← Ch.1013 | Ch.1015 → |
Sở Nam vẫn ở bên ngoài gian phòng gặp mặt bọn hắn, Đại trưởng lão Kỳ Lân tộc nói:
- Nghe nói đại nhân rất thích thu thập những vật kỳ lạ cổ quái, lần này cố ý mang đến cho đại nhân một phần lễ vật, hi vọng đại nhân có thể ưa thích.
- Chỉ cần là vật mà bằng hữu tặng, bất luận là thứ gì ta đều thích. Nhưng nếu là địch nhân thì ta càng muốn đích thân đi lấy hơn.
Sở Nam thâm ý nói, Đại trưởng lão Kỳ Lân tộc thoáng khựng lại, sau đó cười nói:
- Tất nhiên là bằng hữu, hảo bằng hữu...
Sở Nam tiếp nhận một chiếc hộp được điêu khắc tỉ mỉ, sau đó mở xem, là một phiến thạch bản, bên trên vẽ nhiều hoạt tiết, rất giống một bức địa đồ. Chỉ có điều phiến thạch bản này chỉ có ba phần tư, còn thiếu một phần tư, mà một phần tư đó cũng vừa vặn là phần nằm ở giữa.
- Lai lịch của phiến đá này là gì?
Đại trưởng lão đáp:
- Nghe nói lộ tuyến trên phiến đá này thông đến môt nơi thần bí, về phần thần bí ở chỗ nào thì chúng ta cũng không có tin tức gì. Không dối gạt đại nhân, Kỳ Lân tộc bởi vì kiếm một phần tư thạch bản còn thiếu mà đời đời đã bỏ ra rất nhiều gian khổ, nhưng vẫn không có kết quả gì, hi vọng khối thạch bản này có thể rơi vào tay đại nhân.
- Xem ra đây thực sự là hậu lễ rồi.
- So với Kỳ Lân Nộ Hống mà đại nhân truyền thụ thì căn bản không là gì.
Đại trưởng lão dừng lại một chút, sau đó còn hỏi thêm:
- Không biết Kỳ Lân Nộ Hống của đại nhân là từ đâu có được?
- Đã từng gặp qua một con Thánh Sát Kỳ Lân nộ hống.
- Thánh Sát Kỳ Lân?
Đại trưởng lão kinh hãi hét lên một tiếng thất thanh.
Lúc Đại trưởng lão kinh ngạc hét thất thanh thì ánh mắt Sở Nam cũng trở nên lăng lệ vạn phần, bất động thanh sắc mà hỏi:
- Đại trưởng lão khiếp sợ như vậy, hẳn Thánh Sát Kỳ Lân đối với các ngươi mà nói, rất trọng yếu?
- Đại nhân, ngươi thực sự nhìn thấy Thánh Sát Kỳ Lân còn sống?
- Thật sự, sống, hơn nữa còn ở trong liệt hỏa cháy hừng hực.
Đại trưởng lão càng nghe thì hô hấp càng dồn dập, biểu hiện trên mặt dần trở nên chân thành, nói:
- Thánh Sát Kỳ Lân đối với Kỳ Lân tộc chúng ta thật sự rất trọng yếu, về phần tại sao trọng yếu thì mong đại nhân thứ lỗi, đó là bí mật của Kỳ Lân tộc chúng ta.
Sở Nam gật đầu, lộ ra vẻ đã hiểu.
Đại trưởng lão cúi đầu ột cái, nói:
- Xin đại nhân hãy cho chúng ta biết Thánh Sát Kỳ Lân đang ở đâu, Kỳ Lân tộc sẽ nợ đại nhân một ân tình, ngày sau nếu đại nhân cần, nhất định sẽ trợ giúp, bất luận chuyện gì!
Đại trưởng lão đem bốn chữ "bất luận chuyện gì" đặc biệt nhấn mạnh.
Trên mặt Sở Nam không lộ một tia biến hóa nào, trong lòng lại nói:
- Chỗ đó, cho dù ta có cho các ngươi biết thì các ngươi cũng không đến được. Cho dù đến được thì cũng vô dụng, Thánh Sát Kỳ Lân đã bị ta trảm sát rồi. Chỉ có điều, đại lục Đồ Đằng này và đại lục Thiên Vũ...
Đại trưởng lão thấy Sở Nam trầm mặc, cho rằng Sở Nam muốn dùng chuyện này để nâng giá, trong lòng hung hăng quyết định, liền duỗi ra ba đầu ngón tay, nói:
- Đại nhân, Kỳ Lân tộc sẽ làm ba chuyện vì đại nhân, chỉ xin đại nhân cho biết nơi Thánh Sát Kỳ Lân xuất hiện.
Lúc này Sở Nam mới mở miệng nói:
- Vô dụng thôi, cho dù ta nói ra thì các ngươi cũng không đến được.
- Chỉ cần đại nhân nói địa điểm là được, về phần đi như thế nào, Kỳ Lân tộc sẽ nghĩ biện pháp.
Đại trưởng lão bộ dạng như tình thế bắt buộc, Sở Nam lại nhàn nhạt nói:
- Còn nhớ ta đến đại lục này như thế nào không?
Đại trưởng lão lập tức nhớ đến những tin tức liên quan đến Sở Nam, liền thốt ra:
- Từ trên trời hàng lâm xuống.
Dứt lời, Đại trưởng lão liền khiếp sợ mở miệng:
- Ý của đại nhân là, Thánh Sát Kỳ Lân cũng ở trên trời?
Sở Nam không gật đầu, cũng không lắc đầu, Đại trưởng lão cũng đã khẳng định suy đoán của mình, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng khó có thể che dấu. Cùng lúc đó còn có chút nghi vấn, ví dụ như đại nhân tại sao lại từ trên trời xuống, ví dụ như trên trời đến cùng tồn tại cái gì...
Chỉ có điều, Đại trưởng lão vẫn nhịn được, không hỏi thăm, thế nhưng trong đầu hắn, Sở Nam lại càng ngày càng thần bí hơn.
Sở Nam lại hỏi:
- Đại trưởng lão, Huyền thú trên đại lục Đồ Đằng này không có Kỳ Lân sao?
Đại trưởng lão chán nản ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Đại lục Đồ Đằng hiện nay chỉ còn những Huyền thú nhỏ yếu tồn tại, mà Thần Long, Phượng Hoàng và cả Kỳ Lân chúng ta, cùng những Đồ Đằng cường đại đều biến mất, chẳng biết là đi đâu, thế nhưng trong tộc ký của chúng ta đều ghi chép, những tồn tại này đều có thực...
Đến đây, Đại trưởng lão mới không nói tiếp nữa, Sở Nam nghe lời nói đó cũng xác định được một vài tin tức, xác định được một sự kiện, đó chính là đại lục Đồ Đằng đã từng xảy ra một hồi kịch biến, thầm nghĩ:
- Trận kịch biến này liệu có quan hệ gì đến truyền thuyết của Thỏ Ngọc tộc không?
Đột nhiên, trong đầu Sở Nam không kìm được mà lóe lên một hình ảnh, đó chính là hình ảnh những băng điêu trong băng mộ lăng viên dưới chân Huyền Băng Sơn, thốt ra:
- Không biết Đại trưởng lão đã từng nghe nói đến Thiết Thương Hùng bao giờ chưa?
- Thiết Thương Hùng?
Đại trưởng lão nghĩ một lát, lại lắc đầu rồi nói:
- Thiết Thương Hùng, nghe tên thì hẳn là thuộc Hùng Đồ Đằng, đại nhân có thể đến Bạo Hùng tộc để xem ghi chép của bọn hắn, có lẽ bên trong có viết về Thiết Thương Hùng.
Sở Nam nhất thời rơi vào trầm tư, trong lòng thầm nhủ:
- Ta không chết là bởi vì quan tài thủy tinh. Đồng dạng, ta sở dĩ đến được đại lục Đồ Đằng này cũng là nhờ quan tài thủy tinh. Trong khoảnh khắc ở trong hắc động đó, ta cảm thấy không gian có rất nhiều thứ kỳ dị, lại nghĩ, hẳn những phiến đại lục này không chỉ có đại lục Thiên Vũ và đại lục Đồ Đằng, như vậy thì quan tài thủy tinh rơi xuống đại lục Đồ Đằng là ngẫu nhiên hay cố ý?
← Ch. 1013 | Ch. 1015 → |