← Ch.0239 | Ch.0241 → |
- Ngươi là người của Ngũ Hành môn hay sao?
Thẩm Mặc cho rằng Sở Nam sợ, trong nội tâm thở dài một hơi, Ngũ Hành môn tuy so ra kém Nhất tông, Nhị phái, Tam môn, Nhưng thanh danh của Ngũ Hành môn cũng rất là nổi tiếng, cho nên hắn ngạo nghễ đáp.
- Đúng vậy, nếu như huynh đệ chỉ cần dừng tay, chúng ta đều không so đo, chúng ta...
Lời Thẩm Mặc nói còn chưa nói hết, Sở Nam lớn tiếng quát lên.
- Hồn phách của ngươi nhớ rõ trở lại Ngũ Hành môn báo tin đi, ngươi là do ta giết chết nhé.
Nghe được Sở Nam nói như vậy, trực giác của Thẩm Mặc cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng cũng không kịp làm động tác, Sở Nam đã kẹp lấy hàn mang thương, giết đến trước mắt, cũng không đâm vào ngực, mà đầu thương xẹt qua, hòa tan với lực lượng Kim Nguyên lực, nhằm vào bên hông Thẩm Mặc kéo qua.
Thẩm Mặc mở miệng há lớn, trơ mắt nhìn trên nửa người của mình, từ bên hông tách ra nện trên mặt đất, "Phanh" một tiếng, tánh mạng đã kết thúc.
Những người khác càng sợ hãi, danh hào của bọn chúng, vậy mà không dùng được, phải biết rằng bọn chúng đều là những môn phái nhị lưu tam lưu, một mình thì nhìn không có gì, nhưng cùng hợp một chỗ, đó cũng là một cổ lực lượng khổng lồ.
Có thể nhìn thấy người này, không ngờ hung hăng càn quấy như vậy, không chút nào chú ý mà chém giết Thẩm Mặc ngay, kế tiếp lại muốn giết chết bọn chúng nữa.
- Huyền Khí tông, nhớ cho kĩ, ta gọi Lâm Vân.
Sở Nam lại dấm ra một thương, lập tức máu tươi tại chảy ra.
- Phái Thanh Thành, nhớ cho kĩ...
Sở Nam điểm danh đánh tới, giết những võ giả còn lại, những tên võ giả chạy đến đây cũng là muốn khiêu chiến Sở Nam, nhưng lúc này bọn chúng đều không dám khiêu chiến, mặc dù không có tự mình tham gia, có thể đứng ngoài nhìn xem, bọn chúng sắc mặt vẫn tái nhợt, quay đầu bỏ đi.
Sợ hãi, có người ý chí hỏng mất, hô lớn:
- Trốn mau, chạy mau lên, hắn là ác Ma giết người, hắn không có nhân tính.
Đương nhiên, cũng có người hung hăng lao tới:
- Mọi người không cần sợ, hắn cũng là người, hắn cũng sẽ bị thương, hắn cũng bị đổ máu, hắn cũng mệt mỏi, nguyên lực hắn khi dùng hết, chúng ta đồng tâm hiệp lực có thể đem hắn giết chết, mọi người muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát đâu, tốc độ các ngươi không có người nào nhanh bằng hắn, cho nên, mọi người cùng nhau giết, giết hắn.
Những lời này, thật có tác dụng, không ít người đang muốn chạy trốn đều dừng lại, đúng vào lúc này, có một võ giả dũng mãnh, dùng chính bản thân mình đâm vào thương của Sở Nam, sau đó, bộc phát ra sinh mệnh, một kích cuối cùng, tại trên cánh tay phải Sở Nam lưu lại vết thương rất lớn, phát ra tiếng hô cuối cùng:
- Ta chém hắn một đao, ta chém hắn một đao, ta...
Chúng võ giả nghe thấy thế đều nhìn nhau, quát:
- Mọi người cùng nhau, xông lên giết hắn đi.
Lúc trước những người kia như lò xo xa xa chạy đi, lúc này quay lại:
- Các vị huynh đệ, thỉnh cứu chúng ta một mạng, đại ân này ta, Vạn Dặm Hào của Vạn Kiếm môn nhất định sẽ đại báo.
Những người kia cũng không có di động, một cái ác Ma giết người như vậy, bọn họ cũng rất sợ.
Vạn Lý Hào hoảng hốt, lại nhìn Tử Mộng Nhân, nói:
- Trên người nữ nhân kia có một thanh bảo kiếm hạ phẩm linh khí, ta không cầu các ngươi tới giết ma đầu, ta chỉ muốn mời tất cả các ngươi đến bắt nữ nhân kia, đương nhiên, hạ phẩm linh khí trong tay nàng, cũng thuộc về các vị.
Nghe được Vạn Lý Hào nói như vậy, những người kia tâm tình cũng rục rịch rồi.
Nhưng sau khi do dự, một người nói:
- Nhiều người như vậy, tên Lâm Vân kia khẳng định không đối phó được, thừa dịp bọn hắn giữ chặt Lâm Vân, chúng ta đi đoạt bảo kiếm đã.
Nói xong, người này xông ra ngoài, sau đó có hơn mười người, tất cả đều xông tới.
Vạn Lý Hào thấy mục đích của mình thực hiện được, trên mặt nở nụ cười, tên Lâm Vân kịch chiến đã lâu, nguyên lực chống đỡ hết nổi rồi, hắn lại bị thương, hơn nữa hiện tại không thể phân tâm được, tại sao có thể là đối thủ của bọn hắn đây.
- Cuốn lấy hắn, không thể để cho hắn cơ hội ra tay.
Xa xa, Vi Cách ánh mắt lại hiện lên vẻ do dự, hắn thật sự là xem không chịu nổi hành vi của đám võ giả kia, quả thực là quá rồi, võ giả hai chữ này, có thể làm hắn băn khoăn, tuy hắn có môn phái thế lực không nhỏ, nhưng những người này tập trung lại, môn phái hắn vẫn phải rước lấy phiền toái rất lớn.
Mà Sở Nam, nghe thấy bọn chúng muốn đối phó với Tử Mộng Nhi, hai mắt huyết hồng, phẫn nộ nói:
- Các ngươi nếu chỉ là khiêu chiến ta, mà không phải muốn giết ta, cũng không phải muốn giết người đoạt bảo, ta sao lại giết các ngươi như vậy?
Sở Nam đem hàn mang thương, kéo lê một đường vòng tròn, đem đám người vây quanh hắn bức lui một bước, sau đó dựng thẳng thương mà đứng, lạnh giọng nói ra:
- Các ngươi đã đổi trắng thay đen, nói ta là ma đầu giết người, ta hôm nay liền giết thống khoái, giết đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt không quang.
Mọi người lần nữa kinh hãi, những tên kia đang muốn đoạt Hạ phẩm linh kiếm, cũng không khỏi dừng thân hình lại.
Sau đó đám người Vạn Lý Hào nhìn thấy Sở Nam lạnh giọng như vậy.
- Có ân cho mượn thương, ngày sau lại báo.
Sau đó đem hàn mang thương trả lại cho Vi Cách.
Tất cả mọi người không nhìn rõ Sở Nam vì sao làm như thế, rõ ràng bỏ thương đi.
- Chẳng lẽ hắn muốn tay không chiến sao?
Mà Vi Cách nhận lấy cây thương, thần sắc ngưng trọng, hắn đã định ra quyết định là cùng môn phái có quan hệ, để cùng Lâm Vân kề vai chiến đấu, hiện tại hắn đã nghĩ đến, tình trạng nguyên lực Lâm Vân chống đỡ hết nổi rồi, căn bản không đánh lại đám người này.
Nhưng lúc này Vi Cách đang muốn tiến lên một bước, lại nhìn thấy Sở trong tay Nam đột nhiên có một thanh kiếm, thanh kiếm không có phát ra hào quang chói mắt, nhưng toàn thân ngăm đen, thoạt nhìn cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói là khó coi nữa.
Nhưng ánh mắt Vi Cách lại lóe lên, ánh mắt càng thêm ác liệt.
Thanh kiếm này, không ngờ nó là trọng kiếm.
Mà lúc này, Sở Nam đến bên Tử Mộng Nhân, lúc này hắn muốn thủ hộ Tử Mộng Nhân an toàn, hắn không muốn để cho Tử Mộng Nhân bạo lộ ra địa vị là đại tiểu thư Thần khí phái, cũng không nhất định ép những võ giả này không muốn hạ phẩm linh khí nữa, đương nhiên quan trọng hơn là những võ giả này sẽ tin tưởng lời nói của Tử Mộng Nhân nói sao?
Lúc này, chỉ có thực lực, chỉ có dùng nắm đấm nói chuyện, chỉ có dùng máu tươi, giết được trái tim băng giá của bọn chúng.
Sở Nam đem trọng kiếm chỉ vào đám người kia, lạnh lùng nói:
- Ta sớm đã nói qua, ai dám động đến một sợi tóc của Mộng Nhân, ta muốn tính mệnh người đó, dù ở chân trời góc biển, ta cũng phải giết bằng được.
- Đừng có mạnh miệng, ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn nhiều nguyên lực sao? Hôm nay cái chết chính là ngươi, nhất định là ngươi.
Vạn Lý Hào tranh thủ thời gian cắt đứt lời nói của Sở Nam, hắn trông thấy khí thế Sở Nam càng ngày càng thịnh, nếu như không động thủ, thì không thể đè được hắn xuống rồi.
- Giết ah.
Vạn Lý Hào đi đầu giết ra ngoài.
Sở Nam quay đầu lại nhìn, lúc này Vạn Dặm Hào như rớt vào hầm băng.
Mà trong miệng Sở Nam, cũng nói ra một chữ:
- Giết.
← Ch. 0239 | Ch. 0241 → |