← Ch.1709 | Ch.1711 → |
Sau mười hai canh giờ, Sở Nam phá vỡ Thảo nguyên trận đi ra ngoài, thu gốc cỏ xanh kia vào đai trữ vật, Thổ Phách đi theo phía sau. Sau hàng loạt thủ đoạn, hắn đã ép Thổ Phách nói ra tất cả tin tức đối phương biết về Thổ tộc.
Chỉ có điều Thổ Phách không quá xuất chúng, tin tức biết không phải là nhiều, đặc biệt là những tin tức quan trọng, bí ẩn, hạch tâm thì lại càng ít, nhưng đối với Sở Nam mà nói như vậy đã đủ rồi, đặc biệt là tin tức về Thổ kiếp.
- Lần này sau khi Thổ Phách trở về, liền có thể biết thêm càng nhiều tin tức.
Sở Nam mang Thổ Phách bên người, hơn nữa tận lực cam đoan an nguy của hắn. Sở Nam đầu tư nhiều như vậy, đương nhiên không phải chỉ để Thổ Phách được cha của hắn thưởng thức, Sở Nam còn có hành động lớn hơn. Nhưng đối với thực lực của Thổ Phách hiện giờ không chịu nổi hành động lớn như vậy, hơn nữa nói ra rất có thể Thổ Phách sẽ bị dọa sợ, không dám hành động, lộ ra dấu vết. Vì vậy không bằng cứ từ từ, đợi khi dã tâm của Thổ Phách bành trướng, khi đó không cần Sở Nam nói Thổ Phách cũng tự nảy sinh ý tưởng này.
- Thần lai thủy hồn thân phận khẳng định không đơn giản. Thổ tộc, Thủy tộc, Hỏa Vô Song, còn có Mộc tộc và Kim tộc nữa.
Sở Nam hi vọng gặp phải Mộc tộc, bởi vì Kim, thổ, mộc ba hệ pháp tắc chỉ còn thiếu Mộc chi pháp tắc, gặp gỡ tộc nhân Mộc tộc rất có thể sẽ là một cơ hội.
Giờ phút này, tướng mạo của Sở Nam không như ban đầu mà là biến thành bộ dạng người trẻ tuổi kia. Vận dụng Thần hành bách biến cũng không khiến Sở Nam có khí tức Thần tổ cảnh, nhưng nó cũng không khiến Sở Nam quá thất vọng, khí tức tỏa ra đạt tới Tổ cảnh.
Đối với điều này Sở Nam đã thỏa mãn, hơn nữa thấu hiểu trận pháp của người trẻ tuổi, các loại trận quyền cũng có thể đánh ra, chẳng qua là bên trong không có uy năng pháp tắc, nhưng Sở Nam nắm chắc vừa gặp mặt sẽ không bị đối phương nhìn thấu.
Sở Nam tiếp tục hành tẩu trong Hoang vu chia địa. Trong hư không vô tận, Vạn trận lão tổ đã chạy tới Tỏa hải không bình bí cảnh. Vừa tiến vào Bí cảnh, Vạn trận lão tổ liền có hứng thú rất lớn, nhưng nghĩ tới di tích Trận tông, Vạn trận lão tổ vẫn đành dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi bí cảnh, chuẩn bị sau khi xử lí xong vấn đề di tích trận tông sẽ quay lại nghiên cứu. Khi đi qua Vụ cấm hải, Vạn trận lão tổ không khỏi nhíu mày một cái, nhưng hắn cũng không đi tìm hiểu.
Khi Sở Nam khiến người trẻ tuổi kia vẫn lạc, chỗ ở Đại Đạo tông Ngũ trưởng lão, nơi chuyên cung phụng mệnh bài, một khối mệnh bài tan vỡ, nhưng đệ tử trông coi bên ngoài không phát hiện, bởi hắn chăm chú nhập thần tu luyện, hiện giờ đang tới giai đoạn mấu chốt.
Đồng thời, trong một động phủ, một lão giả đang nói:
- Động chủ, hai ngày nay Đại Đạo tông có chút kỳ quái, ta cảm thấy họ quá an tĩnh!
- Quả thật có phần an tĩnh, chẳng lẽ Đại Đạo tông đang muốn giở trò gì? Đáng tiếc chúng ta không có người tinh thông bói toàn như Túc lão của Đại Đạo tông, bằng không thì chỉ cần vừa bấm đã có thể biết chúng đang làm gì.
- Không phải là Đại đạo tông đã tìm ra phương pháp vượt qua kiếp nạn chứ?
Nghe được lời vậy, ánh mắt động chủ lạnh như băng, khiến không gian chung quanh đều đông cứng. Trong mắt lão giả lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, động chủ nói:
- Kiếp nạn kia chính là tử kỳ của Đại đạo tông, bọn chúng không có khả năng vượt qua. Chia làm hai đường, một đường toàn bồi dưỡng năng lực bói toán, xem có thể tính ra gì hay không, một đường trực tiếp tới Đại đạo tông sinh sự, chúng muốn an tĩnh, nhưng ta không cho chúng an tĩnh!
- Vâng, động chủ!
Lão giả đứng dậy, động chủ suy nghĩ một hồi, ánh mắt mới nhu hòa trở lại, đến lúc này không gian mới khôi phục bình thường.
Ở một nơi khác, Pháp Phàn đi tới chỗ kia đoạt được tin tức, vừa bước vào lập tức có một thanh âm vang lên trong lỗ tai:
- Hiện giờ mới tới, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi!
- Lão cẩu, ngươi thật hèn hạ, không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy!
- Ta là người thắng! Mà ngươi chỉ là tù nhân của ta!
Pháp Phàn ánh mắt run lên, lạnh lùng nói:
- Giao hài cốt bọn họ ra đây!
- Ta đã cho ngươi rất nhiều thời gian, đáng tiếc là ngươi không biết điều, đã như vậy thì ngươi sẽ bị hủy diệt, bị hủy diệt cùng hài cốt!
Vẫn không có thân ảnh nào xuất hiện, chỉ có giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Trước kia ngươi không phải đối thủ của ta, hiện tại lại càng không phải!
- Ngươi không cần ẩn nấp nữa. Nếu chân thân của ngươi tới đây, khẳng định sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, lão tử dám khẳng định tối đa cũng chỉ là một phân thân tới đây.
- Đúng vậy, tới đây chỉ là một phân thân, nhưng cỗ phân thân này có điểm không giống bình thường!
- Hắn không chết, sớm muộn cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!
Đột nhiên Pháp Phàn nói một câu không đầu không đuôi, giọng nói kia lập tức trì trệ, Pháp Phàn thừa cơ ra tay. Vừa động thủ, lập tức thổ huyết, thi triển bí pháp, liều mạng chém giết, tiến tới vị trí hư không chấn động.
Đột nhiên, tiếng hừ lạnh truyền tới, trong không gian xuất hiện một tòa tháp, hình dạng giống Cửu Tiêu tháp như đúc. Chỉ có điều, tháp này toàn bộ dùng xương trắng luyện thành, Pháp Phàn vừa nhìn, khí huyết dâng lên, phát ra từng tiếng nổ vang.
- Trước kia dùng Cửu Tiêu vực trấn áp ngươi, hiện tại vẫn là dùng tháp do hài cốt tộc ngươi luyện chế mà thành để lấy tính mệnh ngươi!
Trong lúc nói chuyện, tháp xương cốt rơi xuống. Trong mắt Pháp Phàn lộ ra vẻ tuyệt quyết, quát:
- Hài cốt tộc nhân của ta cho dù hóa thành bột phấn, biến mất giữa trời cũng không để ngươi sử dụng!
Lập tức, Pháp Phàn lấy ra một hạt châu, nuốt vào, thân hình lập tức bành trướng rất lớn, tiếng kinh ngạc truyền ra:
- Ngươi dùng chiêu này cho dù hiện tại không chết thì sớm muộn cũng sẽ suy yếu tới chết.
- Tiếp lão tử một chiêu!
Tiếng nổ ầm ầm, vang dội giữa bầu trời, uy nghiêm hơn sấm sét. Sau một lúc, tháp xương vỡ, toàn thân Pháp Phàn đầy vết thương, máu tươi bắn ra, thân thể to lớn nhanh chóng co lại. Pháp Phàn khẽ cắn lưỡi, chứng kiến một bàn tay từ trong hư khoogn chột tới, Pháp Phàn đánh một quyền lên đan điền, thân thể lập tức biến mất. Tuy rằng Pháp Phàn rất quyết đoán nhưng trong nháy mắt khi biến mất, cánh tay kia đột nhiên hóa thành một thanh thương, đâm trung thân thể Pháp Phàn, như muốn nổ tung.
Pháp Phàn biến mất, thân ảnh kia vẫn không xuất hiện, chỉ có thanh âm quanh quẩn:
- Không ngờ lại để cho hắn chạy thoát, chỉ có điều dưới tình huống thực lực hắn khôi phục, lại sử dụng bí pháp, chịu ta một kích, kinh mạch có lẽ đã đứt đoạn, đan điền bị phá hủy, hi vọng sống sót rất nhỏ, cho dù sống sót cũng là một tên phế nhân. Nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng, vẫn cứ tìm hắn, tự tay hủy diệt!
Hơi dừng lại một lát, lại có một giọng nói vang lên:
- Người kia đương nhiên không dễ chết, cho dù xương cốt vỡ vụn đi nữa, ta cũng không thể xem thường, cần phái một người đi!
Giọng nói biến mất, nơi này khôi phục vẻ an tĩnh, chỉ còn phấn trắng bay trong hư không.
Thiên Vũ đại lục, Di tích Trận tông, Sở Nam sau khi phá vỡ trận pháp thứ hai mươi sáu thấy được một cây trúc khô cách đó không xa!
← Ch. 1709 | Ch. 1711 → |