người đã khám phá ra kế hoạch của Bắc Thần Cung, một nữ tử ăn mặc giống như thôn nữ phát hiện ra âm mưu của bọn họ liền quát lớn:

- Đệ tử của Bắc Thần Cung, chủ ý của các người hay lắm.

Lời này vừa nói ra, những Võ Quân đang liều mạng ngươi sống ta chết không khỏi dừng tay, dù sao thì Bắc Thần Cung cũng là tồn tại siêu nhiên, đại môn phái như vậy không ai dám xem thường.

Khổ Na nghe thấy lời này thì trái tim nhảy lên, rốt cuộc cũng bị phát hiện, thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:

- Chúng ta có chủ ý gì? Chỉ muốn đi đoạt bảo, thế nhưng thực lực quả là hơi kém một chút....

Người cùng đối chiến với Khổ Na đúng là khóc không ra nước mắt, đang muốn vạch trần lời nói dối của Khổ Na thì một đạo quang mang kim sắc đột nhiên xuất hiện trên cổ hắn, ngay lập tức yết hầu của hắn bị cắt đứt, phun huyết mà chết.

Đệ tử Bắc Thần Cung thấy Khổ Na xuất thủ thì bọn hắn cũng đem hai người còn lại đâm chết.

Thôn nữ lạnh lùng cười nói:

- Bây giờ nếu luận về lực lượng lớn nhất thì không thể nghi ngờ chính là Bắc Thần Cung các ngươi, ngươi có phải muốn chờ chúng ta tiêu hao hết thì thu thập tàn cuộc chăng?

Những Võ Quân khác không ai không phải sống mấy chục năm, thậm chí còn có người sống trên trăm năm, nghe thấy thôn nữ nói như vậy, bọn họ làm sao không hiểu ra được ý đồ của đám người Bắc Thần Cung.

Một người trong số đó đột nhiên lên tiếng:

- Không bằng chúng ta giải quyết đám người Bắc Thần Cung trước, sau đó sẽ quyết một phen xem bảo vật về tay ai?

- Được!

Bốn gã Võ Quân khác đồng thanh đáp ứng.

Sau đó, năm tên Võ Quân lập tức hướng về phía đám đệ tử của Bắc Thần Cung vây công.

Ánh mắt Sở Nam càng ngày càng sáng rực.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2153)