← Ch.1254 | Ch.1256 → |
- Tiên Nguyệt, không được hát!
Thanh âm này trung khí mười phần, bên trong tràn ngập phẫn nộ. Đám người chen chúc phía sau vừa nghe được thanh âm này, sắc mặt biến thành cổ quái, sau đó không tự chủ phân ra làm hai. Phía trước xuất hiện một vị nam tử cao lớn anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, bộ dạng có vài phần tương tự như Diệp Chính, từng bước từng bước, tích súc khí tế đi thẳng tới Họa Nguyệt Đình. Sau lưng hắn còn có bốn người, mỹ nam tử che giấu tu vi, nhưng tu vi của bốn người đều là Võ thánh cao giai. Trong một tòa thành mà nói, lực lượng như vậy, trăm phần trăm mạnh mẽ.
Họa Nguyệt Đình, không chỉ là Sở Nam không để ý tới, ngay cả đám người Minh lão tổ cũng chưa từng liếc mắt nhì hắn. Chỉ có Thiết Thương Hùng đã đem thân thể co lại đến mức nhỏ nhất để giả trang là liếc mắt nhìn về phía hắn.
Thanh âm Tiên Nguyệt vẫn vang vọng. Sở Nam cười hỏi.
- Nếu không hát, vậy thì đến đây ngồi cạnh!
- Nước biếc xa vời... con cá bơi...
Thanh âm Sở Nam cứng ra, thanh âm, Tiên Nguyệt uyển chuyển du dương uốn khúc, mọi người nghe đến say mêm. Trong nội tâm Sở Nam cũng sinh ra rung động, mỹ nam tử kia ngừng bước chân một chút, saud dó trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sát khí nồng đậm, phẫn nộ quát.
- Ta cấm nàng hát, nàng không nghe thấy sao?
Tiếng ca ngân vang, một chút cũng không bị quấy rầy!
Hai mắt mỹ nam tử tựa như đao, nhìn chằm chằm Sở Nam, nhất cổ tác khi điên cuồng xông tới Họa Nguyệt Đình, đang muốn tiến vào lại bị bình chướng vô hình ngăn cản, mỹ nam tử không tiến vào được, tức thì nóng giận quát.
- Đập tan cái đình này cho!
Nghe được câu này, Sở Nam chợt quay đầu nhìn mỹ nam tử nói.
- Nếu như ngươi có thể đập nát cái đình này, Tiên Nguyệt này mặc ngươi mang đi!
- Thật không?
- Thật?
- Chỉ là Võ đế, có cái gì mà kiêu ngạo, đập cho ta!
Mỹ nam tử không ngu ngốc, chứng kiến Tiên Nguyệt phục vụ đám người này, hắn không phải không nghĩ tới thân phận Sở Nam không đơn giản. Nhưng mà, hắn lại càng tin tưởng vào bản thân, tại Thượng Triêu Thành không ai dám chọc vào hắn!
Giờ phút này Sở Nam đã suy diễn ra một phần ba đình trận. Ánh mắt Tiên Nguyệt vẫn nhìn chòng chọc Sở Nam, môi đào khẽ mở, thốt lên tiếng ta động tâm hồn, cố gắng len lỏi vào bên trong nội tâm Sở Nam, trong nội tâm Tiên Nguyệt tuyệt đối tin tưởng.
- Ta không tin, không hấp dẫn được ngươi!
Bốn người đứng ở phía sau mỹ nam tử đang tiến hành công kích đình viện.
Phía dưới phát sinh một màn này, kể cả những lời của Sở Nam, Thiên Huệ đều thấy được vô cùng rõ ràng, nhưng mà nàng cũng không có ý định đi ngăn cản, đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại thầm nghĩ.
- Lời này của Sở Nam là có ý gì? Là cực kỳ tin tưởng vào thực lực thủ hạ của hắn, hay là đã phát hiện ra bố trí của đình viện? Còn nữa, xem giá thức của Tiên Nguyệt, đã xuất ra tám phần thực lực rồi. Nếu như tiểu tử kia còn tiếp tục thờ ơ, Tiên Nguyệt sẽ phải... Tuy rằng như vậy không ốt, nhưng để tìm ra được thân phận của đám người kia, cũng đáng!
Bốn gã Võ thánh cao giai toàn lực xuất thủ, điên cuồng đánh phá Họa Nguyệt Đình, nhưng mà Họa Nguyệt Đình vẫn tốt đến không thể tốt hơn. Một chút tổn thương cũng không có. Mỹ nam tử cảm thấy vô cùng mất mặt, cả giận nói.
- Các ngươi không ăn cơm à? Xương cốt mềm vậy? Không xuất lực được sao?
- Thiếu gia! Chúng ta đã dốc hết toàn lực rồi.
Ánh mắt mỹ nam tử hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng không tiếp tục quát mắng nữa, nhìn Sở Nam nói.
- Chỉ cần ngươi có thể nhường Tiên Nguyệt cho ta, ngươi muốn thứ gì đều được!
Bốn người sau lưng muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Sở Nam cười nói.
- Tiên Nguyệt cũng không phải là của ta, ta nhường cho ngươi thế nào được?
Vừa nói xong lời này, Sở Nam chợt biến sắc, rõ ràng đám người Minh lão tổ toàn thân rùng mình, mười năm tên Võ thánh trúng độc, huyết dịch trong người nổ vang, Thiên Nhiên nhìn về phía Tiên Nguyệt, chuẩn bị động thủ, bên tại đột nhiên vang lên mật âm.
- Không cần động thủ!
Thiên Nhiên trầm tĩnh lại, nói.
- Đây cũng là quy tắc đúng không?
- Ừ, cùng quy tắc của gió giống nhau không thuộc về ngũ hành quy tắc, đây là quy tắc âm thanh. Không thể tưởng tượng được Lãm Nguyệt Hiên này ngược lại là tàng long ngọa hổ, còn có người lĩnh ngộ ra quy tắc âm thanh.
Sở Nam nghe thấy lời này, suy nghĩ một chút sau đó lập tức nói,
- Thiên Nhiên là người ôm gió, vậy hẳn cũng sẽ có người ôm lôi điện, ôm nhật, nguyệt, tinh, thần. Có thể lĩnh ngộ ra quy tắc của gió, cũng có thể lĩnh ngộ ra quy tắc thanh âm, như vậy lực lượng cũng có thể lĩnh ngộ ra quy tắc!
Nghĩ đến quy tắc lực lượng, trái tim Sở Nam nhảy loạn cả lên, lực lượng còn chưa lĩnh ngộ ra quy tắc đã lợi hại như thế, nêu như có thể lĩnh ngộ ra quy tắc như vậy sẽ đạt tới cảnh giới nào? Tuy rằng quy tắc lực lượng vạn phần dụ hoặc, nhưng mà Sở Nam cũng không cải biến chủ ý. Hắn vẫn kiên trì muốn lĩnh ngộ ra quy tắc của lửa, bởi vì trên đường đi, hắn đã thừa nhận công kích quy tắc của lửa. Sở Nam đã cảm ngộ được rất sâu, chẳng qua chỉ còn thiếu một chút vận may. Đợi cho đến khi mây tạnh mù tan, quy tắc của lửa có thể hàng lâm trên trên thể hắn.
Nghĩ đến, Sở Nam bật thốt.
- Tiên Nguyệt, sau này, nàng sẽ là người của ta!
Đang hát đến chữ gọi, Tiên Nguyệt nghe được lời này chợt dừng lại, nhìn thẳng về phía Sở Nam, đám người Thiên Nhiên cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Lời này của Sở Nam xác thực là rất bá đạo, thân Sở Nam có khí phách, trong lúc vô tình liền phóng thích ra ngoài. Kỳ thật ý tứ của Sở Nam không phải như vậy, chẳng qua là để cho Tiên Nguyệt đi theo hắn. Sở Nam muốn biết vì sao Tiên Nguyệt có thể lĩnh ngộ ra quy tắc thanh âm.
Ý tứ của Sở Nam, Thiên Nhiên còn có thể đoán được vài phần. Nhưng tên mỹ nam tử kia còn có một đám lớn khách làng chơi kể cả Thiên Huệ cũng không nghĩ như vậy, mỹ nam tử nghe thấy vừa nãy Sở Nam nói Tiên Nguyệt không phải là của hắn, lúc này lại nói Tiên Nguyệt là người của hắn, như vậy không phải là đang đùa bỡn hắn sao? Mỹ nam tử nổi giận gầm lên.
- Tiểu tử! Ngươi muốn tìm chết? Đừng tưởng rằng phía ngươi nhiều người, lão tử ra lệnh một tiếng, toàn thành sẽ biến thành địch nhân của ngươi. Cho dù ngươi chắp cánh cũng khó lòng chạy thoát, nếu như bây giờ ngươi thả Tiên Nguyệt ra, lão tử còn có thể cho ngươi một con đường sống!
Sở Nam trực tiếp bỏ qua tiếng rống giận của mỹ nam tử, chỉ nhìn Tiên Nguyệt hỏi.
- Nàng nguyện ý không?
Tiên Nguyệt hoàn toàn chưa khôi phục được thần trí, nhìn gương mặt trẻ tuổi của Sở Nam, nội tâm đột nhiên hoảng hốt. Đương nhiên không phải là bởi vì khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, cũng không phải bởi vì tuổi của hắn. Đối với Võ giả bọn họ mà nói, khuôn mặt rất đơn giản, tuổi tác lại càng không là vấn đề. Vấn đề là Tiên Nguyệt nàng cho tới tận bây giờ chưa từng gặp qua người nào bá đạo như vậy, mà loại bá đạo này cùng với cái gọi là kiêu ngạo cuồng vọng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, trong lòng Tiên Nguyệt cảm thấy khác thường, ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Huệ.
Thiên Huệ tranh thủ thời gian ổn định lại tâm thần, hướng Họa Nguyệt Đình đi đến, thầm nghĩ.
- Còn tưởng tiểu tử này là ngoại lệ trong nam nhân, nhưng mà xem ra cùng đám xú nam nhân này cũng không có gì khác nhau!
Mắng chửi một hồi, Thiên Huệ đã đến trước Họa Nguyệt Đình, nàng còn chưa đi vào đã bị mỹ nam tử ngăn cản, mỹ nam tử lạnh giọng nói.
- Thiên lão bản, nếu như ngươi còn muốn Lãm Nguyệt Hiên ở lại bên trong Thượng Chiêu Thành, đem Tiên Nguyệt dâng cho ta, nếu không...
- Người của ta, ai dám đoạt?
← Ch. 1254 | Ch. 1256 → |