← Ch.1634 | Ch.1636 → |
- Đây là cái bí pháp gì?
Theo tiếng kêu rên từ trong đêm đen đang dần nhạt dần truyền đến, hắc động chi uy mạnh mẽ, cộng thêm khiếu huyệt trong cơ thể điên cuồng thôn phệ tinh thần uy năng, vòng xoáy Thiên Lang hồn tế ra muốn nuốt chửng Sở Nam kia liền dao động kịch liệt, đồng thời với đó còn có xu thế giải thể!
- Cụ thể một chút, ta cũng không hiểu.
Một lời vô cùng chân thực này của Sở Nam tự nhiên Thiên Lang hồn không tin tưởng, nhưng hắn hiện căn bản không có dư lực mà cãi lại, chỉ không ngừng kêu thảm thiết.
Mấy phút sau, vòng xoáy của Thiên Lang hồn giải thể, đêm tối tán đi, ban ngày lại trở lại.
Ngay tại lúc đêm tối cùng ban ngày giao thoa trong tích tắc, một trăm lẻ tám ngôi sao trong mắt Sở Nam chợt loé lên, hắn thấy được bóng dáng ánh trăng cùng chín ngôi sao nằm cạnh đó.
Thấy một màn như vậy cơ hồ như bản năng bức Tinh thần đồ Sở Nam ghi nhớ trong đầu kia đột nhiên loé lên, bộ phận loé lên này chính là chín khoả ngôi sao ở trung tâm kia cùng chín khoả tinh tú chung quanh mặt trăng Sở Nam nhìn thấy kia giống nhau như đúc.
Mặt khác, chung quanh chín ngôi sao này còn có ba mươi sáu khoả ngôi sao bao quanh, tổng cộng bốn mươi năm khoả tinh tú!
Vừa hiện ra Sở Nam liền một mực nhớ kỹ.
Kinh hỉ, đây tuyệt đối là vui như tết!
Sở Nam đến Sơn Hải châu chỉ vì muốn giải quyết vấn đề của Tinh Bảo các, nhưng không ngờ lại gặp được một đầu Thiên Lang hồn công kích chuyên nhắm vào linh hồn, thậm chí còn tìm ra được bốn mươi lăm khoả tinh tú, khiến cho Tinh Thần đồ lại một lần nữa trở nên phong phú.
Sau kinh hỉ lại là nghi vấn:
"Vì cái gì chín khoả ngôi sao kia lại vây quanh mặt trăng đây? Là trùng hợp hay là..."
Mỗi lần xuất hiện nghi vấn Sở Nam đều muốn tra xét tinh tường, nhưng mà lúc này hắn lại để cái nghi vấn này lại trong lòng.
Một bên khác, đêm tối tan đi, Thiên Lang hồn không có năng lượng chèo chống nữa nên từ trên cao rớt thẳng xuống mặt đất, thanh âm va chạm vang lên làm Sở Nam hồi tỉnh trở lại. Sở Nam không để ý tới Thiên Lang hồn mà hỏi tên mãng hán trong tay Cửu Võ:
- Người Tinh Bảo các đâu?
Mãng hán chính xác là thà chết không khai, hắn hướng Sở Nam quát lên:
- Mau mau thả ta ra, nếu không Thiên Lang đại nhân nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
- Thiên Lang đại nhân sao? Hiện tại đã trở thành một đầu chó chết rồi.
- Dám khinh nhờn tôn nghiêm Thiên Lang đại nhân, ngươi tội đáng chết vạn lần!
Mãng hán từng chứng kiến qua sự lợi hại của Thiên Lang hồn, như thế nào cũng sẽ không tin Thiên Lang hồn đã bị đánh bại, nhưng đúng lúc này Thiên Lang hồn lại rên lên một tiếng đau đớn.
Mãng hán theo tiếng rên nhìn lại, thật đúng là chứng kiến một thứ giống hệt chó chết. Hắn không thèm để ý, đang muốn quay đầu phát uy với Sở Nam thì đột nhiên nhận ra cái đầu của Thiên Lang hồn, lập tức mãng hán cả kinh, quỳ xuống mà hô lên:
- Thiên Lang đại nhân, ai dám bất kính với người, ta sẽ liều mạng với hắn!
Chứng kiến cử chỉ của mãng hán như vậy Sở Nam không khỏi cảm thán sự lợi hại của tín ngưỡng. Ngay lập tức, hắn nhớ tới tín ngưỡng của Thỏ Ngọc tộc tại Đồ Đằng đại lục, trong nội tâm không khỏi thầm nhủ:
"Không biết Thỏ Ngọc tộc hiện tại ra sao."
Thiên Lang hồn thổ huyết, hắn hướng Sở Nam nói ra:
- Muốn như thế nào?
Sở Nam không nói, chỉ đem Thiên Long hồn thả ra.
Thiên Long hồn bị nhốt quá lâu, vừa mới được thả ra liền nói với Sở Nam:
- Chủ nhân, có ai tới tìm phiền toái sao? Ta thay chủ nhân hung hăng chà đạp hắn một chầu!
- Đó không phải sao.
Sở Nam một ngón chỉ Thiên Lang hồn.
Thiên Lang hồn choáng váng rồi, hắn nghe được lời Sở Nam nói lúc trước còn tưởng Sở Nam nói đùa, nhưng ai ngờ đó lại là sự thật. Thiên Lang hồn bắt dầu kịch liệt run rẩy, đây là một loại run rẩy đến từ bản năng!
Thiên Lang, Thiên Long, đều có một chữ "Thiên" nhưng mà một cái là "lang", một cái là "long" lại khác biệt như trời với vực!
Thiên Long hồn nhìn qua, một trảo chụp xuống, quát:
- Ngươi mà cũng dám động tới chủ nhân của ta, thật sự là không muốn sống nữa chăng?
Thiên Long hồn tiếp vỗ ra một trảo.
Mãng hán choáng váng rồi, chứng kiến Thiên Lang hồn tuỳ ý bị ăn hiếp thì cái tín ngưỡng kia trực tiếp giải thể rồi. Không đành lòng tiếp tục nhìn nữa, hắn quay đầu lại, vừa mới quay đầu lại lại chứng kiến tộc nhân té xỉu đầy đất.
Mãng hán thấy vậy liền điên cuồng lên, như bản năng mà cho rằng thủ phạm gây ra chính là Sở Nam, cho nên hắn mới hướng Sở Nam quát lên:
- Giết tộc nhân của ta, ta liều mạng với ngươi.
- Giết tộc nhân của ngươi, chính là Thiên Lang đại nhân mà các ngươi tín ngưỡng!
- Không thể nào!
Mãng hán như phản xạ mà bật thốt ra, nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn lại nhìn về phía Thiên Lang hồn.
Sở Nam nói:
- Về sau đừng tu luyện Thiên Lang Quyết nữa, nếu không hắn sẽ thực sự lấy mệnh tộc nhân của ngươi, có lẽ một bộ phận tộc nhân của ngươi vẫn chưa chết, chỉ là thoát lực.
- Thật sự?
- Nói nhảm, chủ nhân của ta nói còn sai sao? Nhìn rõ ràng rồi chứ, ta là cái gì? Ta là long! So với con sói kia còn muốn cao quý hơn nhiều, về sau tộc nhân của ngươi tín ngưỡng thì phải tính ngưỡng Thiên Long ta, ta sẽ giúp ngươi đem bọn hắn cứu tỉnh.
Thiên Long hồn một bên kích động nói ra một bên lại dùng trảo vỗ vỗ Thiên Lang hồn.
Mãng hán nhìn Thiên Lang hồn thê thảm vô cùng, rốt cuộc nhẫn tâm hạ quyết định, hắn nói ra:
- Nếu có thể cứu sống tộc nhân của ta, chúng ta sẽ tín ngưỡng!
Thiên Long hồn không có hứa hẹn ngay mà quay đầu nhìn về phía Sở Nam. Thấy Sở Nam gật đầu nó mới đáp lại một chữ "tốt". Sau đó nó lập tức túm lấy Thiên Lang hồn.
Mãng hán rất chi là tự giác mà nói ra:
- Nhân thủ Tinh Bảo các đều bị nhốt trong Lang miếu, không biết hiện tại ra sao.
Sở Nam không thèm để ý tới Thiên Long hồn mà cùng đám người Chiến Thần tiến vào Lang miếu. Lúc này, Hành giả nói ra:
- Sở Nam, ngươi có thể thu nhận Thiên Lang hồn kia, chuyến đi này của chúng ta, lực lượng càng lớn càng tốt!
Hành Giả nói vậy nhưng hai đầu lông mày lại có chút ưu sầu, trong ánh mắt lại có nghi vấn nồng đậm, cái nghi vấn này không phải nhằm vào Sở Nam mà chính là Thần hồn cùng thân thể của Sở Nam nhưng hắn vẫn nhịn được không có hỏi ra, dù sao, ai cũng có bí mật của riêng mình.
Sở Nam gật gật đầu, vào trong Lang miếu thần niệm liền quét ra, rất dễ dàng tìm được đám người Tinh Bảo các kia, khiến cho Sở Nam kinh ngạc chính là những người này thậm chí còn có đồng hương đến từ Cực tây chi địa. Người nọ nhìn thấy Sở Nam cũng kích động không thôi.
Kế tiếp, Sở Nam dừng lại Sơn Hải châu một thời gian ngắn, Thiên Long hồn đem một bộ phận tộc nhân của mãng hán cứu tỉnh lại, mãng hán giữ lời mà chuyển sang tín ngưỡng Thiên Long hồn, trả lại cho tộc nhân tình huống sáng tỏ. Bởi vậy, sự tồn tại của Tinh Bảo phân các ở Thượng Nguyên sơn dĩ nhiên không thành vấn đề, mà Thiên Lang hồn lại trở thành đệ đệ của Thiên Long hồn, Thiên Long hồn lại để cho Thiên Lang hồn đem tất cả thủ đoạn linh hồn công kích lấy ra toàn bộ, sau đó giao cho Sở Nam.
Mấy ngày sau, đám người Sở Nam lại lên đường, thẳng đường tiến tới di tích Trận tông!
Cùng lúc đó, tin tức Trận tông truyền thừa đã truyền ra ngoài vô tận hư không, Thiên Tử tự nhiên lấy được tin tức này.
- Trận tông truyền thừa? Được đó, lúc trước nhiều người như vậy mà không có tìm được bây giờ lại xuất hiện, xem ra trò chơi này không thể bỏ qua được.
Sau đó, Thiên Tử nhìn về phía Thỏ Ngọc tộc một mảnh phồn hoa, dáng tươi cười càng thêm rực rỡ, hắn nói:
- Trò chơi cũng nên tiến vào giai đoạn kế tiếp, Thỏ Ngọc tộc nên đón một hồi tai nạn rồi, không biết Thỏ Ngọc tộc nhìn thấy nhóm lão ngoan đồng của các bộ lạc bị tiêu diệt đột nhiên trở lại Đồ Đằng đại lục sẽ là cảnh tượng như thế nào a.
Thiên Tử nhìn bức tượng kia, trong miệng nhẹ nhàng "phốc" một tiếng, một tảng đá kế bên lập tức biến thành hư vô!
← Ch. 1634 | Ch. 1636 → |