← Ch.0811 | Ch.0813 → |
Vòng xoáy năm trượng này tuy kích thước còn kém xa so với cái miệng đầy máu kia, nhưng lúc vòng xoáy này bị cái miệng kia cuốn vào, cỗ uy năng huỷ diệt kinh người kia chợt biến mất không thấy bóng dáng.
Ai ai cũng kinh khiếp, Đại Khánh chư tướng, kể cả Phúc bá, tất cả đều trợn mắt há mồm tại chỗ!
Thực ra thì bọn họ thoạt nhìn tựa hồ không hiểu Sở Nam đã làm ra cái gì, nhưng chỉ có Sở Nam mới rõ ràng, nếu như thân thể của hắn không phải đủ cường hãn, đủ sức thừa nhận được cỗ uy năng kia, nếu như cái vòng xoáy của hắn tế ra không đủ bền bỉ, không thể đem cỗ uy năng huỷ diệt kia nuốt chửng.
Như vậy, hậu quả chính là vòng xoáy tan, thân tử, hồn diệt!
Sở Nam nhìn tay phải Lực Quyền, tay trái vòng xoáy, như phản xạ mà nghĩ đến một màn tay trái cùng tay phải tiến hành sa bàn thôi diễn, khoé miệng theo đó mà nở một nụ cười nhè nhẹ.
Mà đại trưởng lão sau khi tự bạo Võ Đế chi Tràng xong cũng không có nhân cơ hội đánh tới mà nhanh chóng lui về phía sau, nhưng nhìn mặt hắn cũng không giống như sẽ bỏ chạy.
Đang lúc rút lui, đại trưởng lão chứng kiến một màn vừa rồi, trong đầu cũng ong ong chấn vang.
Quyết định thật nhanh, đại trưởng lão lấy ra một chiếc cung xanh biếc, cùng một mũi tên cũng màu xanh biếc, sau khi phun ra một ngụm máu, miệng lại niệm niệm thành tiếng.
Sở Nam cũng nghe được thanh âm của đại trưởng lão, cũng không rõ hắn đang nói cái gì, nhưng ngữ điệu của đại trưởng lão rất là quỷ dị.
Đại trưởng lão vẫn nhanh chóng lui về phía sau.
Chợt, trong lòng Sở Nam dâng lên một cỗ nguy cơ, lại hướng mắt về phía đại trưởng lão mà thi triển ra Thiên Nhai Chỉ Xích phóng đi. Một chiêu Lực Quyền lao nhanh dấy lên một cổ tật phong (gió mạnh), tia lửa thiểm thiểm thành tuyến.
"Trước kia chưa bao giờ cảm nhận Phong tuy không được rõ ràng, nhưng cũng không hề có tia lửa xuất hiện, chẳng lẽ nguyên nhân là do cường độ lực lượng? Đợi lực lượng đạt đến trình độ nhất định mới xuất hiện, lực lượng không đủ..."
Đang lúc hắn muốn đem tấm màn che khuất kia phá bỏ thì thấy được đại trưởng lão đã giương cung gài tên, cả cung lẫn tên một màu xanh biếc đột nhiên quang hoa bạo thiểm, phong vân lội động, cát bay đá chạy, Thiên địa nguyên lực nhất thời nhanh chóng hướng về phía đại trưởng lão ùa tới!
Cuồng phong càng ngày càng mạnh nhưng Sở Nam lại không có đi chú ý cẩn thận cảm ngộ này đến tột cùng là từ đâu tới mà chỉ chăm chú nhìn đại trưởng lão ở phía xa xa. Chỉ thấy, ban đầu hắn là một vị trung niên nhưng đột nhiên xuất hiện dấu hiệu già nua, trên mặt đột nhiên xuất hiện mấy trăm nếp nhăn, da mặt cũng dần dần chuyển sang tử sắc.
Một ít tóc den, trong nháy mắt biến thành trắng.
Sau đó, cả đầu biến thành trắng bóc ra.
"Sinh cơ? Sinh cơ của hắn biến mất thật nhanh, đây là tên gì mà lại phải dùng sinh cơ tới thúc dục?"
Sở Nam cảm giác được sinh cơ trên người đại trưởng lão nhanh chóng biến mất, theo đó mà cũng tìm được ngọn nguồn phát ra cỗ nguy cơ kia.
Nơi xa, Phúc bá cũng lo lắng mà quát lên:
- Ngăn cản hắn! Mau, ngăn cản hắn! Không thể để cho hắn bắn ra một tên này!
Thanh âm truyền đến, tốc độ của Sở Nam ngược lại không có tăng thêm, tại lúc đại trưởng lão chưa bắn ra một tên này mà chém giết hắn, nhưng bước chân lại dừng lại, lại từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Long Nha cùng Long Cân.
- Cung thành!
Long Nha cùng Long Cân tổ hợp lại thành một kiện Long Cung, Long Cung di động trên không khiến cho không ít người chứng kiến lộ vẻ khiếp sợ!
- Ngưng tiễn!
Sở Nam hư không ngưng tiễn, là đem tất cả uy năng chiêu Lực Quyền kia, còn có uy năng huỷ diệt tay trái vừa thôn phệ được lấy phương thức xoay tròn cùng đại lượng Sinh mệnh lực mà đem hai thứ mạnh mẽ dung hợp lại, ngưng tụ lại thành một tiễn đầy uy năng.
Tiễn vừa xuất hiện Sở Nam liền phun lên trên đó ba ngụm máu tươi!
Đại trưởng lão lúc này đã tiều tuỵ vô cùng, tựa như một gốc cây già cỗi sắp đến ngày kết thúc sinh mệnh, dưới mũi tên bích lục kia đang không ngừng thôn phệ sinh cơ của hắn, thấy Sở Nam làm ra động tác như vậy, hắn liền dữ tợn cười một tiếng.
- Vô ích thôi, dưới một tên này của lão phu, ngươi nhất định sẽ bị huỷ diệt!
- Cung khai!
Sở Nam lạnh lùng phun ra hai chữ, Long Cung bị kéo thành hình trăng tròn. Nhất thời, cuồng phong đang thổi tới hắn nhất thời quay ngược trở về, mà ngay cả Thiên địa nguyên lực cũng đều hướng Long Cung tụ lại, chỉ riêng uy thế mà nói, Long Cung làm ra động tĩnh còn vượt qua tên trong tay đại trượng lão.
Đại trưởng lão cảm giác được Long Cung bất phàm, ánh mắt khẽ rung lên một cái, trầm thấp thốt ra từng chữ từng chữ một:
- Vẫn~~Tinh~~Tiễn!
Tên rời cung phá không lao đi, nơi nó đi qua cả vùng đất bên dưới liền tan vỡ ra, một cái khe không ngừng bành trường xuất hiện, mà quân sĩ hai bên, bất kể là Man Việt hay Đại Khánh, tất cả đều không ngừng ngã xuống mặt đất, toàn thân đều chuyển thành một màu đen.
- Tiểu bối vô danh, lão phu hiến dâng tánh mạng đổi lấy một tên này, ngươi ngoan ngoãn mau mau vẫn lạc đi a!
Đại trưởng lão sau khi nói ra một câu này xong thân thể liền nhanh chóng hướng mặt đất rơi xuống. Một tên này, không chỉ có tiêu hao đại lượng sinh cơ của hắn mà ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng không tồn dư lại chút nào.
Trong Man Việt đại quân có người nhanh chóng nhảy ra, đem thân thể đại trưởng lão tiếp lấy.
Sở Nam đối với những lời này của đại trưởng lão lại xem như không, lúc này hắn chỉ chú tâm vào mũi tên nằm trên Long Cung, nhẹ giọng thì thầm:
- Ngươi vốn vô danh, hôm nay ta liền ban tên cho ngươi, Càn Khôn!
Thanh âm vừa dứt, mũi tên lây nhiễm máu huyết của Sở Nam kia đột nhiên khẽ rung lên.
Lục tiễn, đảo mắt sẽ bắn tới.
Lúc này, Sở Nam khai cung.
Càn Khôn tiễn xuất!
← Ch. 0811 | Ch. 0813 → |