← Ch.1194 | Ch.1196 → |
Những lời này vừa phát ra, chúng Võ Thánh liền đồng loạt xuất thủ, Thiết Thương Hùng vỗ ngực, quát:
- Dám động thủ với gia gia, gia gia phải ăn hết các ngươi!
Ngay lập tức, núi sập đất lún, thân hình Thiết Thương Hùng bạo trướng, Thổ Sơn "Pháp tắc" giống như mưa rơi xuống.
- Thực lực Võ Thánh đại viên mãn?
Mọi người đều cả kinh, hiển nhiên Thiết Thương Hùng lộ rõ thực lực đã khiến bọn hắn càng hoảng sợ hơn, nhưng bọn hắn còn chưa kịp sợ hãi xong thì từ phía không xa, Thiên Nhiên nhàn nhạt nói:
- Không lưu một người sống.
Đám người Minh lão tổ tông đều rùng mình, không ngờ nữ nhân thoạt nhìn giống như một cô gái nông thôn lại có sát khí nặng như vậy. Lúc Thiên Nhiên nói những lời này, hoàn toàn không chút để ý, chỉ giống như đang giết trâu vậy.
Trong lòng run sợ, Minh lão tổ tông và đám người Công Dã Dương đều xuất thủ, Tiểu Nê Thu và chúng Võ Thánh xuất thủ đều là sát chiêu trí mạng, mặc dù bọn hắn còn chưa khôi phục thực lực hoàn toàn, thế nhưng thực lực tuyệt đối không nhỏ.
Những Võ Thánh kia nhìn thấy tu vi của Minh lão tổ tông, nhất thời sắc mặt đại biến, hét lên:
- Lại một Võ Thánh đại viên mãn, còn có nhiều Võ Thánh cao cấp như vậy?
Trong lòng mọi người thoáng chốc liền rét run, những Thổ Sơn "Pháp tắc" còn chưa phá giải thì sát chiêu khủng bố đã ập đến...
Lúc này, có một Võ Thánh quay người chạy trốn, còn ở lại đây thì khẳng định chỉ có một con đường chết.
- Trốn?
Minh lão tổ tông hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra Thần Khí trường kích, một thức chém xuống liền đem hai tên Võ Thánh cao cấp và bốn tên Võ Thánh trung cấp chém thành hai nửa, nguyên hạch trôi nổi tại không trung. Hung Giao bốn trảo cũng không kém, hình thái Tiểu Nê Thu quả thật không hấp dẫn sự chú ý của phần lớn người, cho nên Tiểu Nê Thu liền toàn lực xuất kích, trực tiếp đánh trọng thương một tên Võ Thánh cao cấp, trảm sát hai Võ Thánh trung cấp. Sát chiêu của đám người Công Dã Dương cũng không kém.
Gần như chỉ trong ba giây, chừng ba mươi tên Võ Thánh đều bị trảm sát sạch sẽ, đám Võ Tôn đứng xa quan sát chiến cuộc đều hóa thành tượng. Âm thanh nhàn nhạt của Thiên Nhiên lại truyền ra:
- Sau ba giây, còn ở lại đây thì giết không tha!
Sau khi nhàn nhạt nói một câu, đám Võ Tôn không chút do dự liền quay người bỏ chạy, so với lúc đến còn nhanh hơn, đám Võ Thánh cao cao tại thượng đều bị đám người kia trảm sát, những Võ Tôn như bọn hắn thì là cái rễ hành gì? Nếu không trốn thì chỉ có kết cục thân tử hồn diệt mà thôi.
Mặc dù mấy trăm người này đều bỏ chạy, nhưng hàng lông mày của Thiên Nhiên lại thoáng nhíu lại, lẩm bẩm:
- Dị bảo? Là ai phóng ra tin tức này? Xem ra người đến Thần Lai Sơn này không ít, đây chỉ là nhóm đầu tiên...
Thiên Nhiên nói "không lưu một người sống" chính là muốn giết gà dọa khỉ.
Những Võ Tôn chạy tứ tán bốn phía, đụng phải không ít võ giả đang trên đường đến Thần Lai Sơn, những người kia vội hỏi những Võ Tôn đó tình huống tại Thần Lai Sơn, có Võ Tôn hoảng sợ, không nói một lời, liền vội vàng rời đi. Có người thì bẩm báo lại chi tiết, nói ở đó có một đám sát thần. Còn có người có chủ ý khác thì lại nói Thần Lai Sơn sắp xuất hiện dị bảo...
Bất luận những Võ Tôn này nói gì thì những người từ ngàn dặm xa xôi chạy đến, dù nghi hoặc hay kích động đều vội vàng chạy đến Thần Lai Sơn.
o0o
Dưới chân Thần Lai Sơn, Sở Nam ôm tiểu Hắc chui xuống dưới hơn ngàn trượng, sơn thạch bên dưới khá ướt át, nhưng sau khi Sở Nam lướt qua đều không còn chút hơi nước, sơn thạch sụp đổ, hắn không biết bên trên xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết cần phải tăng tốc độ lên, lặn xuống chỗ sâu nhất.
Mười phút sau, Sở Nam đã hạ xuống hơn chín ngàn trượng, tiếng nước róc rách, vẫn không nhìn thấy điểm cuối, nhưng Sở Nam lại cảm thấy áp lực. Lại hạ xuống 3000 trượng, áp lực mặc dù không thể cùng so sánh với không gian chi lực lúc trước, nhưng lại có thể xé rách huyết nhục của Sở Nam. Lúc này, Sở Nam liền vội vàng kích phát phòng ngự ngũ thải của Hỗn Nguyên Ban Chỉ.
Lại xuống thêm 3000 trượng, áp lực bốn phía xuyên qua quang quyển phòng ngự, xuyên thẳng vào xương cốt. Sở Nam lấy ra tám cây Chân Vũ Trụ, bày trận hộ thể, lại xuống sâu thêm một chút. Một phút sau, Sở Nam liền rơi vào một nơi quỷ dị, ở đây ngay cả một giọt nước cũng không thấy, nhưng lại có thể cảm giác được xung quanh tràn ngập khí tức của nước.
Cùng lúc đó, Sở Nam cảm thấy một cỗ khí tức khiến người khác kinh hồn táng đởm.
- Đến rồi sao?
Sở Nam không hề lùi bước, mặc kệ phía trước có gì thì hắn vẫn xông thẳng đến, càng xuống thì tốc độ càng trở nên chậm chạp, mà còn có một cỗ lực đẩy hắn lên trên, hắn thầm nghĩ:
- Cỗ lực lượng này hoàn toàn trái ngược với trọng lực, trọng lực đem người ta kéo xuống, còn cỗ lực lượng này lại đẩy người ta lên...
Càng xuống dưới, phù lực (lực nổi) càng mạnh, mặc dù Sở Nam đã dốc toàn lực, khiến cho trọng lực của mình tăng gấp tám lần, nhưng sau khi hạ xuống thêm 300 mét liền không thể hạ xuống được nữa.
- Làm sao đây?
Tự hỏi một câu, trong lòng Sở Nam liền có chủ ý, duy trì trọng lực gấp tám lần, sau đó lại xuất ra Diệt Thiên Quyền, hắc động lạnh lẽo lập tức hủy diệt năng lượng xung quanh, tiểu Hắc cũng điên cuồng thôn hấp năng lượng...
Diệt Thiên Quyền xuất ra trọn vẹn ba canh giờ. Lý giải của Sở Nam đối với Diệt Thiên Quyền lại càng sâu thêm một tầng, cũng càng thêm thuần thục hơn, cảm thấy cỗ năng lượng này càng thêm dị thường, Sở Nam biết rõ, nơi này đã sắp bị phá rồi.
Ngưng lực, tụ lực, quyền xuất.
- Rắc...
Một khe nứt thoáng xuất hiện, phù lực lập tức biến mất, Sở Nam liền hạ xuống không chút cản trở.
Nửa khắc sau, Sở Nam liền nhìn thấy một miệng giếng, bên trong giếng truyền ra âm thanh:
- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn làm hại ta?
Sở Nam sững sờ, thầm nghĩ:
- Đây là Thủy Hồn? Thủy Hồn cũng có thể nói chuyện giống Thiên Long Hồn?
← Ch. 1194 | Ch. 1196 → |