← Ch.1547 | Ch.1549 → |
Con mắt thứ ba khai mở!
Một cỗ năng lượng khó lường mang theo Thương sinh chi uy, mênh mông mà ra, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng.
Lúc này, rất nhiều công kích đã bị đình trệ.
"Đệ tam nhãn, cường đại như thế?"
Sở Nam thầm nghĩ.
Chữ "diệt" thứ năm đã như có như không, sắp biến mất nhưng trong nội tâm Sở Nam lại không chút vui vẻ nào mà ngược lại còn càng thêm ngưng trọng. Đầu tiên, đại kiếp sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, thứ hai chính là đệ tam nhãn quá cường đại, là phúc hay hoạ lại là hai chuyện khác nhau.
Đúng lúc này, chữ "diệt" kia đã đến lúc chung kết, giống như phong hồi lộ chuyển mà mạnh mẽ dâng lên, chữ "diệt" tăng mạnh, âm thanh công kích theo đó lại tăng thêm, Thiên Mạc lại hàng lâm, năng lượng, uy năng của đệ tam nhãn phóng ra tất cả đều bị cuốn ngược trở lại.
Ngay lập tức, con mắt thứ ba, đóng!
Sở Nam kinh ngạc trong lòng, nó cứ như vậy mà bại trận?
- Còn có cái gì dùng được sao?
Pháp bảo trong trữ vật yêu đái ngay cả muốn lấy ra cũng không kịp, trong lúc nhất thời chính là tuyệt cảnh tử vong! Thần niệm, linh hồn, tinh thần lực dưới một kích mang tính huỷ diệt cũng không cản nổi, toàn bộ tan nát nhưng chỉ tan nát chứ không diệt, sau lại quyện vào nhau, giống như vì cầu tính mệnh mà dung hợp lại.
Mày kiếm Sở Nam giương lên, trong hai trong mắt tràn đầy vẻ quyết tuyệt, lập tức tất cả năng lượng trong cơ thể được bộc phát, bất kể là năng lượng gì, ngay cả Nghịch ý, Bá khí, "thế" của Quy tắc, máu tươi vân vân toàn bộ đều thi triển ra, dung hợp lại một chỗ, tạo thành một đầu rồng!
Ban cho hắn huyết nhục, vảy, xuơng cốt, tinh thần khí, ... sau đó, khai mở long nhãn.
Lập tức, long ngâm!
Nhưng mà, tiếng ngâm vừa ra đã bị thanh âm "diệt" áp chế xuống.
Trong mắt Sở Nam loé lên sáu mươi khoả tinh tú, muốn bố trí Tinh Thần trận trong cơ thể nhưng chỉ vẻn vẹn còn hơn mười khoả sung mãn. Sở Nam không có bày trận, bởi vì hắn không có cảm giác được một chút tinh thần uy năng nào, trước kia tuyệt không phải như vậy, ngay cả lúc ở Huyết Ma đại lục hắn vẫn có thể bố trí được Tinh Thần trận trong người, bởi vì hắn đều cảm giác được tinh thần uy năng.
- Thật sự cứ như vậy bị huỷ diệt sao?
Sở Nam lắc đầu:
- Chỉ cần ta còn một hơi, ta tuyệt đối không thể buông tha! Nhất định phải vượt qua, ta còn rất nhiều sự tình chưa làm xong, còn có phụ mẫu ta, còn có Mộng nhi...
Sở Nam dốc sức liều mạng duy trì đầu long kia, lần nữa điều tra lại đan điền của mình, chứng kiến Âm Dương ngư trong đan điền vẫn đang hưng phấn xoay tròn, luyện hoá năng lượng từ hư không thứ nguyên kia.
Chứng kiến một màn này Sở Nam toàn thân chấn động, lập tức nhớ lại lúc trước, trước kia mặc dù hắn thảm như thế nào, dù là máu huyết cạn kiệt, xương cốt vỡ vụn, mặc kệ là nguy cấp cỡ nào, dù là nháy mắt sau là tử vong thì cái Âm Dương ngư này vẫn duy trì xoay tròn, không ngừng luyện hoá...
Mà tầng tồn tại mông lung kia lại dày đặc hơn không ít, có dấu hiệu thực chất hoá.
Sở Nam đã có chú ý, thầm nói:
"Đây hết thảy đều là ngươi mang đến, có thể dẫn đến đại kiếp như vậy có lẽ sẽ không quá yếu."
Đồng thời với đó, Sở Nam đã điều động thứ tồn tại mông lung này.
May mà, đồ vật Âm Dương ngư luyện ra không có giống tinh thần lực, điều động không được, Sở Nam lúc này đem chúng điều động toàn bộ, sau đó đem ra đánh vào bên trong long thân, hô:
- Ta chi nghịch, long chi nộ!
Nhưng mà, đầu long kia lại thờ ơ, mặc kệ cho năng lượng công kích, mặc kệ Thiên Mạc đè xuống. Sở Nam híp hai mắt lại chằm chằm nhìn vào đầu long kia, hắn không tin vật kia nửa điểm tác dụng cũng không, nếu nửa điểm tác dụng cũng không vậy thì lý do gì lại dẫn tới trường đại kiếp này?
Lập tức, Thiên Mạc như muốn phủ xuống long thân, muốn đem nó nghiền nát.
Đột nhiên, đầu long kia "thần long bái vĩ" một cái, long đầu hướng lên trời, ngâm lên một tiếng!
- Rống
Long ngâm, cùng chữ "diệt" kia va chạm vào nhau, uy năng va chạm.
Một tiếng "ầm" vang vọng!
Long toái.
Năng lượng của hư không thứ nguyên bốn phía như thuỷ triều thối lui, Thiên Mạc cũng ngừng lại, không có áp xuống nữa!
Toàn bộ không gian, yên tĩnh!
Tâm Sở Nam cũng yên lặng trước nay chưa từng có, trong yên lặng hắn cảm giác được thân thể của mình đang phát sinh biến hoá nào đó, có loại cảm giác lúc nuốt phải Long đan thoát thai hoán cốt, mặc kệ năng lượng trong cơ thể rất nhiều, tinh thần lực, linh hồn, thần niệm hay nhục thể, đều chất biến, mạnh càng thêm mạnh.
Một cỗ sinh cơ bừng bừng lộ ra, một sự phát triển không thể ngăn cản!
Cũng bởi vì chất biến, thần niệm, linh hồn, tinh thần lực ba thứ như thuỷ nhủ giao dung, cũng không phân biệt lẫn nhau, không giống như lúc ban đầu, tất cả đều niết bàn trọng sinh, linh hồn càng thêm mạnh mẽ, thần niệm càng thêm cường tráng, tinh thần lực càng tăng thêm!
Bất quá, sự cường thịnh này lại là do ba thứ gắn kết tạo thành, tương sinh mà cường tráng, tương tồn mà thịnh!
Trừ đó ra, tu vi Địa Võ Thần đỉnh phong của Sở Nam lần nữa đột phá, tiến vào Thiên Võ Thần chi cảnh, cảm ngộ không gian chi lực lần nữa hàng lâm, năng lượng trong không gian thứ nguyên lại một lần nữa tăng vọt về số lượng, nhưng mà lần này chúng lại rất ngoan ngoãn, tựa như sắp hàng tiến vào trong thân thể Sở Nam, vào trong đan điền, để cho Âm Dương ngư luyện hoá.
Đầu long vỡ vụn kia cũng không có chôn vùi mà hạ xuống, Sở Nam cảm giác được, đem những mảnh vỡ này thu vào tay, vừa mới tiếp xúc với chúng chúng liền dung nhập vào thân thể hắn, phục hồi lại năng lượng.
Ánh mắt Sở Nam trở nên nghiêm nghị, đem đám năng lượng này ngưng tụ tại sáu mươi cái Tinh thần khiếu huyệt. Lúc trước, Sở Nam không cảm giác được tinh thần uy năng thì lúc này tinh thần uy năng nồng đậm đang tiến vào thân thể hắn. Mà, với thực lực của hắn hiện tại, tinh thần uy năng kia căn bản là không tạo ra nguy hại gì cho hắn, chỉ là không ngừng rèn luyện lấy thân thể hắn.
"Lần kiếp nạn này, xem như vượt qua a!"
Sở Nam thầm nghĩ, nghĩ đến một màn kiếp nạn này, nghĩ đến hình ảnh lúc con mắt thứ ba khai mở thì không khỏi sờ soạng mi tâm một cái, nói:
- Năng lượng của con mắt thứ ba cũng không có huỷ diệt mà ngược lại bị cuốn trở về, xem ra con mắt thứ ba này cũng không có thiếu sự cổ quái a.
Nghĩ đến năng lượng khủng bố kiếp nạn mang đến, Sở Nam đột nhiên nhớ tới quyển Hắc bạch cổ thư, phát ra một tiếng tiếc nuối:
- Nếu lúc ấy nhớ tới nó, có thể không mất sức như vậy, tế ra Hắc bạch cổ thư xong, tin tưởng dưới uy lực như vậy chắc hẳn có thể mở ra Hắc bạch cổ thư.
Sau đó, Sở Nam cảm nhận biến hoá của bản thân, thầm nói:
- Sau đại kiếp nạn quả nhiên là kỳ ngộ, bằng không tấn giai Thiên Võ Thần còn phải cần không ít thời gian. Ngoài ra, thân thể, năng lượng, ... khẳng định tăng tiến lên một cái cấp độ, trong lúc này, tối trọng yếu nhất chính là đoàn đồ vật mông lung lại là đại năng lượng chi vật, dẫn tới kiếp nạn như thế thì chúng là thứ gì đây? Chỉ là, về sau còn có thể hay không dẫn tới đại kiếp lần thứ hai, thứ ba, càng nhiều đại kiếp hơn nữa?
Bỗng nhiên, Sở Nam nhớ tới đau đớn kịch liệt từ linh hồn, thần niệm, tinh thần lực của mình truyền đến, chỉ có điều trước nguy cơ tử vong hắn không có để ý đến.
Sở Nam gấp rút tra xét lại.
Vừa xem xét lại, Sở Nam liền trợn mắt há mồm, thì thào thành tiếng:
- Không thể nào!
← Ch. 1547 | Ch. 1549 → |