← Ch.1834 | Ch.1836 → |
Tiền Lỗi trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, nói thật ra, hắn tình nguyện đối mặt với cao thủ cao hơn hắn một cái cảnh giới, cũng không tình nguyện đi đối mặt loại người nhìn không ra lai lịch này, không có tu vi cũng không có nghĩa là không có lực chiến đấu, nếu như không có thực lực nhất định, Ma Dậu làm sao có thể cung kính gọi hắn là Sở công tử, hơn nữa còn mặc dù trong lòng có oán hận, nhưng cũng không dám lộ ra ngoài?
Đặc biệt là, còn có nhiều cổ chi cảnh cường giả như vậy, mặc dù cũng là nguyên cổ, thái cổ tu vi, nhưng đây cũng là một cổ thế lực thật lớn, người này nếu như không có thực lực, bọn họ có thể nghe lời của Sở Nam sao?
- Làm sao mà hắn không có tu vi đây?
Tiền Lỗi thầm nhủ trong lòng, đem ánh mắt lần nữa nhìn về phía Sở Nam, Sở Nam bên này Sát Ngư Trận Phù đã sắp hoàn thành, có lần kinh nghiệm trước, Sở Nam lần này có cảm giác thuận buồm xuôi gió, ít nhất là đến bây giờ cũng không có gặp phải trở ngại.
Nhưng, Sở Nam vẫn không thể buông lỏng, nếu làm không tốt, vậy thì cái tình huống gì cũng đều có thể phát sinh, hắn cũng không muốn lại một lần nữa thưởng tư vị thức sắp thành lại bại, trong nháy mắt này, Sở Nam chuyên tâm, chỉ muốn muốn đem Sát Ngư Trận Phù thôi diễn thành công.
Còn có ba tức thời gian.
Hai tức.
Lúc này mười ngón tay Sở Nam đã không ngừng hiện ra tuyến điều, nhất là làm cho người ta kinh ngạc là, Sở Nam ở trên tấm da thú, đều có được phù quang thoáng hiện, nhưng ở trên tấm phù, lại không có một chút tia sáng.
Dĩ nhiên, những thứ này cũng không phải là điều mà Sở Nam hiện tại quan tâm.
Trong lúc Sát Ngư Trận Phù muốn hoàn toàn thành, mười ngón tay Sở Nam đột nhiên cứng lại, áp lực khổng lồ vọt tới, để cho mười ngón tay của hắn có cảm giác không nghe sai sử, Sở Nam ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ, theo bản năng Sở Nam đem không gian năng lượng trong cơ thể điên cuồng tràn vào mười ngón tay, hắn tuyệt không cho phép lại thất bại như lần trước.
Không gian năng lượng trong cơ thể bay vọt vào, mười ngón tay lần nữa linh hoạt vũ động, cũng là có một cổ đau đớn tiến vào trong lòng, Sở Nam cũng không chú ý được rồi, mà hắn cũng không có thời gian để ý tới thống khổ.
Một hơi cuối cùng.
Sở Nam mười ngón tay rơi xuống, mười ngón tay đem bộ phận cuối cùng kia, cho vẽ xong.
- Vừa vặn...
Sở Nam trong lòng nói lời còn chưa nói hết, sau đó "Phốc" một ngụm, phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi vừa lúc phun tại trên Sát Ngư Trận Phù, Sở Nam vẻ mặt mới vừa thả lỏng, bỗng nhiên hiện vẻ ngưng trọng.
- Những thứ máu tươi này có thể phá hư Sát Ngư Trận Phù hay không?
Sở Nam nhìn máu tươi kia ở trên tấm phù khuếch tán ra, từ từ đem Sát Ngư Trận Phù bao trùm, đối với máu tươi gia nhập mang đến biến hóa, Sở Nam quả thật không biết nó sinh ra cái dạng ảnh hưởng gì, cũng là lau đi khóe miệng máu tươi, lúc này Sở Nam đánh giá, sau đó hắn nhớ tới lúc trước Tiền Lỗi từ trong chiếc nhẫn trữ vật, lấy ra lệnh bài, Sở Nam trong lòng có suy đoán.
- Hắn sợ là đã có không gian trong cơ thể.
Trong lòng là nghĩ như vậy, ngoài miệng Sở Nam nhìn về phía đại trưởng lão nói:
- Ngươi có thể bảo vệ ta chu toàn?
Ma Dậu vẻ mặt cực kỳ trang trọng nói:
- Ta sẽ dùng hết toàn lực.
- Đem hết toàn lực?
Sở Nam cười, nhìn Tiền Lỗi nói:
- Nếu như hắn cho ngươi chém giết ta, ngươi nghĩ như thế nào?
Nghe nói như thế, Ma Dậu mặt thoáng trở nên khó nhìn lên, Tiền Lỗi nói:
- Sở công tử, đúng không?
- Họ Sở, tên Nam.
- Tên rất hay, Sở huynh đệ đúng ghét bỏ Đại Đạo Tông?
- Ghét bỏ thì chưa nói tới, chỉ là ta không muốn đi đến một nơi mà không biết mình an toàn hay không, đúng rồi, ngươi gọi thẳng họ tên ta là được, hai chữ huynh đệ ta không đảm đương nổi.
Sở Nam thái độ tương đối lạnh lùng, Tiền Lỗi trên mặt không cười không giận cũng không thể hiện gì, bình tĩnh nói:
- Nếu là ta cần phải mời Sở huynh đệ đi Đại Đạo Tông, sau đó, uống vài chén rượu, nói chuyện một chút Phong La tuyết nguyệt nhé?
- Thật xin lỗi, ngươi mời không phải lúc.
- Công tử, không cần cùng hắn nói nhảm, trực tiếp bắt lấy hắn là được.
Lúc này có một tráng hán nặng nề bên cạnh Tiền Lỗi nói ra, nhìn bộ dáng kia không một chút đem Sở Nam để vào trong mắt, Tiền Lỗi nói:
- Tiền Bí, ngươi đừng nóng.
- Vâng, công tử, tiểu nhân nhất định bắt hắn trở lại.
Tiền Bí đi đến đây, Sở Nam còn không có di động, Chiến Thần đứng ở phía trước, nói:
- Lão Đại, tên này là của ta.
Nói xong, Chiến Thần muốn cùng Tiền Bí chém giết, Sở Nam thấy Tiền Bí mặc dù không có bước vào cổ chi cảnh, nhưng tuyệt đối là thần tổ cảnh đỉnh phong cường giả, đặc biệt là trên người của hắn tán ra mùi máu tươi, mà Chiến Thần mặc dù được truyền thừa rồi, nhưng không có hoàn toàn tiêu hóa hết, bất quá, thấy Chiến Thần kiên quyết như vậy, Sở Nam không có đi ngăn cản, mà đối với Chiến Thần, chỉ có chiến đấu, mới có thể làm cho Chiến thần trưởng thành nhanh hơn.
Chiến Thần thấy Tiền Bí, bên cạnh Tiền Lỗi vừa đi ra một người, người này tràn đầy sát khí, Thường danh Ca muốn đón đầu, lúc này lại bị Cửu Võ giành trước một bước, người này nhìn Cửu Võ lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Cửu Võ cũng không cãi lại, quát lên:
- Thử thì biết.
Trong nháy mắt, Cửu Võ bằng tốc độ nhanh nhất đánh tới.
Tiền Lỗi thấy thế, thanh âm run sợ vừa quát:
- Dừng lại.
Nhưng công kích của Cửu Võ tề phát, đem công kích Tiền Lỗi triệt tiêu hơn phân nửa rồi, còn dư lại thời gian nửa khắc công kích trên người Cửu Võ, nhưng líc này khóe miệng Cửu Võ rướm máu cũng không lui lại nửa bước, mà đối thủ Cửu Võ, đã người bị thương nặng, mặt tái nhợt vô cùng.
Tiền Lỗi chân mày cau lại, mới vừa rồi người này mặc dù còn không có bước vào Cổ chi cảnh, nhưng trải qua thời gian dài sinh tử mài luyện, lại làm cho hắn có thể dưới cổ chi cảnh cường giả thoát được một mạng, đây cũng là hắn coi thường tiền vốn của Cửu Võ rồi, song, một nhân vật như thế bị một kiếm ta chém thành bị thương nặng, còn người này đem công kích của ta cũng tiêu trừ một phần lớn, Tiền Lỗi liếc nhìn cảnh chiến đấu bên cạnh, Tiền Bí còn chiếm thượng phong, nhưng Tiền Lỗi tinh tường cảm giác được chiến ý Chiến Thần so với ban đầu, nồng nặc hơn rất nhiều lần.
- Dừng lại cho ta.
Ma Dậu đứng ở một bên, trực giác của hắn là muốn dùng cách hòa bình giải quyết mới được, thậm chí tốt nhất là Tiền Lỗi cũng bán một cái nhân tình cho Sở Nam, để Sở Nam kia đi Đại Đạo Tông, nhưng Ma Dậu cũng rõ ràng điều này thực tế không lớn, hơn nữa, ở chỗ sâu nhất trong lòng của hắn, hắn còn cho là cả đám Tiền Lỗi có thể đem Sở Nam bắt lại, như vậy là hắn có thể đem tấm phù cầm về.
Cầm lại tấm phù, không chỉ riêng đem bảo bối một lần nữa nắm trong tay đơn giản như vậy, mới vừa rồi hắn tinh tường thấy Sở Nam hướng bên trong tấm phù rót vào năng lượng, còn có hai người kia ở phía trên cũng không đơn giản, nếu có thể thật trở thành chủ nhân tấm phù, là hắn có thể từ những thứ năng lượng kia tìm ra pháp tắc uy năng huyền bí.
Tiền Lỗi nhìn cảnh chém giết, sau đó nhìn kỹ chiêu thức Ba trưởng lão cùng Hỗ trưởng lão công kích, hỏi Ma Dậu.
- Ma trưởng lão, hai người bọn họ đúng người Đại Đạo Tông sao?
- Dạ.
- Vậy bọn họ gặp chuyện gì xảy ra?
- Hai người bọn họ bị Sở công tử khống chế!
- Khống chế?
Tiền Lỗi nhớ lúc trước được Ma Dậu truyền âm nhiều sự tình về Sở Nam, mà trọng yếu nhất, sau khi Tiền Lỗi nghe xong, hắn lập tức thay đổi cách nhìn, sau đó nhìn Sở Nam nói:
- Lúc trước còn có thể bỏ qua ngươi, nhưng hiện tại, ngươi cần phải đi Đại Đạo Tông một chuyến.
- Xem ra ta chỉ có thể xông vào rồi.
- Ngươi có thể xông qua được sao?
Tiền Lỗi lạnh giọng vừa hỏi, Sở Nam cười nói:
- Vốn phải thử một chút mới biết được.
- Vậy thì thử ah, Ma trưởng lão, ngươi không có bị khống chế chứ?
- Không có!
- Vậy ngươi còn đứng làm cái gì?
← Ch. 1834 | Ch. 1836 → |