← Ch.1400 | Ch.1402 → |
- Phù?
- Phù!
Sở Nam vẫn đang tiêu hóa lời nói đó, trăm nghìn suy nghĩ đang xoay chuyển:
- Phù Chấn có được tàn quyển luyện hóa phù, lấy tên là Phù, đó là trùnghợp, hay là luật nhân quả? Hoa văn trên Chân Võ Trụ là Phù, Phù đã cótrong tay ta từ lâu rồi sao?
Lấy ra một cái Chân Võ Trụ, Sở Namvuốt qua những đường phù văn trên đó, nhớ lại tình cảnh hôm ấy, bỗng nhớ tới một vấn đề, ngoảnh lại hỏi Thiên Nhiên:
- Thiên Nhiên, ngươi đã nghe nói đến Phù bao giờ chưa?
- Chưa.
Thiên Nhiên lắc đầu.
Sở Nam lại nhìn sang Cấm Vụ nói:
- Chỉ cần chuyển vào Phù một số năng lượng là Phù có thể bạo phtá ra đạiuy năng. Nếu những cái Chân Võ Trụ này là Phù thì có phải có thể truyềnnăng lượng vào chúng để phát nổ không?
- Các ngươi gọi nó là Chân Võ Trụ?
Sở Nam không đáp mà hỏi như vậy, hắn kìm nén mọi sự ngón ruột, gật đầu. Cấm Vụ lẩm nhẩm mấy lần từ Chân Võ Trụ dường như muốn nói gì nhưng rồilại thôi. Sau đó lại nói:
- Nhìn thần tình của ngươi, cả những gì ngươi đã nói, trước đây ngươi đã biết đến Phù rồi sao?
- Biết từ lâu rồi.
Cấm Vụ ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết được, ngươi thấy ở đâu?
- Một người họ Phù đã có được tàn quyển liên quan đến Phù!
- Tàn quyển?
Cấm Vụ có vẻ suy nghĩ:
- Có phải ở quê nhà ngươi?
- Đúng vậy.
- Phải xuyên qua Tỏa Hải Không Bình mới đến quê nhà ngươi, tàn quyển sao lại xuất hiện ở đó?
Cấm Vụ nghĩ mãi vẫn không ra manh mối gì. Sở Nam nhân cơ hội, hỏi:
- Thiên Võ Dại Lục năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có bí mật gì sao?
Những điều này hắn muốn hỏi từ lâu rồi, cũng rất muốn biết. Trong lòng tíchđầy những nghi hoặc từ rất lâu rồi. Sở Nam hỏi vậy, Cấm Vụ tiện miệngnói:
- Năm đó...
Được hai chữ thì Cấm Vụ đột nhiên sực tỉnh, không nói tiếp nữa, nhìn Sở Nam với ánh mắt giận dữ, dường như đangtrách Sở Nam cài bẫy mình. Sở Nam thầm than đáng tiếc, chắc chắn hắn sẽkhông nói nữa.
Quả nhiên, Cấm Vụ chuyển chủ đề:
- Nhữngcái trụ này không phải Phù bình thường mà có thể tùy tiền truyền vào bất cứ loại năng lượng nào cũng được. Muốn phát huy uy năng thật sự ngươicần phải học một môn Phù Thuật!
- Phù Thuật?
- Muốn học được Phù Thuật thì bắt buộc phải biết luyện Phù!
Sở Nam không kìm được trợn mắt, hắn không nghi ngờ uy lực của Phù Thuật. Không nói việc khác, chỉ nghe cái tên thôi cũng biết Phù Thuật quá nửalà lợi hại vô cùng. Nhưng dù lợi hại thế nào thì hắn cũng cần thời gianđể luyện. Hắn có luyện khí chi pháp, để thực hiện lời hứa với Tử MộngNhi, để Trọng Kiếm lại được nhìn thấy mặt trời, hắn nên tu luyện cáiluyện khí chi pháp kia lâu rồi. Nhưng dọc đường đến đây hắn lại không có thời gian, giờ cộng thêm Phù Thuật nữa thì lại càng không có thời gian.
Đang nghĩ ngợi thì Cấm Vụ lại nói:
- Muốn khống chế cái trụ này, ngươi bắt buộc phải học Phù Thutậ, muốnluyện hóa Tinh Thần Thạch, ngươi cũng bắt buộc phải học Phù Thuật. Đâymới chính là kỳ ngộ thật sự mà ta cho ngươi.
Sở Nam chăm chămnhìn gương mặt ảo hóa của Cấm Vụ, trước đó Cấm Vụ vô cùng trấn tĩnh, cảm giác như hắn có thể khống chế được mọi việc. Chỉ sau khi biết Sở Namcũng biết về Phù, nhe Sở Nam gọi cái trụ kia là Chân Võ Trụ thì hắn mớicó phần thất thần. Nhưng dù vậy cũng không như bây giờ, Sở Nam cứ cảmgiác Cấm Vụ có chút nôn nóng, muốn Sở Nam phải học bằng được.
Đột nhiên, Sở Nam cười:
- Ta bắt buộc phải học Phù Thuật?
- Đúng thế.
- Không học không được?
- Không được.
Sở Nam thấ Cấm Vụ trả lời ngắn gọn như vậy lại càng cười tươi, hỏi câu hắn muốn hỏi nhất:
- Vậy có phải kỳ ngộ này để sau này ta dùng cứu ngươi không?
Cấm Vụ sững người, rồi thẳng thắn nói:
- Xem ra là ta đã quá nôn nóng mới khiến người nhận ra. Không sai, saunày ngươi muốn cứu ta thì Phù Thuật là một khâu vô cùng quan trọng. Không có Phù Thuật ngươi không cứu được ta. Hơn nữa, ngươi phải học chotinh thông, cho cao thâm, nếu không cũng không được.
- Xin lỗi, ta thực sự không có thời gian.
- Lẽ nào ngươi không muốn luyện hòa trụ? Lẽ nào ngươi không muốn luyệnhóa Tinh Thần Thạch? Tuy bảo ngươi học Phù Thuật có liên quan đến việccứu ta, nhưng uy năng của nó lớn hơn ngươi tưởng nhiều. Ví dụ như, cáitrụ này có thể đâm vào Tinh Thần Thạch mà không hỏng, vì bên trong cóPhù là nguyên nhân lớn nhất. Học được Phù Thuật sẽ rất có ích đối vớithực lực của ngươi, sau này vượt cấp giết người cũng đơn giản.
Những điều này Sở Nam đã biết từ lâu rồi, nếu bảo hắn không động lòng với Phù Thuật thì là nói dối, nhưng thật sự hắn không có thời gian. Cấm Vụ vẫnđang nói tiếp:
- Ngươi đã hứa rồi là phải làm được. Nếu không cóPhù Thuật thì không cứu được ta đâu. Lẽ nào ngươi để Thiên Nhiên ở đâylàm con tin cả đời sao? Vì thế, cho dù không có thời gian thì ngươi cũng phải học Phù Thuật. Tốt nhất là học ngay lập tức, giống như dọc đườngđến đây ngươi luôn luôn tranh thủ tời gian học quy tắc địa tu luyện thủy vậy, bất cứ lúc nào cũng tu luyện Phù Thuật. Ta cũng không cần biếtngươi có hứng thú gì với Phù Thuật hay không, dù ngươi có ngốc thế nàocũng phải đạt đến cảnh giới tinh thuần!
Nói đến cuối cùng, Cấm Vụ gần như là hét lên.
Sở Nam rất ghét bị kẻ khác uy hiếp, nhưng lúc này hắn không thể không chấp nhận điều đó. Thiên Nhiên đang là điểm yếu của hắn, sao hắn có thể đểThiên Nhiên làm con tin mãi mãi được? Thiên Nhiên định lên tiếng thì SởNam nói:
- Được, ta học.
Nghe thấy ba chữ đó, Cấm Vụ lộ ra cái mặt cười, mắt Thiên Nhiên thì lại ướt đẫm.
Cấm Vụ cười, một đám khói bọc lấy một quyển bí tịch rơi vào tay Sở Nam. Trên bìa chỉ có hai chữ đơn giản Phù Thuật. Không biết nó được làm từgì, cầm vào có cảm giác mát lạnh, ngay tinh thần cũng thấy sảng khoáihẳn.
- Ngươi đọc ngay đi, rồi ta giải thích tường tận cho.
Cấm Vụ quả thật rất vội vàng, cũng thật sự muốn Sở Nam tu luyện đến cảnhgiới chí cao. Vì thế hắn giảng giải cho Sở Nam vô cùng cặn kẽ. Sở Nam vì Thiên Nhiên, tuy không lĩnh ngộ được ngay tinh túy của Phù Thuật, nhưng nhờ Cấm Vụ cũng đã ghi nhớ sâu trong đầu.
Thế là hai người cứ thế trong một tháng trời.
Cửu Võ bọn họ ở bên ngoài đã đợi sốt ruột lắm rồi. Thiết Thương Hùng đãthăng cấp lên Địa Võ Thần thì chiến ý càng rõ rệt, muốn đánh vào trongnhưng bị Cửu Võ ngăn lại. Thiên Dương Tử cũng vô cùn lo lắng, một ngàysau khi Sở Nam vào, Thiên Nhiên cũng bị Cấm Vụ hút vào trong, bên trongđã xảy ra chuyện gì chẳng một ai biết.
Thần Thượng thì tự nhiên mơ rằng Sở Nam bị Cấm Vụ tiêu diệt!
Một tháng sau, Cấm Vụ giảng giải hết quyển bí tịch cho Sở Nam, nói:
- Ngươi nhớ hết chưa?
Sở Nam không đáp mà hỏi:
- Ngươi tinh thâm Phù Thuật như vậy còn bắt ta học làm gì?
*****
- Phù Thuật của ta tinh thâm? Phù Thuật của ta tinh thâm? Phù Thuật của ta tinh thâm?
Cấm Vụ nghe Sở Nam nói thế, hỏi lại liền một lúc ba lần, rồi cười lớn:
- Ha ha ha...
Tiếng cười có chút điên cuồng nhưng đằng sau đó lại đầy sự đắng cay, tự giễuvà nỗi phẫn hận vô tận. Cười mãi một lúc lâu Cấm Vụ mới bình tĩnh lại, nói:
- Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu sự bất thường của ta.
Sau khi thừa nhận, Cấm Vụ hỏi Sở Nam:
- Những gì ta nói trong một tháng qua, cả những điều ghi trong bí tịch ngươi đã nhớ hết chưa?
- Ừm.
Sở Nam thấy Cấm Vụ cười như vậy xong cũng không trêu chọc gì, nghiêm túcgật đầu. Cấm Vụ cười, dường như vừa rồi chưa từng cười điên cuồng vgâỵ. Hắn cất bí tịch đi rồi nói:
- Phù Thuật sẽ rất hữu ích, rồi ngươi sẽ biết thôi. Hãy nhớ lời hứa của ngươi, ta cũng sẽ làm được việc đã hứa với ngươi.
Cấm Vụ nói lời tiến khách, Sở Nam lưỡng lự một chút rồi hỏi:
- Có cách nào tăng thêm thời gian không? Ví dụ như coi một phút là một giờ...
Cấm Vụ biến ra hai con mắt nhìn Sở Nam chằm chằm, nét mặt vô cùng ngưng trọng, hỉ:
- Sao ngươi có thể nghĩ ra cách đó?
Sở Nam nhún vai, nói một cách bất lực:
- Ta đã nói rồi, ta không đủ thời gian, ép ta cuống quá ta sẽ nghĩ lung tung, nghĩ nhiều rồi thì ra cách đó.
Cấm Vụ một lần nữa nghiêm túc đánh giá Sở Nam một đại viên mãn Võ ThánhCảnh. Theo lý mà nói, Sở Nam đã là đại viên mãn Võ Thánh Cảnh thì cótuổi thọ đến vài nghìn năm. Hơn nữa bây giờ Sở Nam vẫn còn rất trẻ, thời gian tuyệt đối là còn rất nhiều. Ngoài ra, chỉ cần Sở Nam bước qua được bước này là tiến lên Võ Thần Cảnh, sinh mệnh còn tăng nữa, không thểnào lại có chuyện không đủ thời gian được. Nhưng nhìn Sở Nam không giống làm bộ, trong lòng Cấm Vụ nghi vấn trùng trùng, rất muốn hỏi hắn rốtcuộc muốn làm gì mà mấy nghìn năm cũng không đủ?
Thật ra, nếu Cấm Vụ biết tuổi của Sở Nam thì những nghi vấn đó lập tức sẽ được giải quyết.
Cấm Vụ không trả lời ngay, tuy hắn tin đó là do Sở Nam nghĩ lung tung màra, nhưng hắn hỏi vào lúc này thì không phải là linh tinh, bèn hỏi:
- Có phải ngươi phát hiện ra điều gì?
- Từ quá trình đến đây, ta cảm giác như thời gian bên ngoài khác với thời gian ta vẫn tính.
Sở Nam nói, gương mặt Cấm Vụ có phần kinh ngạc:
- Ngươi cảm nhận được?
- Trước đó ta không biết, sau khi phát hiện thì trong đầu đã tính được bảy bảy bốn chín ngày.
Sở Nam và Cấm Vụ nói chuyện không hề tránh mặt Thiên Nhiên. Thiên Nhiênnghe cũng vô cùng kinh ngạc, hẳn là khi nàng vào đây cũng có cảm giácđó:
- Thời gian trong này dường như thay đổi thật.
Cấm Vụ lại lộ vẻ vui mừng, nói:
- Trận của ta không hề có tác dụng gì với các ngươi, không thể biến mộtphút thành một giờ như ngươi nói, chỉ ảnh hưởng tới tâm chí của ngườikhác, khiến họ cảm thấy thời gian khác đi thôi. Thật ra thời gian vẫnvậy, đến khi ngươi ra khỏi đây, hỏi bọn họ là ngươi hiểu ngay.
Sở Nam không hoàn toàn tin lời Cấm Vụ, hắn nói:
- Ngươi bảo cho ta kỳ ngộ thật sự Phù Thuật, chẳng qua là để cứu ngươi. Vì thế nhìn từ góc độ nào đó thì đó không phải kỳ ngộ, nếu không thìngươi sẽ kéo ta xuyên qua trận pháp này truyền thụ cho ta sao?
Cấm Vụ trầm mặc một vài phút, rồi nói:
- Tiểu tử ngươi thật giảo hoạt, nếu ngươi đã muốn thì ta cho ngươi là được.
Rồi một tấm da thú bay ra từ.
Sở Nam không nhìn mà cất đi luôn, hắn lại nghĩ đến tấm da thú có Tinh Thần Trận, hỏi:
- Ngươi có biết Tinh Thần Trận không?
- Không biết.
- Có phải Thủy Kiếp do con người khống chế không?
- Không biết.
- Thế ngươi có biết Thủy Tinh Quan trên người ta có lai lịch thế nào không?
- Không biết.
Cấm Vụ nói liền một lúc bốn câu không biết, nhưng Sở Nam không từ bỏ, lại hỏi:
- Ngươi đã từng nghe đến Càn Khôn Tông chưa?
- Ngươi nghe...
Cấm Vụ nói ra hai chữ với chút bất thường, rồi lại hồi phục ngữ khí cũ:
- Ngươi nghe được ở đâu? Thiếu gì môn phái tên là Càn Khôn Tông, sao ta biết được ngươi nói cái nào.
Sở Nam dùng rất nhiều tuyệt chiêu, hắm muốn thử xem có thể lấy được tintức gì từ Cấm Vụ không. Những thứ như Thủy Tinh Quan, trước mặt ngườikhác thì chắc chắn là đại tuyệt chiêu bí ẩn. Thế nhưng trước Cấm Vụ lạiquá rõ ràng, khi nghe những lời Cấm Vụ nói, cái gì mà quê nhà hắn, cáigì mà Chân Võ Trụ, cái gì mà Chiến Thần, là Sở Nam đã hiểu, từ khi hắnbước vào Vụ Cấm Hải là đã bị Cấm Vụ theo dõi nghiêm ngặt rồi. Sở Nam làm bất cứ việc gì cũng bị Cấm Vụ nắm rõ.
Rõ ràng những câu trả lờivừa rồi của Cấm Vụ có vấn đề, dù hắn có thu lại lời nói nhưng Sở Nam dám chắc chắn rằng Càn Khôn Tông có tồn tại. Chỉ là không biết ở đâu thôi. Sở Nam không truy hỏi đến cùng, chỉ bình thản nói
- Ta cảm thấy có lẽ ngươi biết ta nói đến Càn Khôn Tông nào.
Nói rồi hắn lại hỏi:
- Hỏi nhiều như vậy mà ngươi đều không biết, vậy chắc ngươi cũng biết qua về mấy thứ như công pháp chuyên luyện nhục thể chứ?
Sau đó Sở Nam nhìn chằm chằm vào mặt Cấm Vụ.
- Ngươi đợi ta nghĩ tí đã.
Sở Nam đứng yên lặng ở một bên, còn muốn ỏi Cấm Vụ rốt cuộc "Hắc Bạch Ngư" là cái gì, có liên quan gì đến Ngũ Hành, nhưng hắn không hỏi. Trực giác cho hắn biết, Cấm Vụ sẽ lại trả lời "không biết".
Hơn nửa giờ sau, Cấm Vụ nói:
- Đại khái là ta nhớ được một chút. Tự ngươi nghiên cứu tiếp, có vấn đề gì ta mặc kệ.
Cấm Vụ tìm cách tách mình khỏi mọi trách nhiệm, Sở Nam gật đầu:
- Không sao, ngươi cứ nói đi.
Đúng là không sao, hiện nay Sở Nam có sức mạnh cường hãn thế này không phải tòa do hắn tự mò sao?
- Hình như tên công pháp đó là Lực Quyết, trong đó nói thế này...
Cấm Vụ nói, Sở Nam ghi nhớ từng chữ một, có lẽ công pháp này có vấn đề, nhưng chắc chắn có thể cho Sở Nam một vài gợi ý.
Trong lúc nghe, Sở Nam lại khẳng định thêm một lần nữa, Cấm Vụ không phảingười của Thiên Võ Đại Lục, hoặc có thể nói là không phải người củaThiên Vũ Đại Lục trong thời kỳ lịch sự này.
← Ch. 1400 | Ch. 1402 → |