← Ch.1820 | Ch.1822 → |
Lôi Trung nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ ra rồi một cái chú ý được coi là vẹn toàn đôi bên, đó chính là không tham dự lần hành động này, nhưng là âm thầm, phái ra sát thủ lợi hại.
Cứ như vậy, Lôi Trung không ngừng phái ra sát thủ, để cho Sở Nam bị trọng thương, cho đến lúc đó Lôi Ngoan từ bên trong Lôi Trì đi ra, tin tưởng khi đó, Sở Nam tuyệt đối không phải đối thủ của nhi tử.
Lôi Trung làm quyết định như vậy, đột nhiên nghĩ đến tộc trưởng Lôi Đúc Đỉnh cùng lúc bình thường có chút khác thường, Lôi Trung lần nữa đem chuyện này từ đầu tới đuôi suy nghĩ thật tình, càng nghĩ càng có vấn đề, Lôi Trung không khỏi hàn quang lóe ra.
- Xem ra tộc trưởng của ta, cũng không phải là ngốc nghếch, nhưng, ta hiện tại biết rồi, ngươi dù ngươi ngụy trang thế nào, cũng vô ích mà thôi.
Nghĩ tới, Lôi Trung trực tiếp đưa tin cho Ngũ Hành tộc, nói tộc trưởng không cho phép, còn nói bằng bản lãnh Ngũ Hành tộc tuyệt đối đánh chết tiểu tử kia rồi.
Đám người Hưng Thịnh tự nhiên không biết là Lôi Trung có quỷ rồi, trong lòng hoàn toàn căm phẫn, đối với Lôi Đúc Đỉnh hận thật sâu, đồng thời, bọn họ cũng lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Lui, Ngũ Hành tộc mặt mũi mất hết.
Đánh tiếp, vậy thì trả giá chín giọt thần hồn huyết, sau đó phải nghỉ ngơi cái mấy trăm năm, muốn là như vậy có thể đem Sở Nam chém giết chết mà nói, cũng còn đáng giá, nhưng vấn đề là bọn hắn bây giờ cũng không có thể xác định kết quả rốt cuộc là như thế nào.
Trong khi bọn hắn do dự, Sở Nam đem Ngũ Hành hồn nguyên kiếp thôn phệ, kiếp nạn càng ngày càng yếu, Sở Nam thấy thế, trong chốc lát, Ngũ Hành nguyên kiếp không có phản ứng.
- Nếu không dám cường thịnh trở lại, liền đến lúc hủy diệt rồi.
- Trọng kiếm!
- Ông ——
Trọng kiếm lại một lần nữa được Sở Nam nắm trong tay, Sở Nam cùng kiếm hợp nhất, kinh mạch toàn thân tất cả đều vận chuyển, tất cả vũ kỹ đều hòa tan vào bên trong trọng kiếm, trong không gian trong cơ thể năng lượng điên cuồng hội tụ.
- Ti ——
Có tiếng lãnh khí vang lên, đại trưởng lão ánh mắt chợt phát sáng, sau đó ngó chừng Sở Nam, muốn nhìn Sở Nam chém ra một kiếm này như thế nào, nhưng hắn nhìn qua cũng là Sở Nam bình yên vô sự, về phần trọng kiếm, thì đang ở trong không gian trong cơ thể.
- Chẳng lẽ nói hiện tại ta cùng với hắn chém giết, cũng không giết được hắn sao?
Đại trưởng lão trong lòng hiện ra nghi vấn như vậy, có thật sâu cảm giác bị thất bại, hắn thấy kỳ ngộ, cơ duyên vừa rồi của Sở Nam, nhưng hắn không tin một cuộc kỳ ngộ là có thể để cho một con kiến ở bên trong thời gian ngắn ngủi, đã biến thành quái vật lớn như vậy.
Song vào giờ khắc này, Đại trưởng lão chính mắt thấy được, tiểu nhân vật không để vào mắt, đại nghịch chuyển, trưởng thành đến trình độ hắn không ứng phó nổi.
- Sẽ không, ta đơn đả độc đấu, hắn sẽ không là đối thủ của ta, nơi này nhất định là có vấn đề, có cổ quái, chính là năng lượng của hắn.
Trong lúc Đại trưởng lão khiếp sợ, Hưng Thịnh năm người bị phản chấn, khóe miệng đều có máu tươi rỉ ra, nhưng nghiêm trọng chính là, trên người có chút vết rách, điều này làm cho Hưng Thịnh tâm vốn là sợ, lại thêm sợ hãi hơn.
Tuy nói bọn họ bởi vì tế ra thần hồn huyết mà thực lực rơi xuống, mới đưa đến bị thương nặng như thế, nhưng Sở Nam chém chẳng qua là Ngũ Hành nguyên kiếp, uy năng công kích thông qua Ngũ Hành nguyên kiếp truyền tới trên người của bọn họ, truyền đến Ngũ Hành nguyên kiếp pháp bảo bọn họ thi triển ra, để cho pháp bảo kia cũng có chút tổn thương, tình cảnh như vậy, có thể không làm cho lòng người sinh ra sợ hãi sao?
Đặc biệt là người này, còn đúng là địch nhân của bọn họ.
Sau khi khiếp sợ, Hưng Thịnh bọn họ đột nhiên ý thức được, địch nhân như thế nhất định phải thừa dịp cánh chim không gió, lúc không có hoàn toàn lớn lên, đem bóp chết, nếu không, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Hưng Thịnh bọn họ bị thương, pháp bảo thi triển Ngũ Hành nguyên kiếp bị hao tổn, Ngũ Hành nguyên kiếp nếu không đánh bại, bọn họ cũng không cần trả giá chín giọt thần hồn huyết mà do dự, lúc này lập tức hạ lệnh, tăng thêm nhân thủ, nhất định phải tìm đến Sở Nam, nếu có thể bắt sống thì bắt sống, nếu không thể, liền ra thủ đoạn độc ác đem hắn hủy diệt.
Bởi vì không có Ngũ Hành nguyên kiếp, Thủy Tộc tộc trưởng lấy ra la bàn có thể tìm được thần trí Thủy hồn, để cho bọn họ tìm tung tích Sở Nam, mà Hưng Thịnh năm người còn lại là nắm chặc thời gian khôi phục thực lực, vô luận nói như thế nào, không có thực lực, đảm khí sẽ không có thể cứng rắn.
Cùng khiếp sợ mà nói, Thường Danh Ca đang nhìn đến Sở Nam chém một kiếm cuối cùng, trong đôi mắt hiện lên một tia thanh minh, sau đó, Thường Danh Ca nhắm mắt trầm tư, hắn tựa như có điều ngộ ra.
Sở Nam là người trong cuộc, căn bản không có chém rụng Ngũ Hành nguyên kiếp mà hưng phấn, hắn rõ ràng, con đường của mình còn vô cùng dài, tiếp tục đi tới đích, khó khăn hắn gặp phải, so sánh với Ngũ Hành nguyên kiếp lợi hại hơn hơn rất nhiều.
Xa là không nói, đó chính là Phá Toái Hư Không.
Nếu như nói hắn đối mặt phiến hư không Đồ Đằng đại lục, như vậy, Sở Nam tin tưởng mình có thể dễ dàng liền Phá Hư được; nhưng hắn muốn Phá Toái Hư Không, không phải Đồ Đằng đại lục, mà là Thiên Vũ đại lục.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Sở Nam tự nhiên đã sớm hiểu Thiên Vũ đại lục quỷ dị, chính là đại trưởng lão bọn họ đến từ Thiên Vũ đại lục, cũng không phải là Phá Toái Hư Không mà đến, điều này có thể biết được phá toái Phá Thiên vũ đại lục thiên, không phải là chuyện dễ dàng.
Mà sau Phá Toái Hư Không, bước kế tiếp chính là cứu Cấm Vụ, bất quá, trong lúc này còn phải đi chư điện Đại Bỉ một chuyến, Sở Nam tính toán thời gian, còn phải xử lý chuyện Đại Đạo Tông cùng Nhật động, trốn nhất định là không tránh khỏi.
Chỉ có trực tiếp đối mặt.
Trong lòng suy nghĩ, Sở Nam không có lập tức rời đi, bởi vì hắn thấy Thường Danh Ca đang có đốn ngộ.
Sở Nam đang suy nghĩ, Tiểu Trận đột nhiên truyền đến tin tức.
- Phụ thân, kinh mạch vô thượng Càn Khôn, ta thôi diễn đã ra, hơn nữa, phương pháp khí phách Tiểu na di chuyển hóa công kích, ta cũng có đầu mối.
- Thật là lợi hại!
Sở Nam tự đáy lòng than thở, nếu là đổi lại hắn, cho dù lần này nhân họa đắc phúc, lại có tăng thực lực lên, cũng tuyệt đối không có thể trong thời gian ngắn như vậy thôi diễn đi ra được, Sở Nam ngó nhìn kinh mạch vô thượng Càn Khôn, kìm lòng không được mà nghĩ nói:
- Nếu lại là phù chủng, để cho phù chủng có hồn mà nói, phù văn biến dị, phù thuật, ta cũng không cần buồn rồi.
← Ch. 1820 | Ch. 1822 → |