← Ch.0170 | Ch.0172 → |
Sở Nam đi về phía Đa Tháp, tiếng hoan hô xung quanh càng vang vọng khắp khoảng không.
Ngay cả Đa Tháp cũng kích động vô cùng.
Mà Sở Nam sở dĩ nguyện ý lên tỉ thí, một là so sánh lực lượng thuần túy cực kỳ hiếm thấy, hai là Tử Mộng Nhân đã mở miệng, nếu hắn đi lên thì Tử Mộng Nhân sẽ rất vui vẻ, chỉ thế mà thôi.
Đa Tháp cũng uống không ít rượu, huôn mặt đỏ bừng, hưng phấn nói:
- Ân nhân, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu, ta sẽ xuất toàn lực.
Đa Tháp vừa nói những lời này, lập tức bị một đám người cười vang, nói:
- Đa Tháp, hai người như ngươi cũng không phải là đối thủ của ân nhân....
- Đúng vậy, Đa Tháp, ngươi đúng là không biết xấu hổ....
....
Đa Tháp nghe vậy thì sắc mặt càng đỏ hơn, Sở Nam lại cười nói với Đa Tháp:
- Hãy bộc phát tiềm lực của ngươi đi, tập trung toàn bộ lực lượng đánh ra một quyền, tưởng tượng một quyền này giống như sinh mệnh của ngươi, một quyền duy nhất!
Nghe thấy lời nói của Sở Nam, Đa Tháp liền theo đó mà làm, khẽ nhắm mắt lại, thầm nghĩ:
- Đây là một quyền cuối cùng của ta, ta nhất định phải khiến cho nó phát ra hào quang rực rỡ nhất, ta nhất định phải tận dụng mỗi phần lực lượng trong cơ thể, ta nhất định phải đánh ngã người này! Nhất định phải vậy!
Theo suy nghĩ của Đa Tháp, tất cả lực lượng trong cơ thể của hắn đều đặt lên cánh tay, thế nhưng lực lượng của hắn vẫn chưa đủ lớn, chưa đủ mạnh mẽ, chưa thể tạo thành hình xoáy, chỉ đơn giản là tập trung một chỗ.
Chỉ có điều, với thể chất hiện nay của Đa Tháp, không hình thành vòng xoáy lại là việc tốt, nếu như tạo thành vòng xoáy tròn, thân thể của hắn nhất định sẽ không chịu nổi cắn trả.
Mỗi một chút thời gian, mỗi một phần lực lượng, tất cả đều chạy đến cánh tay hắn.
Cánh tay của Đa Tháp cũng dần dần bành trướng, vừa rồi những tộc nhân vẫn còn ồn ào thì lúc này ánh mắt cũng thay đổi, cả đám đều ngưng trọng nhìn chằm chằm Đa Tháp, thậm chí còn có người lo lắng nói:
- Ân nhân có thể đỡ được một quyền này của Đa Tháp hay không?
Đương nhiên, cũng không có nhiều người lo lắng lắm, không lo lắng nhất chính là Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch, nói giỡn, một tay hàng phục Thiết Thương Hùng, thậm chí còn khiến Thiết Thương Hùng cảm thấy sợ hãi, đây gọi là dạng lực lượng gì?
Đa Tháp rốt cuộc cũng mở mắt, trong ánh mắt không có chút thần sắc say mê nào, cũng không hề có cố kỵ, nếu có chẳng qua chỉ là dứt khoát từ trước đến nay chưa từng có....
Tất cả những cố chấp này đều vì một quyền cuối cùng này.
- Gầm...
Đa Tháp gầm lên một tiếng điên cuống, đánh thẳng tới Sở Nam.
Sở Nam không tránh không né, thậm chí cũng không ra tay ngăn cản.
- A....
Các tộc nhân Hóa Phương tộc quan chiến nhìn thấy tình huống của Sở Nam như vậy cũng không nhịn được mà kinh hô, mặc dù bọn hắn tin tưởng ân nhân rất cường đại, thế nhưng cho dù có lợi hại hơn nữa thì đoán chừng cũng sẽ bị một quyền cường hãn này của Đa Tháp đánh thối lui.
Ngay cả chiến ý của Đa Tháp đã đề thăng đến cực điếm, trong lòng cũng cho rằng sẽ là kết cục như vậy.
Nắm đấm chỉ trong nháy mắt đã đến.
Sở Nam không sử dụng nắm quyền chống đỡ Đa Tháp, cũng không dùng chưởng ngăn cản, chỉ bước tới trước vài bước, dùng bả vai nghênh nắm quyền của Đa Tháp.
Trong lòng mọi người không khỏi thầm than đáng tiếc:
- Dùng bả vai ngăn cản, không phải kết quả sẽ rất thảm sao?
Thậm chí còn có không ít người dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy tình cảnh ân nhân của bọn họ bị đánh ngã.
- Phanh....
Một tiếng vang nặng nên phát ra.
Sau đó, những tộc nhân không nhắm mắt liền nhìn thấy kẻ bị đánh ngã không phải là ân nhân của bọn họ, mà chính là Đa Tháp....
Thân hình hùng vĩ như núi của Đa Tháp đột nhiên té ngã trên mặt đất, trên nắm quyền của hắn, năm ngón tay đã bị bẻ gãy, cánh tay bị uốn ngoặt một cách mất tự nhiên, vẻ mặt đau đớn.
Mặc dù Đa Tháp vẫn cắn chặt răng không rên lấy một tiếng, thế nhưng ánh mắt của hắn lại không kìm được lóe lên thần sắc vừa mừng vừa sợ vô cùng quái dị.
Các tộc nhân Hóa Phương tộc nhìn thấy một màn như vậy thì lập tức yên tĩnh....
Chẳng lẽ bả vai cũng có thể dùng để công kích như nắm quyền?
Hơn nữa lực độ công kích không ngờ lại mạnh đến vậy!
Một quyền của Đa Tháp lợi hại như vậy mà không ngờ cũng bị ân nhân dùng bả vai đánh bại.
Trên mặt Sở Nam vẫn là vẻ mỉm cười, hắn cũng biết rằng bản thân rất yêu nghiệt, không chỉ có thể dùng bả vai công kích mà hắn còn có thể đùng toàn thân công kích, những cự thạch ở trấn Tự Do có không ít là bị hắn dùng bả vai húc nát.
Vừa rồi, lúc một quyền của Đa Tháp đánh tới vai hắn, Sở Nam khẽ đưa vai lui về sau một chút, sau đó thoáng phát lực một chút, đột nhiên tiến về phía trước, đồng thời một cỗ lực lượng to lớn cũng phát ra từ bả vai, va chạm với nắm quyền của Đa Tháp.
Trong khoảnh khắc va chạm, Đa Tháp vốn nắm chặt nắm quyền lập tức nới lỏng, đột nhiên cánh tay của hắn giống như chết lặng, theo bả vai của Sở Nam tiến lên thì cánh tay của Đa Tháp cũng bị uốn ngoặt lại.
Đây là kết quả mà Sở Nam đã khống chế lực lượng, nếu như Sở Nam không khống chế lực lượng thì chỉ e Đa Tháp bây giờ không phải chỉ chịu chút đau nhức như vậy, mà cánh tay kia đã trực tiếp bị hủy rồi.
Sau khi Sở Nam dùng bả vai đẩy Đa Tháp ngã xuống đất, vốn định đỡ Đa Tháp dậy, thế nhưng vừa bước được nửa bước thì Sở Nam liền đứng yên tại chỗ.
Giống như bị người khác thi triển "Định Thân pháp" vậy.
Một phút, ba phút, một hồi lâu sau, Sở Nam vẫn đứng yên như cũ.
Các tộc nhân bắt đầu hoảng hốt, hoài nghi có phải Đa Tháp ngầm dùng độc thủ hay không, mà vẻ mặt Thu Tiểu Mạch cũng trở nên khẩn trương, muốn lên kiểm tra thì lập tức bị Tử Mộng Nhân giữ chặt.
Tử Mộng Nhân nói:
- Đừng đi, tên ngốc đang giác ngộ đấy!
- Giác ngộ?
Thu Tiểu Mạch hiển nhiên cũng đã từng nghe qua từ này nên mơ hồ hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ này, không khỏi cả kinh nói:
- Tỷ thí cũng có thể giác ngộ sao? Đánh một quyền mà cũng giác ngộ?
Tử Mộng Nhân trừng mắt xem thường một cái rồi nói:
- Tên ngốc không phải là người thường, còn nhớ năm đó, lúc hắn và người khác đánh nhau đến không thể tách ra còn giác ngộ nữa là.
- Cái gì? Đại ca cùng người khác đánh nhau? Đánh ở đâu?
- Ở....
Tử Mộng Nhân thiếu chút nữa nói Thần Khí Phái ra, may mắn kịp thời ngậm miệng, sau đó lắc đầu nói:
- Ta không nói cho ngươi biết đâu!
Thật ra Sở Nam cũng không tính là giác ngộ, chỉ có điều sau khi một chọi một, hắn liền sinh ra một suy nghĩ cực kỳ lớn mật trong đầu:
- Bả vai nếu có thể phát ra lực lượng, như vậy thì hiển nhiên cũng có thể phát ra nguyên lực....
- Bây giờ vũ kỹ đều là dùng hai tay hai chân làm thông đạo thi triển nguyên lực, phần lớn kinh mạch của mọi người đều phân bố ở tay và chân, càng khiến cho nguyên lực phát huy đầy đủ, có thể khiến cho vũ kỹ phát ra càng tùy tâm tùy ý....
- Thế nhưng ta lại không giống bọn họ, kinh mạch của ta là tự tạo ra....
Sở Nam nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt bất giác nhếch lên, so với lúc từ trong bụng Huyết Mãng thoát ra, phát hiện được lực lượng của mình thì càng vui vẻ hơn....
← Ch. 0170 | Ch. 0172 → |