← Ch.1520 | Ch.1522 → |
Trong lòng hắn suy nghĩ, đơn giản chi cần dùng những nữ nhân kia uy hiếp, bắt Sở Nam đi vào khuôn khổ. Khuôn mặt nhuốm máu của Thủy Chi Hàn tươi cười âm hiểm:
- Tuy rằng kế này rất tầm thường nhưng vô cùng thực dụng, có thể thu được bản Hắc Bạch cổ thứ kia, có thể chiếm được tất cả bảo bối của hắn, có thể lấy được mạng hắn!
Giọng Thủy Chi Hàn chói tai, cũng không lập tức xuyên lại thế giới thực, trong lòng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Lúc trước khi hắn khẳng định Sở Nam không thể xé rách không gian, trở lại thế giới thực, nhưng khi chứng kiến Sở Nam có thể xuyên qua các tiểu không gian trong hư không thứ nguyên thì lòng tin của hắn bị dao động.
- Hi vọng bố trí vậy sẽ có tác dụng, như thế thu thập hắn sẽ không quá phiền toái.
- Năng lượng hỗn loạn cuồng bạo đều không nổ chết hắn, quá nửa...
Nghĩ vậy, ánh mắt Thủy Chi Hàn lẫm liệt:
- Bổn công tử cũng không tin, đường đường là một Thượng tổ lại không đánh lại một tiểu tử chưa đạt tới Vũ thần. Bổn công tử vẫn chưa sử dụng át chủ bài!
Nói thì nói như vậy, nhưng Thủy Chi Hàn vẫn có chút kiêng kị với lực lượng của Sở Nam. Ngoài ra còn có cả thân phận của Sở Nam nữa, Thủy Chi Hàn biết có khả năng điều khiển lôi đình chỉ có Lôi tộc.
- Hắn là tộc nhân Lôi tộc sao?
Đang nghĩ ngợi, lông tóc toàn thân của Thủy Chi Hàn mạnh mẽ nổ tung.
Nhất thời mấy tiểu không gian xung quanh muốn nổ tung lên. Năng lượng cuồng bạo từ bốn phương tám hướng phóng về phía Sở Nam, đây cũng chính là kế hoạch của Thủy Chi Hàn. Thủy Chi Hàn vừa chạy vừa hô:
- Tiểu tử, đây là hậu quả việc ngươi dám đánh ta. Bổn công tử biết thân thể ngươi lợi hại, nổ không chết được. Nhưng bổn công tử nói cho ngươi biết đây chỉ là bắt đầu, bổn công tử lập tức trở lại bắt nữ nhân của ngươi!
Tiếng nói còn vang vọng trong hư không thứ nguyên, Thủy Chi Hàn đã xuyên qua không gian mà trở lại. Còn Sở Nam không chút do dự đánh ra Diệt thiên quyền, một quyền đánh ra, dễ dàng tạo thành một đường không có năng lượng cuồng bạo. Trong nháy mắt này, Sở Nam lập tức thi triển Không gian tuần hình, chạy về phía Thủy Chi Hàn biến mất, thân thể muốn theo ra ngoài nhưng chỗ tiểu không gian kia lại như hai cánh cửa, đóng sầm lại.
Sở Nam nhíu mày, ngưng tụ lực lượng, đánh ra Phá thiên quyền, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra, bắn ngược lại, tiếng kêu vang lên như rang đậu. Chỉ có điều tiếng rang đậu này là trên thân của Sở Nam, nếu một người khác không dùng bất kỳ thứ gì chống đỡ thì kết quả chỉ có thể là nổ tung, đến thịt vụn cũng không còn.
- Vào dễ, ra khó!
Sở Nam nghĩ vậy, tăng tu vị lên giới hạn, lập tức không gian chi lực vô tận chen chúc lao về phía đầu Sở Nam. Cảm ngổ càng nhiều, càng sâu thì càng tốt. Nhưng hiện giờ chúng như ong vỡ tổ xông tới khiến Sở Nam cảm thấy đau đầu, ý thức hải cũng nhảy nhót.
Không chỉ như vậy, năng lượng hư không thứ nguyên lại một lần nữa lấy Sở Nam làm trung tâm, hung mãnh xông tới. Lúc này năng lượng hư không thứ nguyên không phát nổ, thể nhưng chúng giống như cảm ngộ không gian chi lực, muốn tiến vào trong cơ thể Sở Nam.
Hai loại đau đớn khiến ngũ quan Sở Nam vặn vẹo. Tuy rằng vô cùng đau nhức nhưng Sở Nam vô cùng tỉnh táo:
- Hư không thứ nguyên? Muốn lão tử hóa thành một bộ phần năng lượng của các ngươi, tuyệt đối không có khả năng! Muốn tiêu diệt lão tử, vậy trước tiên lão tử cắn nuốt các ngươi!
Lập tức, tinh thần lực của Sở Nam trào ra, dùng ứng đối với cảm ngộ tràn vào. Đây là nguy cơ, cũng chính là kỳ ngộ, lúc bình thường muốn cảm ngộ nhiều vậy căn bản là không thể nào. Cho nên Sở Nam muốn toàn lực cảm ngộ sâu sắc những điều kia!
Về phần năng lượng, Sở Nam cũng nuốt, nuốt vào trong đan điền.
- Âm Dương ngư, luyện hóa chúng cho ta!
Tinh thần lực khổng lồ so sánh với cảm ngộ vô cùng vô tận kia đúng là quá nhỏ bé. Còn năng lượng hư không thứ nguyên tuy rằng kém năng lượng không gian chính thức, nhưng dù sao năng lượng không gian chân chính chỉ có một luồng, còn năng lượng hư không thứ nguyên lại vô tận!
Sở Nam không quan tâm điều đó, chỉ tập trung cắn nuốt, luyện hóa...
Bên ngoài, Thủy Chi Hàn thấy Sở Nam không đi ra, trong lòng vui vẻ.
- Hẳn là đã vây khốn được tiểu tử kia?!
Thủy Chi Hàn muốn quay người tiến vào hư không thứ nguyên xem xét, bởi thứ hắn muốn chính là những bảo bối kia. Nếu Sở Nam bị năng lượng hư không giết chết, những bảo bối kia không biết sẽ bị năng lượng cuồng bạo đưa tới nơi nào.
Nhưng Thủy Chi Hàn nhịn được.
- Tiểu tử, ngươi là quái thai chiếm được đại kỳ ngộ, chắc chắn không dễ dàng chết như vậy. Đợi bổn công tử bắt được nữ nhân của ngươi rồi nói sau!
Nói xong, Thủy Chi Hàn bay đi. Lúc này hắn cách mấy người Tử Mộng Nhân rất xa, dù sao hắn cũng di chuyển trong hư không thứ nguyên nhiều như vậy!
Mấy người Tử Mộng Nhân đang tràn ngập vẻ lo lắng.
Tứ Quý đã thi triển toàn bộ các loại hạt giống hắn đã luyện hóa. Từ hoa, có, dây leo cho tới cây cối, chia ra làm bốn mùa xuân hạ thu đông. Xuân hạ thu đông tụ hợp lại một chỗ, diễn biến bốn mùa.
Một cảnh này vô cùng đồ sộ, khó mà tin tưởng. Xuân hạ thu đông sao có thể cùng xuất hiện?
Vẻ mặt Tứ Quý tái nhợt, một chiêu này rút sạch năng lượng, pháp tắc lĩnh ngộ trong cơ thể hắn, ngay cả linh hồn hiện giờ cũng rất suy yếu. Bờ môi Tứ Quý mấp máy:
- Nổ!
Ngàn vạn hoa cỏ cây cối cùng nhau phát nổ!
Dùng mộc ngự Ngũ Hành cũng đồng thời phát nổ!
Xuân hạ thu đông đồng thời phát nổ!
Bốn con quái thú ẩn chứa Thủy pháp tắc của Thủy Chi Hàn cũng phát nổ, không còn chút dấu vể. Thân thể Tứ Quý cũng bị bắn ra ngoài, nhưng khóe miệng hắn lại có một đường cong hưng phấn, bởi hắn đã phá vỡ chiêu thức của Vũ tổ!
Thủy Chi Hàn trong nháy mắt đuổi tới nhìn thấy một màn này có chút sững sờ. Nghĩ tới Sở Nam đã khiến một tên Vũ tổ như hắn mất mặt, giờ lại có một tên Vũ thần phá giải chiêu thức của hắn, cho hắn một cái bạt tai. Hơn nữa, bốn con quái thú kia cũng có lai lịch rất lớn, chúng gọi là Thiên nhãn thú, do Thủy Chi Hàn tốn rất nhiều công phu mới tới tay, sau đó lại kết hợp với Thủy pháp tắc.
Nhưng giờ phút này không còn gì nữa!
Thủy Chi Hàn tức giận, quát:
- Tiểu tử, bổn công tử muốn ngươi chết, muốn luyện hóa linh hồn ngươi, luyện thành Thiên nhãn thú!
Thủy Chi Hàn rống giận, đột nhiên con ngươi bắn ra tinh quang. Bởi hắn trông thấy một cây gậy, một cây gậy lớn như trời, nhưng nhìn lại chỉ như ngón tay mang theo uy thế mênh mông, khí tức hủy diệt đánh về phía hắn.
- Kẻ này là ai mà lợi hại đến vậy?
Trong mắt Thủy Chi Hàn thấy côn ảnh ngập trời, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối. Nhưng động tác không hề chậm, hắn lập tức tế ra pháp bảo, Thủy pháp tắc mãnh liệt, quát:
- Thiên linh thủy tác, triền phệ!
← Ch. 1520 | Ch. 1522 → |