Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 0756

Vũ Nghịch Càn Khôn
Trọn bộ 2153 chương
Chương 0756: Sát cơ hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-2153)

Siêu sale Lazada


Ngay khi Chương Hưng còn đang ở trên không thì hắn hai tay đã bắt được hai chân của Chương Hưng, sau đó hai tay giang rộng ra, đem Chương Hưng trực tiếp xé thành hai nửa. Hai phần thân thể rơi xuống đất, máu huyết xối xả phun!

Mọi người vây xem mắt thấy cảnh này đều kinh sợ mà hô một tiếng.

Không nghĩ tới, Chương Hưng vậy mà ngay cả một chiêu của Sở Nam cũng không đỡ nỗi.

Vu Mã quân sư nghĩ tới chỗ tư liệu hôm qua, lại nhìn về phía Sở Nam, ánh mắt có chút khác thường, trong lòng thì thầm một tiếng:

"Quả thực hắn còn che dấu thực lực! Bất quá, đánh chết một thành chủ cũng không phải là chuyện nhỏ a! Xem ra, ta phải ra tay một chuyến rồi..."

Đôi mắt cũng Vân Phi sáng rực lên.

Sở Nam ánh mắt không chút để ý kẻ đang nằm dưới đất, bộ dáng như coi kẻ vừa rồi chỉ là giết một con chó thôi mà nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Phong.

Phong Chính lúc này đã lầm khiếp sợ vô cùng rồi, đồng thời hắn còn liên tục nguyền rủa Sở Nam sẽ chết không có chỗ chôn. Đột nhiên, hắn cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình, không tự chủ được mà hướng mắt nhìn lại. Hắn thấy được Sở Nam đang nhìn về phía hắn, hắn không khỏi hét lên một tiếng chói tai rồi cả người co quắp ngã xuống đất.

Ngay sau đó, Sở Nam liền đi về phía Vân Phi, nói:

- Đây là ta đáp lại chén rượu ngươi mời ta hôm qua!

Ánh mắt Vân Phi sắc lẹm, hỏi ngược:

- Ngươi không sợ?

- Sợ cái gì?

- Kẻ ngươi mới giết chính là thành chủ Thanh thành đó, mà trên người ngươi còn cái nghi vấn gian tế địch quốc. Thế cục như vậy, đối với ngươi rất là bất lợi, thậm chí có thể dồn ngươi vào tử lộ đó!

Vân Phi có chút hăng hái thuyết giảng một hồi.

Sở Nam nghe thế đột nhiên cười, Vân Phỉ không khỏi khựng lại mọt chút, đây là vì nàng chưa từng nghe Sở Nam cười qua.

- Ngươi cười cái gì?

- Đó không phải là vì bọn chúng nhục mạ ngươi sao? Ta là vì ngươi mà xuất thủ, chẳng lẽ ngươi không che chở cho ta được hay sao?

Sở Nam liếc Vân Phi một cái, nói.

Hai đầu mày liễu Vân Phi cau lại, nói:

- Ngươi biết được bao nhiêu rồi?

- Ngươi biết được những gì?

Vân Phi nghiêm nghị nói, thật sự là nàng đã coi Sở Nam là một nhân tài, nhưng nếu hắn biết được điều không nên biết thì cảm nhận của nàng đối với hắn đã hoàn toàn khác rồi.

Sở Nam từ chối cho ý kiến, nói:

- Ta cái gì cũng không biết, nhưng trực giác của ta mách bảo, ngươi không phải là người bình thường...

Sở Nam dừng một lát, mắt nhìn về phía tên nằm dưới đất kia không chút thương xót nào, tiếp tục nói:

- Chí ít, địa vị của ngươi còn cao hơn tên thành chủ này.

Nghe Sở Nam nói vậy, không những hoài nghi trong lòng biến mất mà còn càng thưởng thức hơn đối với tên Sở Nam này. Cân nhắc một chút, những lời nam nhân này vừa nói ra hẳn là do hắn cố ý, việc này còn tốt hơn là hắn cứ dấu dấu diếm diếm, đó mới là chuyện khiến người khác phải hoải nghi. Đồng thời, địa vị của hắn càng thêm nặng, sau này sẽ dễ dàng hành động hơn.

Về phần sống chết của tên Chương Hưng cùng Chương Thiên Hào kia, ngay khi Sở Nam nghe được người nọ lớn tiếng với Vân Phi xong là biết một nhà hắn tiêu rồi!

Cho nên, Sở Nam cũng không phí tâm tư cẩn mật che dấu Chương Thiên Hào cái gì mà để cho Lăng Yên Lan dễ dàng bố trí một ít tin tức, còn lúc này lại ngang nhiên xuất thủ, để cho Chương Hưng trở thành khối đá lót đường cho hắn tiến lên!

Đúng lúc đó, Chương Hưng quát:

- Lâm Tử Trùng, các ngươi lo lắng cái gì? Còn không mau mau đem tên gian tế kia bắt lại!

Lâm Tử Trùng rất buồn bực, ngày hôm trước hắn đã bị hung hăng mắng một trận ở thành môn, hôm nay lại thành đá cho kẻ khác dò đường.

Lâm Tử Trùng đang do dự thì Chương Hưng lại hướng Đặng Giang quát:

- Đặng Giang, các ngươi thật sự muốn bao che cho tên gian tế kia sao? Lão phu liều mạng cũng phải đem khối thân tàn này đến trước hoàng đế lão gia bẩm báo!

Đặng Giang đang muốn mở miệng thì Vân Phi liền lạnh lùng, nói:

- Ngươi không có cơ hội đâu, khối thân tàn của ngươi rất nhanh sẽ biến thành một khối thi thể, sẽ không chỉ có ngươi đâu, còn có cả Chương gia toàn tộc các ngươi nữa!

Dứt lời, Chương Hưng liền sửng sốt một trận, không biết nên làm sao cho phải. Trong lòng hắn không phải là không tin những lời uy hiếp này mà hoàn toàn là lời thật!

Sở Nam ánh mắt như tên đăm đăm hướng thẳng về phía Lưu Toàn, lạnh nhạt nói:

- Đem những chữ ngươi vừa nói từng chữ nói lại cho ta xem, ngươi tốt nhất là đừng có nên làm trò!

Từng chữ từng chữ như tiếng trọng chuỳ gõ mạnh vào trong lòng hắn, cả người không kìm được mà run rẩy, nói

- Ta... ta...

Lưu Toàn vừa nói vừa nhìn về phía Chương Hưng đang nằm người trên đất nửa sống nửa chết, muốn lặp lại những điều lúc trước nhưng nhìn thế cục hiện giờ trong lòng không khỏi run lên, đột nhiên quỳ xuống khóc ròng, nói:

- Công tử tha mạng, những lời vừa rồi không phải là của tiểu nhân, là do hắn...

Lưu Toàn chỉ tay về phía Chương Hưng, tiếp tục nói:

- Là hắn bắt ta nói như vậy, lúc trước ta còn không biết công tử là ai nữa là...

- Lưu Toàn!

Chương Hưng phun ra một ngụm máu tươi, hắn biết, hắn xong rồi, không ngờ tới thế cục phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ còn lại mỗi sự hối hận, vô tận hối hận!

Lúc này, đám người tự động tách ra, một đoàn người đi tới. Đầu lĩnh đoàn người chính là người trẻ tuổi kia, Vu Mã quân sư vừa thấy người trẻ tuổi ánh mắt đột nhiên chuyển thành khiếp sợ, nhất thời thân thể run lên, khẽ khom người hướng về phía người trẻ tuổi. Còn người trẻ tuổi kia lại đem ánh mắt rơi vào Sở Nam, còn không nói gì thì Vân Phi liền chỉ vào cái tên nửa sống nửa chết kia nói:

- Tên này, nói ta là cái thứ gì, còn xưng lão tử với bổn công tử.

Sau đó, Vân Phi chỉ về phía Chương Hưng, lạnh nhạt nói:

- Người này là Thanh thành thành chủ, muốn giết ta!

Nhìn về phía hai kẻ vừa bị nói tới, ánh mắt người trẻ tuổi lạnh lại, hàn mang toả ra.

Vân Phi còn chỉ vào Sở Nam, nói:

- Đây là Sở Nam, tất cả là do hắn xuất thủ.

- Tốt, rất tốt, rất tốt...

Người trẻ tuổi thì thầm một tiếng, trước đi về phía trước nhưng miệng lại lưu lại một chữ:

- Chết!

Một võ giả đi theo người trẻ tuổi trong nháy mắt khẽ động, Chương Hưng chết, người kia lại càng thê thảm, thân thể giống như ngàn đao chém qua!

Vu Mã Dã ngó chừng Vân Phi rồi nhớ lại những lời vừa rồi, dĩ nhiên cái vị gọi là Vân Phi kia thân phận tới bực nào, lại nhìn về phía Sở Nam, trong lòng lão không khỏi thầm than một tiếng:

"Không nghĩ tới tiểu tử này còn gặp phải đại quý nhân như vậy."

Vừa nhắc hắn lại cảm giác được, thành tựu sau này của Sở Nam tuyệt đối sẽ rất kinh người!

Nhóm người trẻ tuổi vừa tiến vào một thời gian ngắn thì Đặng Giang liền cầm lấy một cái lệnh bài mang ra ngoài, tiến vào trong quân doanh điều động quân nhân, còn có Lâm Tử Trùng cùng đám binh lính kia cũng toàn bộ bị kéo theo. Tiếp đó, Đặng Giang mang theo những người này hướng thành phủ chủ chạy tới.

Trong thành phủ chủ, Chương Thiên Hào vừa hướng ra ngoài nhìn, vừa nói:

- Thời gian cũng đã lâu vậy rồi sao cha vẫn không có đem tên thổ bảo từ kia mang về?

Liễu Ngọc Linh nói:

- Hào nhi, đừng có gấp. Ở Thanh thành này, cha ngươi chính là trời! Tên Sở Nam kia một khi chưa được phong làm Thiên phu trưởng thì chúng ta muốn hắn chết hắn phải chết...

- Trước đừng giết hắn, để cho con hành hạ hắn trước!

Ngay khi Chương Thiên Hào nói ra câu này, trong đầu hắn đã hiện lên một kế hoach tà ác.

Liễu Ngọc Linh nghe vậy liền hướng nhi tử, nói:

- Bất kể là thiên đao vạn quả hay là ngũ mã phanh thây, chỉ cần ngươi muốn hành hạ hắn ra sao thì cứ tự nhiên mà làm...

Đang nói thì đại môn thành phủ chủ đột nhiên bị một cước đá văng ra, Chương Thiên Hào nhảy lên một cái, vui mừng nói:

- Mẹ, cha đã trở lại, ta phải suy nghĩ thật kỹ, phải hảo hảo 'chăm sóc' tên thổ bảo từ kia thật tốt mới được...

Chương Thiên Hào xông ra ngoài đại môn, chưa thấy được thân ảnh của Chương Hưng đâu thì đã cảm thấy từng cỗ thiết thương băng hàn thấu xương, cảm thấy có gì không đúng, hắn quát hỏi:

- Cha ta đâu? Các ngươi muốn làm cái gì?

- Cha ngươi đã chết, chúng ta phụng mệnh tới diệt cả nhà ngươi!

- Không thể nào! Cha ta là thành chủ, làm sao có thể chết được, các ngươi nhất định là nói dối...

- Cho dù cha ngươi là Đại tướng quân đi chăng nữa, nhất định cũng phải chết!

Đặng Giang lạnh lùng nói một câu, tay làm dấu, quân nhân Đại Khánh quốc sau lưng liền như lang như hổ nhào tới, gặp người giết người, gặp của cải liền tịch biên lại.

Liễu Ngọc Linh cũng đi ra, thấy cảnh tượng trước mặt sắc mặt liền đại biến, nàng hoàn toàn không biết phải làm sao, chẳng qua là không ngừng gào thét tên của thành chủ mà cũng hoàn toàn có nghĩ qua, đại hoạ diệt gia này chính là do bảo bối của nàng mang tới.

Sở Nam được người trẻ tuổi chủ trì, được phong làm Thiên phu trưởng, để cho hắn ở trong quân doanh chiêu mộ quân nhân, chọn ra một ngàn người để thống lĩnh. Ngoài ra, người trẻ tuổi còn ngầm tỏ ý muốn chiêu lãm Sở Nam, còn Sở Nam cũng tung ra không ít sương mù, cũng không có lập tức thần phục ngay.

Người trẻ tuổi thấy vậy cũng không có trách tội Sở Nam mà ngược lại còn nói một câu 'thời gian còn nhiều' xong liền dẫn người rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, trong lòng Sở Nam chợt tràn đầy sát cơ, là do hắn đã nhận ra tên Võ Hoàng đi sau người trẻ tuổi kia, lúc này hắn mới rõ ràng, kẻ đánh chủ ý lên hai tỷ muội kia chính là người trẻ tuổi này!

- Sở huynh, chúc mừng ngươi trở thành Thiên phu trưởng, chúng ta đi "Say khó quên" chúc mừng một chuyến, thế nào?

Vân Phi đi tới trước mặt Sở Nam, nói.

Sở Nam nhìn Vân Phi rồi nghĩ tới quan hệ của nàng với nam tử trẻ tuổi kia, trong miệng liền nói ngay:

- Tốt, lần này để ta mời khách!

Sở Nam mời cả Vu Mã quân sư, Vu Mã quân sư đã đoán được thân phận của Vân Phi, thấy Vân Phi không có mở miệng ra liền tự nhiên biết ý mà lấy cớ trốn tránh. Sở Nam cũng hiểu được nên cũng không miễn cưỡng, chỉ cùng Vân Phi hai người hướng "Say khó quên" tửu lâu đi tới.

Ngay lúc Sở Nam được phong làm Thiên phu trưởng, Đại Khánh quốc cùng Man Càng hai nước vừa dấy lên xung đột. Tướng lĩnh cao cấp hai nước trong thời gian ngắn liền bị người ta ám sát mấy chục người làm chấn động hai nước, từ đó mà bộc phát đại chiến, thương vong vô số!

Mà đội nhân mã do Đế Tôn kia phái ra đã đến dưới chân Thiên Nhất sơn bắt đầu bố trí, vì Huyền Vô Kỳ xuất quan mà chuẩn bị!

Nửa đêm, Sở Nam ở "Say khó quên" từ lúc bắt đầu uống tới say cho tới khi hai người về khách điếm, Vân Phi một bên một mực bám lấy hắn dò hỏi tin tức đủ kiểu, Sở Nam cũng là dựa theo những gì Lăng Yên Lan bố trí trước mà nói ra, cũng tiết lộ không ít thứ.

Sau khi ba người tách ra, Vân Phi trở lại phòng của mình, men say lập tức tiêu tán đi, nói:

- Tên Sở Nam này đúng là giảo hoạt, nói một tràng mà chẳng có chút tác dụng gì, cái gì mà một ngọn núi vô danh, không biết tên cường giả truyền võ cho hắn...

- Tiểu thư, Sở Nam có hay không thực sự là gian tế Bắc Tề quốc?

Tiểu Thuý lo lắng hỏi, Vân Phi suy nghĩ một chút liền nói:

- Nếu hắn là gian tế thì hắn cũng không cần giả bộ làm cao như vậy đâu. Bất kể hắn là ai đi chăng nữa, tuyệt sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta! Về chủ nhân của thiên hạ đệ nhất thương hành còn cần phải chú ý một chút, không biết bọn họ đã có manh mối về Tử Linh thảo hay chưa, bọn họ nếu tìm không được, chúng ta sẽ phải cấp cho họ chút đầu mối mới được!

Đợi khi hai người Vân Phi chìm vào giấc ngủ thì Sở Nam liền thu liễm khí tức rồi không một tiếng động thổ độn đi ra ngoài, không làm chút kinh động tên Võ Hoàng bảo vệ kiêm giám thị hắn, khiến hắn tin rằng Sở Nam vẫn còn ở trong phòng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2153)