← Ch.0720 | Ch.0722 → |
Sở Nam giống như không nghe thấy, dòng xoáy sinh mệnh lực và dòng xoáy tử khí nhanh chóng khuếch đại, tử khí xung quanh cũng điên cuồng tràn về phía Sở Nam. Sở Nam cũng không biết dòng xoáy sinh tử này uy lực như thế nào. Nhưng đây chính là thủ đoạn duy nhất của hắn...
Nguyên lực vẫn không thể dùng, lực lượng cũng ít đến thương cảm, lôi điện thì không thể lấy mạng Trang Bất Chu, chỉ có thể buông tay đánh cuộc một lần.
Uy năng của dòng xoáy sinh tử càng lúc càng thịnh, nhưng Trang Bất Chu vẫn không để vào mắt, chút uy thế đó căn bản không thể làm gì hắn, thế nhưng, để tránh đêm dài lắm mộng, Trang Bất Chu chuẩn bị ra tay trảm sát Sở Nam.
- Bây giờ, để xem còn ai có thể cứu ngươi?
Trang Bất Chu nhìn bốn phía xung quanh, lớn tiếng quát, một cước giẫm về phía Sở Nam.
Sở Nam thấy vậy, song thủ hợp lại gần, tiếp đó thổ vài ngụm huyết vào chính giữa dòng xoáy sinh tử, chỉ nghe hắn quát:
- Lấy máu tươi của ta làm dẫn, dòng xoáy Sinh Tử, dung!
Hai dòng xoáy thuận nghịch chậm rãi áp sát, dung hợp cùng một chỗ.
Lúc vừa dung hợp, một cỗ uy năng khủng bố từ trong dòng xoáy sinh tử tràn ra khiến tim Trang Bất Chu đập mạnh. Sắc mặt Trang Bất Chu liền đại biến, không chút do dự thi triển thu đoạn quỷ dị kia, đánh thẳng đến Sở Nam.
Ngay lúc công kích sắp rơi xuống, hai mắt Sở Nam bắn ra lệ mang sắc bén, điên cuồng hét lên:
- Sinh Tử ngục, thành!
Sở Nam quát lớn một tiếng, tay trái bốc lên hắc vụ, còn tay phải mơ hồ tạo thành một màn lục vụ, hoàn mỹ dung hợp lại một chỗ, sau khi sinh tử lưỡng khí tương dung, uy lực hủ thực của tử khí cũng không vì sinh mệnh lực tương khắc mà yếu đi, ngược lại càng tăng gấp bội, quy mô như trường giang cuồng cuộn, uốn lượn xung quanh Sở Nam.
Cùng lúc đó, Sở Nam toàn thân đầy máu đen thôi động thần niệm hoàn hảo như lúc đầu, đem lôi điện, tử khí, sát khí dung hợp thành dòng xoáy, đánh thẳng đến thần niệm Trang Bất Chu.
Trang Bất Chu nghe thấy Sở Nam rống lên, cảm giác uy năng "Sinh Tử ngục" tràn ra, trong lòng liền cảm thấy nguy hiểm, nhưng đây chỉ là một loại cảm giác mà thôi, Trang Bất Chu không quá quan tâm, chỉ quát:
- Trong Thiên Sát Vực của lão phu, tất cả đều vô dụng, ngươi chỉ có thể chết!
Lời này vừa dứt, Sở Nam lại lần nữa rơi vào hoàn cảnh mông lung mờ mịt, trước khi tiến vào, Sở Nam hoàn toàn nghe rõ những lời của Trang Bất Chu, Sở Nam khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Sát ngục? Đây chính là Thiên Sát ngục? Hay là...
Vẻ nghi hoặc hiện lên trên mặt Sở Nam, thanh âm của Trang Bất Chu chợt vang lên trong hoàn cảnh quỷ dị này:
- Trong Thiên Sát Vực này, tất cả năng lượng của ngoại giới, thậm chí ngay cả năng lượng trong cơ thể ngươi cũng sẽ không nghe sự điều khiển của ngươi, lão phu muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, bởi vì trong Thiên Sát Vực này, lão phu chính là chúa tể!
- Thứ này dường như có chút tương đồng với "Trường".
Sở Nam khẽ lẩm bẩm một câu, trong đầu chợt lóe lên linh quang, thầm nhủ:
- Không phải, là ngục mà không phải ngục, là vực chứ không phải là ngục, Thiên Sát Vực...
Sở Nam đã rõ ràng, thầm nghĩ:
- Chỉ e rằng "Vực" này chỉ có cường giả Võ Tôn mới có! "Vực" chính là bước tiếp theo của "Trường", ta ở trong "Vực" của hắn giống như rơi vào một không gian phong bế, ngăn cách với ngoại giới, chỉ là không biết phạm vi của Thiên Sát Vực này lớn như thế nào!
Sở Nam chăm chú suy nghĩ, không chú ý đến Sinh Tử ngục của hắn đã phát sinh biến hóa.
Trang Bất Chu cũng không ngờ Sở Nam chỉ trong thời gian ngắn như thế đã nghĩ ra được nhiều chuyện như vậy, hắn vẫn như trước, một cước đá tới Sở Nam, một cước này không phải là giống như trước...
Thực sự muốn đạp chết Sở Nam...
Chân phải Sở Nam hiện lên cương khí hoàng kim sắc, mang theo lực lượng khổng lồ đạp thẳng về phía đan điền Sở Nam, muốn đạp nát đan điền hắn.
Sở Nam đang muốn điều khiển Sinh Tử ngục giết đến, nhưng bỗng nhiên phát hiện biến hóa của Sinh Tử ngục, biến hóa này không phải khiến uy năng yếu đi, ngược lại uy năng càng mạnh, lực hủ thực và sinh mệnh lực tương khắc nhau, đan xen cùng một chỗ, không ngờ lại tạo thành "Trường".
Sinh Tử Trường.
Chỉ có điều phạm vi Sinh Tử Trường này chỉ vẹn ba mét quanh người Sở Nam.
Một cước tử vong của Trang Bất Chu lúc đá đến trước ngực Sở Nam đột nhiên gặp phải trở ngại, nửa bước khó tiến, Trang Bất Chu kinh hãi, quát:
- Không ngờ lúc này mà ngươi còn có thể ngưng tụ thành "Trường"? Điều này sao có thể chứ? "Trường" chỉ có Võ Đế mới có, ngươi chỉ là Võ Hoàng mà thôi, sao có thể hình thành "Trường" của Võ Đế?
- Quả nhiên là vậy.
Suy đoán lúc trước của Sở Nam quả nhiên được chứng thực, mặc dù còn chưa hoàn toàn rõ ràng Sinh Tử Trường hình thành như thế nào, nhưng trong lòng vẫn mừng rỡ vô cùng, hắn và võ giả bình thường quả nhiên bất đồng, Võ Quân có được thần niệm, Võ Vương có thể điều khiển thần niệm công kích, Võ Hoàng có thể hình thành "Trường", mọi thứ đều nhanh hơn võ giả bình thường một bước.
Mặc dù chỉ là một bước, nhưng ý nghĩa trong đó không cần phải bàn cãi, đem đến trợ giúp rất lớn cho Sở Nam.
- Tiểu tử ngươi quả nhiên cổ quái đến cực điểm.
Trang Bất Chu cả kinh, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ:
- Chẳng lẽ đúng như lời người kia nói, Lâm Vân có thể giết chết lão phu?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu thì Trang Bất Chu liền bóp chết, hung hăng nói với Sở Nam:
- Một cái "Trường" chỉ gần hai mét có thể sánh với "Vực" hơn trăm trượng của lão phu sao? Lâm Vân, ngươi xem đây, lão phu sẽ phá hủy "Trường" của ngươi, sau đó lấy mạng ngươi!
- Ngươi bây giờ không hủy được, thậm chí cũng không thể làm gì được.
Âm thanh lạnh lùng như băng của Sở Nam vang lên, Trang Bất Chu vừa rồi bị phụ thân Điệp Y Tiên Tử hung hăng giáng cho vài cái bạt tai, Sở Nam rõ ràng phát hiện thực lực của Trang Bất Chu đã hạ thấp, cũng không còn cường thình như lúc vừa nuốt đan dược nữa.
- Lão phu chắc chắn làm được.
Trang Bất Chu rống lớn, điều động uy năng bên trong Thiên Sát Vực, lập tức, một luồng lực lượng vô hình từ trong chân phải Trang Bất Chu mãnh liệt bành trướng, muốn hủy Sinh Tử Trường của Sở Nam, so với Thiên Sát Vực như một cây đại thụ thì Sinh Tử Trường của Sở Nam chỉ là một cây non mà thôi.
Công kích của Thiên Sát Vực quả nhiên cường đại, Sinh Tử Trường bắt đầu lay động không ngừng, giống như sắp bị nghiền nát.
Sinh Tử Trường của Sở Nam mặc dù yếu, thế nhưng lại dẻo dai mười phần, dưới sinh mệnh lực dày đặc, nơi nào bị phá vỡ lại bắt đầu tu bổ, thân thể sm mặc dù chịu trọng kích, nhưng hắn vẫn gắt gao chống đỡ, thầm nghĩ:
- Sinh Tử Trường do Sinh Tử ngục diễn biến mà thành, khẳng định cũng có uy năng giống Sinh Tử ngục, lực hủ thực tuyệt đối sẽ không tan...
Nghĩ đến đây, trong mắt Sở Nam tinh quang bạo phát, Trang Bất Chu lại đá ra một cước, lực công kích của một cước này cực lớn, dường như muốn phá Sinh Tử Trường, sau đó đạp lên người Sở Nam, Sở Nam điều khiển tử khí hủ thực, quát lạnh một tiếng:
- Hủy chân của hắn cho ta!
Tiếng quát vừa vang lên, bên trong Sinh Tử Trường liền vang lên tiếng xì xì...
Ngay lập tức, Trang Bất Chu liền cảm thấy chân phải truyền đến đau nhức thấu xương, biết rằng không ổn, vội vàng rút chân phải ra, vừa rút chân ra, sắc mặt Trang Bất Chu lập tức đại biến, phần dưới chân phải của hắn đã không còn.
- A...
Trang Bất Chu hét thảm một tiếng, trong tiếng hét thảm còn có sự phẫn nộ và sợ hãi.
- Ta tin rằng, sẽ có một ngày ta chết, nhưng ta càng tin ngươi sẽ chết trước mặt ta hơn.
Sở Nam thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, phóng thẳng tới Trang Bất Chu, nhưng ở trong Thiên Sát Vực của Trang Bất Chu, Thiên Nhai Chỉ Xích vốn ở trạng thái đỉnh phong có thể trong nháy mắt thuấn di 5000 mét, bây giờ lại chậm chạp vô cùng, giống như ốc sên đang bò vậy.
Sở Nam biết rõ, nếu như không phải có Sinh Tử Trường thì hắn ngay cả một chút động đậy cũng không nổi, "Trường" của hắn chỉ có phạm vi 2 mét, so với Thiên Sát Vực phạm vi trăm trượng mà nói thì không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, nhưng Sở Nam không từ bỏ, vẫn liều mạng xông về phía trước.
- Lâm Vân tiểu nhi phát triển quá nhanh! Phải giết hắn, nhất định phải giết hắn!
Vừa lẩm bẩm, trong tay Trang Bất Chu lại xuất hiện một thanh trường kiếm, toàn thân phát ra hoàng kim sắc, vừa xuất hiện trong Thiên Sát Vực lập tức bạo phát kình khí vô tận, đồng thời phát ra âm thanh ong ong đinh tai nhức óc, vang vọng khắp nơi.
- Tiếp Thiên Sát Cửu Trảm của lão phu!
Lời của Trang Bất Chu vừa dứt, trường kiếm liền chém xuống, giống như biển thét sóng gầm, trảm sau mạnh hơn trảm trước, năng lượng của chín trảm cùng hợp một chỗ. Sở Nam liền cảm thấy uy lực khủng bố của Thiên Sát Cửu Trảm, lúc Trang Bất Chu chém xuống trảm thứ ba, Sở Nam đã hiểu nguyên lý của nó, so với Liệt Nguyên Ngũ Trọng Trảm của hắn cũng không khác biệt lắm.
Tâm tư thay đổi nhanh chóng, trong mắt Sở Nam đột nhiên lộ ra vẻ ngoan lệ kiên quyết.
Ầm ầm ầm....
Dưới Thiên Sát Cửu Trảm, Sinh Tử Trường của Sở Nam chấn động càng thêm kịch liệt, đã có vệt nứt xuất hiện. Sở Nam biết rõ, nếu để Trang Bất Chu tiếp tục chém xuống thì không đợi đến đệ cửu trảm thì Sinh Tử Trường của hắn đã vỡ vụn rồi.
Dù sao thì tràng chiến đấu này cũng là ở bên trong Thiên Sát Vực của Trang Bất Chu, hơn nữa Sinh Tử Trường của Sở Nam quả thật quá yếu.
Tình huống như thế, Sở Nam lập tức hạ chủ ý, hắn muốn đem Sinh Tử Trường mình vừa mới hình thành tự bạo, hắn không biết về sau còn có thể hình thành Sinh Tử Trường hay không, nhưng hắn biết rõ, bây giờ nếu không tự bạo nó thì hắn sẽ không còn cơ hội tự bạo nữa, hắn sẽ cô phụ hết thảy những điều Điệp Y Tiên Tử đã làm, càng hổ thẹn với sư nương Lạc Tiêm Nhi đã chết.
Đồng thời, Sở Nam cũng âm thầm đem từng đạo lôi điện ngưng tụ một chỗ, hắn không chắc rằng bạo Sinh Tử Trường có thể phá được Thiên Sát Vực hay không, cho nên hắn cần phải chuẩn thật kỹ lưỡng.
Trang Bất Chu nhìn thấy Sở Nam sắp không chống đỡ nổi, trong lòng đại hỉ, quát:
- Lâm Vân, đừng giãy dụa vô ích, chết đi cho lão phu!
Sát khí ngập trời, đệ ngũ trảm của Thiên Sát Cửu Trảm đã ngang nhiên chém xuống.
Trong nháy mắt Trang Bất Chu chém xuống, Sở Nam cũng hét lớn:
- Sinh Tử Trường, bạo!
- Ầm...
Lại một tiếng nổ vang, Thiên Sát Vực bị bạo tạc xuất hiện một khe nứt, Sở Nam không chút do dự thừa cơ thoát ra khỏi Thiên Sát Vực, không để ý đến thương thế trên người, vội vàng thối lui 200 trượng, rời xa phạm vi Thiên Sát Vực, toàn thân Sở Nam đều là vết thương, máu chảy không ngừng, nhưng Sở Nam vẫn không ngừng ngưng tu lôi điện.
Bên trong Thiên Sát Vực, một cỗ khí tức tử vong nồng đậm cuồn cuộn tràn ra, còn có một cỗ sinh mệnh lực quấn lấy tử khí, đánh về phía Trang Bất Chu. Sinh tử lưỡng khí, giống như song long cắn người nuốt mạng, xông về phía Trang Bất Chu.
- Tiểu tử thật ngoan độc!
Thiên Sát Cửu Trảm của Trang Bất Chu vẫn không ngừng chém xuống, hai luồng sinh tử khí lập tức bị chém tán loạn, nhưng khiến Trang Bất Chu nghẹn họng nhìn trân trối là sinh tử lưỡng khí vừa bị chém tan lại tự động ngưng tụ cùng một chỗ.
- Đây là "Trường" quỷ dị gì? Sao có thể như vậy?
Trang Bất Chu kinh ngạc thập phần, cũng quên mất Thiên Sát Cửu Trảm, kim cương khí uốn lượn quanh người, sinh tử lưỡng khí đánh lên, lập tức nổ vang ầm ầm, hủy diệt kim cương khí, sau đó đánh lên người Trang Bất Chu.
Nhất thời, Trang Bất Chu liền cảm thấy bộ phận tiếp xúc với luồng khí này liền nhanh chóng thối nát, sinh cơ trong người cũng bị phá hủy.
Sau khi bị cường giả thần bí đánh trọng thương, lại gặp sát chiêu này, Trang Bất Chu nhất thời không khống chế nổi Thiên Sát Vực, Thiên Sát Vực tiêu tán, Trang Bất Chu lại xuất hiện trong không trung.
Sở Nam nhìn thấy rõ ràng, Trang Bất Chu lúc này không chỉ còn nửa cái chân phải, mà trên người còn đầy vết loang lỗ, giống như cự thạch bị vô số giọt nước nhỏ lên suốt ngàn năm, sắc mặt của hắn cũng tái nhợt vô cùng, sinh cơ đã trở nên hư nhược.
- Là sinh mệnh lực phá hủy một phần sinh cơ của hắn sao?
Sở Nam thầm nghi vấn, trong đầu nhớ đến yêu hoa của Bách Hoa tiên tử thôn phệ sinh cơ võ giả. Mặc dù đang nghĩ, nhưng sát chiêu trên tay vẫn không trì hoãn, trong nháy mắt Thiên Sát Vực bị phá, hắn đã ngưng tụ được một quang trụ lôi điện tử sắc vừa thô vừa to giống như đại thu ba người mới ôm xuể, trực tiếp bổ lên người Trang Bất Chu.
Thần niệm công kích cũng đồng thời đánh ra.
- Xẹt... xẹt... xẹt...
Lôi điện nổ vang, thân thể Trang Bất Chu bị bạo tạc lún sâu vào trong đất, một cánh tay đã bị tước khỏi bả vai Trang Bất Chu, sau đó bạo thành một đoàn huyết vụ trong không trung, mà thần niệm của Trang Bất Chu cũng bị dòng xoáy lôi điện, tử khí, sát khí hình thành thôn phệ mất một phần ba.
← Ch. 0720 | Ch. 0722 → |