← Ch.1145 | Ch.1147 → |
Sở Nam chịu đựng năng lượng bạo loạn xé rách thân thể mà bố trí xuống trận pháp kia, mục đích thực sự chính là muốn kích bạo trận pháp, cho hai tên cao giai Võ Thánh đau đầu một trận. Mặc dù không thể tạo thành thương tổn trí mạng gì nhưng lại có thể khiến cho tâm cảnh bọn hắn loạn thành đoàn, để chiến đấu sau đó sáng tạo ra sơ hở!
Đoàn uy năng bạo loạn kia rốt cục biến mất, thuận theo cỗ uy năng này biến mất còn có tường Phong Dương thành, một diện mảng tích lớn bên dưới hoàn toàn trở thành phế tích cùng không biết bao nhiêu hố sâu.
Hứa Võ Thánh nhìn Sở Nam, hận không thể rút gân hắn, uống máu hắn mà phát tiết phẫn nộ trong lòng. Phong Dương thành hư tổn, bốn gã Võ Thánh vẫn lạc, hai cú oan ức này khẳng định bọn hắn phải vác lên lưng rồi. Mặc dù Phong Dương Thượng quốc quốc chủ không đến mức chặt đầu bọn hắn nhưng mà mặt mũi cao giai Võ Thánh của bọn hắn đã hoàn toàn mất sạch rồi. Kể từ khi bọn hắn tấn giai Võ Thánh tới nay, bọn hắn nào bị người khác âm tới hoàn cảnh chật vật không thể chịu nổi thế này chứ?
Nếu như nói đối phương tu vi cao hơn, ví dụ như một tên Võ Thánh đại viên mãn, ví dụ như Võ Thần thì bọn hắn còn không có nghĩ nhiều. Nhưng mà, hết lần này đến lần khác, không những để bọn hắn rơi vào cái hoàn cảnh này lại là tồn tại không đáng lọt vào mắt bọn hắn, chênh lệch với bọn hắn tới mười vạn tám nghìn dặm, một trung giai Võ Tôn mà còn khiến bọn hắn phải thụ thương!
Hứa Võ Thánh nghiến răng nói:
- Tiểu tử, lão phu biết rõ ngươi muốn làm cái gì, một chút thương tổn này đối với lão phu mà nói căn bản là không coi là cái gì! Nghĩ muốn cho lão phu sinh lòng sợ sệt, là chuyện không có khả năng!
- Phải không?
Sở Nam nhàn nhạt hỏi, vết thương xối xả máu tươi trên người lại rất nhanh bị trị hết, còn thuận tay lấy ra hai khoả đan dược để Tiểu Nê Thu cùng An Võ Thánh ăn vào. Biểu lộ của Tiểu Nê Thu cùng An Võ Thánh đều cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn nghe lời mà phục dụng xuống.
- Đương nhiên!
- Ta đây để ngươi thụ thương tổn gấp mười lần như vậy thì sao?
- Lại để lão phu thụ thương? Là sự tình không thể nào!
Hứa Võ Thánh cao giọng rống lên.
Sở Nam hỏi tiếp:
- Nếu như mười lần không được? Vậy một trăm lần, một ngàn lần thì sao?
- Ngươi nằm mơ à!
Hứa Võ Thánh tức tối mà huyễn hoá ra một đạo tiên ảnh, trong ánh mắt Xương Võ Thánh ánh lên hàn mang, hàn mang càng lúc càng nghiêm trọng.
Sở Nam phảng phất như đều không nhìn thấy, hắn chỉ cười nói:
- Cao giai Võ Thánh là cái gì? Đã vậy, ta sẽ chậm rãi, lần lượt khiến các ngươi thổ ra một búng máu, rơi mất một khối thịt, thẳng đến khiến cho các ngươi cạn máu, hết sạch thịt!
- Băng~~
Tiên ảnh phá không, hướng thẳng về phía Sở Nam quất tới.
Mi mắt Sở Nam một cái nháy cũng chưa từng có, lại cũng càng không có ý tứ né tránh mảy may nhưng Tiểu Nê Thu lại giẫm chân một cái, lao lên chắn trước mặt Sở Nam, một ngọn sóng cuốn tới tiên ảnh. Sở Nam lại nói:
- Đương nhiên, các ngươi còn có một con đường lựa chọn, chính là thần phục ta, nhớ lấy, cơ hội chỉ có một lần!
- Cuồng vọng! Ngươi chỉ là một trung giai Võ Tôn, thừa thụ (gánh vác) được sao?
Sở Nam cười nói:
- Chớ nói ngươi là cao giai Võ Thánh, cho dù Võ Thánh đại viên mãn ta cũng thừa thụ được!
Xương Võ Thánh đã không thể khống chế nổi nộ hoả trong lòng nữa rồi, lúc này nộ hoả đã lan tràn khắp nơi trong thân thể hắn, đang lúc muốn ra tay thì một đạo thanh âm băng hàn cùng cực, phảng phất như huyết nhục người ta vừa mới tiếp xúc tới liền tung toé ra đột nhiên vang lên:
- Phải không?
Ngay lúc thanh âm này vang lên lại là ở một nơi cực xa, nhưng khi rơi xuống lại là nổ vang trên đỉnh đầu bọn hắn. Trong ánh mắt Xương Võ Thánh ánh lên vẻ kinh hỉ, ánh mắt nhìn chòng chọc Sở Nam lập tức chuyển thành loại ánh mắt như nhìn kẻ sắp chết vậy.
Thần sắc An Võ Thánh cũng trở nên kinh hoảng, ngay cả toàn thân Tiểu Nê Thu cũng không nhịn được mà run rẩy, còn Sở Nam lại tựa như không cảm giác được, vẫn thản nhiên mà nói:
- Đương nhiên rồi! Không tin, ngươi thử giao ra một giọt máu coi!
Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người không hẹn mà đều dồn lên người Sở Nam. Trong ánh mắt hai người Hứa Võ Thánh thì không cần phải nói rồi, còn vẻ lo lắng của Tiểu Nê Thu liền chuyển thành sùng bái, mà An Võ Thánh trong nội tâm lại bắt đầu xuất hiện lo lắng, không khỏi tự nhủ trong lòng:
"Chủ nhân của ta đến tột cùng là cái dạng người gì? Vừa mới đây đã tiêu diệt sáu gã Võ Thánh rồi, sự tình như thế trước kia ta tuyệt không dám nghĩ tới. Hơn nữa, chủ nhân lại còn khiến cho hai tên cao giai Võ Thánh phải thụ thương, lại còn đan dược ta mới ăn vào kia uy lực cũng vô cùng, thụ thương như vậy rồi mà còn thất thất bát bát..."
Nếu như Sở Nam không có đi qua Đồ Đằng đại lục một chuyến, không có thấy qua Vạn Trận lão tổ, cảm nhận qua khí thế còn cao hơn cao giai Võ Thánh thì phải kiêng nể vạn phần cỗ uy áp lớn lao kia. Nhưng mà, Sở Nam bây giờ lại coi như không hề cảm thấy một chút áp lực nào, chỉ bởi vì cỗ áp lực này cùng Vạn Trận lão tổ thoát khốn mà ra, hay hoặc lúc phá không rời đi mà so sánh mà nói, là kém quá xa rồi, ngay cả "Thiên" trong lời nói trong Thiên Trảm điện kia cũng không thể so sánh nổi.
Lời Sở Nam vừa ra khỏi miệng, một thân ảnh chớp cái hiện ra, ngũ quan trông bình thường, một thân y phục cũng không chói mắt, chỉ là một thân bạch y, đầu tóc cũng một màu trắng, ngay cả lông mày, làn da cũng là màu trắng.
Thuận theo bạch lão đầu xuất hiện còn có ba người khác, ba người này cũng đều là cao giai Võ Thánh!
Ánh mắt bạch lão đầu sâm sâm nhìn chòng chọc Sở Nam, nói:
- Tiểu tử, ngươi quả là chó điên!
- Còn trẻ mà bất khinh cuồng (không cuồng), chẳng lẽ còn như lời người nói, đợi đến khi già không thể già hơn mới lên tinh thần sao?
← Ch. 1145 | Ch. 1147 → |