← Ch.0725 | Ch.0727 → |
Trong quân doanh Đại Khánh Quốc, Sở Thiên Phong chau mày, vốn hắn và Man Việt đã đạt thành hiệp nghị hợp công Thiên Nhất Sơn, nhưng người bên dưới không ngờ lại xảy ra chuyện, bắt đầu chém giết, đàm phán cũng lập tức bị đình chỉ, không khỏi thầm nghĩ:
- Kẻ dám phá hủy kế hoạch của ta, bất luận ngươi là ai cũng phải trả giá cho việc này! Một cái giá rất lớn!
Mặc dù kế hoạch hợp công Thiên Nhất Sơn của Sở Thiên Phong và Man Việt đình chỉ, thế nhưng, kế hoạch khiến cho hoàng đế Đại Khánh Quốc "ngự giá thân chinh" lại tiến triển không ít, hoàng đế Đại Khánh Quốc đã cử thái tử Hoàng Phủ Triệt dẫn quân đổi từ tiền tuyến đến đây.
- Nam nhi, hãy chờ phụ thân.
Sở Thiên Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt ẩn chứa nhớ nhung, thầm nghĩ:
- Tuyết Nhiên, ta sẽ đem nhi tử của chúng ta trở về trước mặt nàng!
Sở Nam mà Sở Thiên Phong thương nhớ, lúc này đang dẫn theo đệ tử Huyền Băng Môn nhanh chóng lên đường, gần 600 đệ tử Huyền Băng Môn, tất cả đều là nữ đệ tử, nếu cứ nghênh ngang lên đường thì chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Trên đường đi, Sở Nam đã để hai phần ba nữ đệ tử cải nam trang, biến thành một đại thương đội 600 người, hơn nữa còn lấy tên là "Thiên Hạ Thương Hội", Sở Nam là đại chưởng quỷ, Diệu Âm là Nhị chưởng quỹ, còn tỷ muội Hề Hề thì trở thành biểu đệ của Sở Nam. Đám người Diệu Âm cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Sở Nam lại lấy tên là "Thiên Hạ Thương Hội", Sở Nam cũng không giải thích, mặc dù Sở Nam không biết Phú Sơn hiện lăn lộn thế nào, nhưng khu vực Đại Khánh Quốc công chiến quả thật đang cần một thương hội, nếu có thương hội thì chắc chắn sẽ trợ giúp không ít.
Mặc dù như vậy, đám người Sở Nam cũng gặp phải không ít đạo phỉ. Chỉ có điều, kết cục đám người Sở Nam vẫn tốt hơn so với Trang Bất Chu rất nhiều, mặc dù đã trôi qua nhiều ngày, Sở Nam cũng chỉ mới khôi phục được một thành thực lực, tuy nhiên đám đệ tử Huyền Băng Môn cũng không phải ăn chay.
Sau khi đánh lui vài đám phỉ đạo, đám người Sở Nam trong thời gian ngắn không gặp lại cường đạo nữa, nhưng Sở Nam dường như vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
- Chưởng môn, chỉ còn một ngày nữa là chúng ta sẽ đến Thanh thành!
Diệu Âm tiến lên nói, Sở Nam gật đầu, Thanh thành đã thuộc về phạm vi Đại Khánh Quốc công chiếm, chỉ nghe hắn nói:
- Hi vọng hôm nay có thể bình yên vượt qua.
o0o
Cùng lúc đó, Trang Bất Chu cũng đã nhanh chóng đến Thiên Nhất Sơn, càng lúc càng đến gần Thiên Nhất Sơn, Trang Bất Chu càng cảm thấy không đúng, dường như sắp có đại sự gì đó phát sinh.
o0o
Cũng trong một ngày này, cửa thành Thanh thành nghênh đón một đám người bình thường tiến vào...
Trời ngả về tây, tà dương chiếu đầy trời, cả một ngọn núi đỏ hồng.
Trong tầm mắt, khiến gây chú ý nhất chính là 600 người đang hành tẩu, lúc đi ngang qua một dãy núi, Hề Hề và Nam Nam cùng hỏi:
- Chưởng môn ca ca, chúng ta đi bao lâu nữa thì mới có thể đến Thanh thành?
Bốn chữ "chưởng môn ca ca" chính là kiệt tác của Hề Hề và Nam nam, Sở Nam cười nói:
- Qua khỏi đỉnh núi này nữa là có thể đến Thanh thành rồi.
- À...
- Đúng rồi, sau khi đến Thanh thành, các ngươi hãy bỏ hai chữ chưởng môn đi.
- Vâng, chưởng môn ca ca.
Hề Hề và Nam Nam cười tinh nghịch, Sở Nam cũng bật cười ôn hòa, có thể đưa các nàng đến đây bình an, không gặp phải sự đuổi giết của Thiên Nhất Tông, Sở Nam vẫn cảm thấy có chút may mắn, đồng thời trong lòng cũng kỳ quái, thầm nghĩ:
- Cho dù Trang Bất Chu bị trọng thương thì cũng đã sớm trở về Thiên Nhất Tông rồi mới đúng, tại sao đến giờ vẫn không có chút tin tức nào?
Sở Nam tất nhiên không biết đạo phỉ có khắp nơi trên Bắc Tề Quốc, vô tình giúp hắn, khiến tốc độ Trang Bất Chu chậm lại.
Trong lòng vừa nghĩ vậy, Sở Nam đột nhiên cảm thấy không đúng, liền đưa mắt nhìn lên đỉnh núi.
Thần sắc Diệu Âm cũng trở nên ngưng trọng, tiến đến nói:
- Chưởng môn, dường như có vấn đề, đỉnh núi này quá an tĩnh, chúng ta có nhiều người như vậy đi qua mà không dọa sợ một chim hay dã thú nào...
- Đó là vì có người đã sớm xua đuổi dùm chúng ta rồi!
Trong thanh âm Sở Nam lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Lúc này, 600 người Sở Nam đang đứng ở vị trí trung tâm của đỉnh núi.
Đột nhiên, tiếng thú rống vang lên không ngừng, thậm chí còn truyền xuống dưới tận chân núi.
- Khống chế đám thú chở hàng, không được để chúng lộn xộn.
Sở Nam phân phó, cùng lúc đó, ngọn núi vô danh bắt đầu chấn động, ngay sau đó trên đỉnh núi cao xuất hiện một dải hắc tuyến.
Nhìn thấy dải hắc tuyến này xuất hiện, Sở Nam thoáng hiểu ra vì sao thời gian này lại không gặp cường đạo, thì ra bọn chúng đã liên hợp cùng một chỗ, muốn đợi đến lúc bọn hắn chuẩn bị đến Thanh thành sẽ ra tay.
Dải hắc tuyến kia nhanh chóng tràn xuống chỗ đám Sở Nam, giống như thiên quân vạn mã trên chiến trường, mặc dù đội ngũ đám cường đạo này không phải quá chỉnh tề, nhưng bọn chúng lựa chọn thời cơ lại vô cùng tốt, hơn nữa còn mượn độ nghiêng của sơn thể, khiến tốc độ tiến công tăng mạnh, nếu để bọn chúng bao vây thì đệ tử Huyền Băng Môn sẽ gặp phải tổn thất rất lớn, dù sao thì đệ tử Huyền Băng Môn hiện nay, đạt đến cảnh giới Võ Vương chỉ có ba người, những người còn lại đều không thể đạp không phi hành.
- Thiên Huyền Cửu Băng Trận!
Sở Nam hét lớn một tiếng, Diệu Âm lập tức dẫn đệ tử Huyền Băng Môn bố trận giữa núi, Sở Nam đứng một mình ở phía trước, nhìn dải hắc tuyến càng lúc càng đến gần, uy thế trên người càng lúc càng mạnh...
Mặc dù Sở Nam chỉ mới khôi phục một thành thực lực, thế nhưng hắn vẫn chuẩn bị cho đám cường đạo này một đòn hạ mã uy.
Sở Nam biến đổi dung mạo, đám cường đạo đối diện không biết thân phận thật của Sở Nam, cũng không biết bọn hắn sắp sửa đối mặt với điều gì.
- Dương lão đại, dường như có chút không đúng, hình như vừa rồi ta nghe thấy bọn chúng hô lên cái gì mà Cửu Băng trận thì phải?
Trong lúc chạy, một tên hán tử hỏi, tên còn lại không cho là đúng nói:
- Triệu lão đại, có gì không đúng chứ, lần này năm đại bang phái chúng ta liên thủ hành động, trọn vẹn hơn sáu ngàn người, bất kể bọn chúng bày trận khỉ khô gì cũng sẽ bị chúng ta giết sạch thôi.
- Tôn lão đại, có một người đứng ở phía trước...
- Đúng là không biết lượng sức, các con, nhanh lên, đạp chết hắn đi!
....
Bọn hắn hoàn toàn không để 600 đệ tử Huyền Băng Môn vào mắt, Sở Nam bắt đầu ngưng tụ nguyên lực, một thanh trường kiếm hoàng kim óng ánh hiện lên trong không trung, lúc này bọn cường đạo còn cách Sở Nam 300 mét.
200 mét...
100 mét...
Chính lúc này, Sở Nam quát lạnh một tiếng:
- "Dung kỹ", trảm!
Giết gà không cần dùng đao mổ trâu, nhưng Sở Nam muốn lập uy, cho nên trường kiếm vừa chém xuống, lập tức một đạo kiếm quang kim sắc dài đến năm sáu trượng chiếu sáng cả bầu trời, kiếm quang vô cùng chói mắt cuồn cuộn về phía trước, phát ra âm thanh xé gió...
Kiếm quang vừa mới lóe lên, lập tức đến nơi, kiếm quang vừa lướt qua, đạo hắc tuyến kia lập tức biến thành màu đỏ, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, chân tay đứt cụt rời đầy đất, từng tiếng hét thảm thiết vang lên càng tăng thêm vài phần khủng bố.
- Hít...
Đám cường đạo nhìn thấy tình huống như vậy, tất cả đều hít một hơi khí lạnh, một người hỏi:
- Hung Hắc Tử, ngươi tra tình báo thế nào vậy, không phải nói rằng trong đội ngũ thương hội này chỉ có ba tên Võ Vương thôi sao? Một kiếm vừa rồi chẳng lẽ là của Võ Vương sao?
- Chúng ta dọc đường theo dõi, quả thật chỉ thấy ba tên Võ Vương, người này lúc trước chưa từng xuất thủ, ta làm sao biết hắn lợi hại như vậy?
- Chỉ một kiếm đã chém chết gần 500 người, hơn 300 ma thú, cứ như vậy, hắn chém mười kiếm thì chúng ta sẽ chết sạch mất.
- Được rồi, đừng nói những thứ vô nghĩa nữa, chúng ta làm gì bây giờ?
- Không thì chúng ta rút lui đi.
Có người bắt đầu sợ hãi.
- Lui? Ngô lão đại, bây giờ không phải nói lui là lui được, các ngươi biết Thiên Hạ Thương Hội giàu thế nào không? Chúng ta làm một chuyến đủ để trăm năm không cần phải đi cướp nữa, trong đó còn có 200 nữ nhân, nếu bắt sống bọn chúng...
Dương lão đại không cho là đúng nói, trong mắt đầy vẻ tham lam, dụ dỗ:
- Các ngươi không cần phải sợ, người này không lợi hại như các ngươi tưởng đâu, bằng không thì hắn cũng không chém một kiếm mà đã trực tiếp chém vài kiếm giải quyết sạch chúng ta rồi, điều này nghĩa là sao? Có nghĩa là hắn chém ra một kiếm thì đã không còn lực nữa rồi.
- Dương lão đại nói đúng, là lão hổ hay mèo bệnh thì xuống đến nơi sẽ biết ngay thôi.
- Đúng!
Đám cường đạo sau một phen thương lượng liền thúc giục thủ hạ lao xuống, Sở Nam không tiếp tục trảm, mục đích của hắn là phá được thế công của bọn chúng, chỉ cần thế công của bọn chúng bị phá thì chuyện tiếp theo cũng đơn giản rồi. Bọn cường đạo xông đến thấy Sở Nam không có động tác gì, nội tâm khủng hoảng dần dần bình tĩnh lại, Dương lão đại quát lên:
- Giao như thế nào, lưu lại hàng hóa và nữ nhân, lão tử sẽ tha cho các ngươi đi, thế nào?
Dương lão đại vừa dứt lời, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
Trên người Sở Nam tràn đầy sát khí, cùng lúc đó khí tức trên người Sở Nam cũng tăng lên, tuy nhiên hắn không tăng lên quá mức nghịch thiên, chỉ dùng Thần Hành Bách Biến đem khí tức cố định tại cảnh giới Võ Hoàng đại viên mãn.
Nhưng như thế cũng đủ khiến sắc mặt đám người Dương lão đại tái nhợt vô cùng rồi.
- Các ngươi quả thật to gan, dám có chủ ý với lão phu!
Âm thanh Sở Nam lạnh lẽo, những người khác vừa muốn trốn thì Sở Nam liền lạnh lùng quát:
- Kẻ nào dám loạn động một bước sẽ chết!
Bên trong Thanh thành, lúc Sở Nam chém ra một thức "Dung" kỹ, một người đang đi trên đường đột nhiên nhìn về phía kiếm quang phá không, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén vô cùng, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Uy thế mạnh thật! Đi xem xem là kẻ nào!
Sở Nam vừa thốt lên một câu, không còn ai dám cử động.
Tên đầu lĩnh cường đạo họ Dương, tên là Dương Hải, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn nhìn Sở Nam, trong mắt vẫn còn hoài nghi, trong lòng thầm nghĩ:
- Khí tức của người này quả thật hãi nhân, ít nhất cũng là cường giả Võ Hoàng cao cấp, thế nhưng cường giả như vậy tại sao lại xen lẫn bên trong Thiên Hạ Thương Hội? Còn để đám thủ hạ bố trận, chẳng lẽ, hắn đang bị trọng thương, cho nên không thể không làm vậy?
Nghĩ đến đây, khí huyết trong người Dương Hải liền sôi trào, bởi vì hắn đã từng nghe qua một truyền thuyết, một võ giả cảnh giới Võ Tướng trung cấp gặp hai tên Võ Hoàng lưỡng bại câu thương, đang hấp hối, toàn thân vô lực, liền ra tay, giết chết hai Võ Hoàng đó. Chiếm lấy nhẫn trữ vật và nguyên hạch của bọn hắn, kể từ đó, tên Võ Tướng này trong thời gian ngắn liền trở thành cường giả một phương, không ai dám gây sự.
- Chẳng lẽ, hôm nay đến lượt ta sao?
Trên gương mặt tái nhợt của Dương Hải bắt đầu nổi lên hưng phấn, thầm nghĩ:
- Mặc dù người trước mắt không phải hấp hối, cũng không dễ giết như vậy, thế nhưng ta có nhiều như vậy, để bọn chúng xông lên thì nhất định có thể cầm chân được tên Võ Hoàng này, nếu chiếm được nhẫn trữ vật của hắn, chỉ cần cho ta mười năm, lúc đó ta cũng có thể trở thành một Võ Hoàng, khi đó thiên hạ này còn nơi nào mà ta không thể đến?
Sau một phen suy tư, Dương Hải quát:
- Lão Lưu, lão Ngô, lão Tôn, lão Triệu, các ngươi đều bị hắn lừa rồi.
Bốn tên lão đại phỉ tặc nghe thấy Dương Hải không ngớ lớn tiếng quát đều kinh hãi không thôi, đều quay đầu nhìn Dương Hải, Dương Hải tiếp tục đầu độc:
- Người này thoạt nhìn rất mạnh, nhưng thực ra chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi, hắn nhất định bị trọng thương, bằng không bây giờ chúng ta còn có thể sống sao?
Đám phỉ đạo nhìn Dương Hải, lại nhìn Sở Nam, thấy Sở Nam quả thật không có động tác gì, cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng về phía Dương Hải, Sở Nam cười nhạt, nhìn Dương Hải, Dương Hải vì muốn chứng minh lời của mình, cho nên rất cuồng vọng nói với Sở Nam:
- Ngươi không cần phải cười, nụ cười của ngươi không giết người được, cho dù bây giờ ngươi đáp ứng điều kiện của chúng ta thì cũng vô dụng rồi, trừ phi...
Dương Hải cố ý dừng lại một chút, bốn tên lão đại cường đạo thấy Dương Hải cuồng vọng như vậy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Xem ra những gì Dương Hải nói là thật, bằng không thì tại sao người này không làm gì cả?
← Ch. 0725 | Ch. 0727 → |