← Ch.1844 | Ch.1846 → |
Đại Đạo Tông cùng Sở Nam cũng đi đối phó Tiêu tiểu thư rồi, chỉ có tên Võ Giả kia cùng Thường Danh Ca là ngoại lệ, tên Võ Giả hiểu, hắn gây sự với Thường Danh Ca, Diệp Thương Minh sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vốn là tên Võ Giả này thừa dịp Thường Danh Ca lo lắng cho Sở Nam bên kia tấn công giết tới, nhưng không ngờ Thường Danh Ca bởi vì Diệp Thương Minh và tức giận đẩy cao đến cảnh giới càng sâu, sau đó thoáng cái chém ra một kiếm như vậy.
Thanh âm, chính là Thường Danh Ca ở trong trận pháp trận tông bắn ra.
Kiếm rõ ràng còn ở phía xa, so sánh uy năng ẩn chứa cũng ở phía xa, nhưng nghe được khúc thanh âm kia, tên Võ Giả, cũng là thất khiếu chảy máu, trên người huyết nhục bắn tới, tên Võ Giả nghe thấy được khí tức tử vong, sau đó muốn nghĩ cuồng lui, vừa lui, cũng là hai chân nổ tung.
- Không nên!
Tên Võ Giả kinh sợ, Thường Danh Ca không có chút nào cản trở, không có sức chống cự chút nào, tên Võ Giả bị phách thành hai nửa.
Đúng lúc này, khúc thanh âm dừng lại.
Đột nhiên nhìn thấy một màn này, để cho nơi xa kia vốn đã phát lên tiếng thảm thiết, lúc này kiếm Cửu Võ còn trên không trung, nhưng không có chém xuống, bởi vì bị Tiêu tiểu thư ngăn trở, nhưng Tiêu tiểu thư không có phản công Cửu Võ, cứ như vậy cùng Cửu võ giằng co.
Bất quá, Tiêu tiểu thư ánh mắt lại chăm chú nhìn Thường Danh Ca, Diệp Thương Minh cũng dừng lại xoay người nhìn Thường Danh Ca, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, Tiêu tiểu thư nhìn Diệp Thương Minh nói:
- Mục đích của ngươi đạt đến, hắn thành công.
- Nhi tử của ta nhất định sẽ thành công!
- Ta không phải nhi tử ngươi.
Thường Danh Ca gầm lên, hắn mặc dù đang tức giận, vượt cấp chém giết tên Võ Giả, nhưng hắn bị thương cũng không nhẹ, cả người cũng nhiễm máu, cả người như một cái huyết nhân, vết thương trên người cũng rất nhiều, mặt khác, Hư hỏa kia vừa rồi giúp hắn giúp một tay, đối với hắn cũng có thương tổn.
Những thứ này, Thường Danh Ca hồn nhiên bất kể, dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Diệp Thương Minh, sau đó đi tới bên cạnh Sở Nam, hướng về phía Diệp Thương Minh lạnh lùng nói:
- Muốn giết huynh đệ ta, ngươi trước giẫm phải thi thể của ta đã.
Diệp Thương Minh còn đang cười, nhưng nụ cười này cũng là vô cùng ngưng trọng, hắn nhìn bộ dạng Thường Danh Ca không giống như là nói giỡn, nếu như hắn muốn động thủ, hai cha con sẽ xung đột vũ trang, nhưng là...
Tiêu tiểu thư nở nụ cười, nói:
- Thật biết điều, cha ngươi rơi vào việc này, cùng Sở gia kiếp trước có quan hệ, cùng người Sở gia cũng coi là đại cừu nhân, mà ngươi là nhi tử, nhưng cùng người Sở gia kết thành huynh đệ, đúng là có ý tứ, quá có ý tứ rồi, Diệp Thương Minh, ngươi có phải không nỡ hạ thủ hay không? Có muốn ta giúp ngươi một tay đại nghĩa diệt thân hay không?
Nghe thấy mấy lời nói này, hối hận nhất chính là Sở Nam rồi, hắn hối hận tự mình ban đầu tìm cái lý do như vậy, hắn muốn không nói ra câu nói kia, thế cục còn không hung hiểm như vậy, nhưng chính hắn mà nói, cũng không có gì, nhưng làm liên lụy tới nhiều người như vậy.
Bất quá, Sở Nam không có hối hận, bởi vì hắn hối hận cũng vô ích, chỉ có hết sức đi bài trừ thế cục trước mắt, điểm đột phá tốt nhất là trên người Thường Danh Ca, nhưng Sở Nam không có lợi dụng Thường Danh Ca tới tính toán phá cục, hắn đem Hư hỏa trên người thôn nạp trở về trong không gian trong cơ thể, sau đó nhìn Thường Danh Ca nói:
- Cha ngươi thật sự quan tâm đến ngươi, lúc trước hắn nói, chẳng qua là một loại kích thích ngươi, để ngươi đột phá, trở nên mạnh hơn mà thôi, kết quả cuối cùng vẫn là muốn tốt cho ngươi. nguồn tunghoanh
- Hắn không phải cha ta, mẫu thân của ta cũng là bởi vì hắn mà chết.
Nghe Thường Danh Ca hận ý thật sâu, Diệp Thương Minh thở dài một tiếng, rồi lại nghe Sở Nam nói:
- Thường Thường Danh Ca, ngươi suy nghĩ một chút, khối máu Ngọc Túy kia, thử nghĩ xem cha ngươi tại sao lại muốn tới nơi này, những thứ này tuyệt đối không phải trùng hợp, hơn phân nửa là khối máu Ngọc Túy kia cùng cha ngươi có liên lạc, ngươi gặp nguy, cha ngươi liền có thể cảm giác được, mà cha ngươi cảm giác được ngươi gặp nguy hiểm, lập tức liền chạy đến, cho nên nói, ngươi muốn hiểu tâm ý cha ngươi, nói không chừng hắn cũng có nổi khổ tâm.
Lúc này, Thường Danh Ca không có lập tức phản bác, cũng là nhíu mày, suy tư, mà Diệp Thương Minh cũng nhìn sâu Sở Nam một cái, thật là có chút ngoài ý muốn, trong lòng cũng đang nhớ tới:
- Đáng tiếc, họ Sở, bằng không thật đúng là có thể làm huynh đệ cùng nhi tử ta, huynh đệ, không chỉ có riêng hai chữ, cũng không phải nói một chút mà thôi.
Sở Nam lại nói:
- Như như lời ngươi nói, chúng ta là huynh đệ, cho nên, ta không thể để liên lụy ngươi, ngươi cùng cha ngươi rời đi thôi, sau đó hai người hảo hảo nói chuyện một chút, hiểu lầm giữa các ngươi mới có thể giải khai.
- Không!
Thường Danh Ca phủ quyết, hướng về phía Diệp Thương Minh nói:
- Ta không biết ngươi cùng Sở gia có cái ân oán gì, ta cũng không muốn biết ngươi đã làm gì, ta chỉ biết là Sở Nam đúng là huynh đệ của ta, đúng là ân nhân của ta, vẫn là câu nói kia, ngươi muốn động thủ, ta liền sẽ vĩnh viễn hận ngươi, ngươi muốn giết hắn, trước hết giết ta đã.
Nói lời rất nặng, bất quá cùng lúc trước so sánh, giọng nói của Thường Danh Ca đã nhẹ hơn không ít.
Chẳng qua là kiếm kia rỉ máu, đã nắm chặc nơi tay.
Diệp Thương Minh mày rậm gắt gao nhăn lại, hắn ngó chừng Sở Nam, trong đôi mắt có tia nghi ngờ.
- Sở gia tiểu tử này đúng không phải cố ý nói như vậy, lấy lui làm tiến, để cho Thường Danh Ca càng thêm bán mạng?
Nhưng là, Diệp Thương Minh nhìn hồi lâu, ở trên mặt Sở Nam nhìn qua hết sức là chân thành, không có mảy may lừa gạt, chơi thủ đoạn bộ.
- Sở gia tiểu tử này là thật tâm chân ý?
Tiêu tiểu thư lúc này cũng không nhịn được, trên mặt nở nụ cười, nàng nói:
- Thường Danh Ca, như vậy đi, ta để cho phụ tử các ngươi đoàn viên, ngươi cũng gia nhập Tiêu gia, như vậy ngươi là có thể ngày ngày gặp lại phụ thân ngươi, hưởng thụ tình thương của cha rồi.
- Xú nữ nhân, ngươi câm miệng cho ta!
- Xoẹt!
Một tiếng vang chói tai, cũng là Cửu Võ tế ra kiếm, nhắm Thường Danh Ca chém tới, Diệp Thương Minh biến sắc, cất bước một cái che ở trước người Thường Danh Ca, một quyền đem kiếm kia đánh nát, sau đó quát lên:
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Hắn mắng ta, ta tự nhiên là muốn giết hắn rồi.
- Hắn là nhi tử ta, ngươi muốn giết hắn, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.
Tiêu tiểu thư cười một tiếng.
- Ta muốn giết hắn, bằng thực lực, ngươi thật đúng là không ngăn được ta.
- Phải không?
- Ngươi tránh ra, ta cùng hắn liều mạng.
Thường Danh Ca vừa nói xông tới, hắn đối với Tiêu tiểu thư cừu hận, so với cừu hận đối với Diệp Thương Minh mà nói, chỉ có hơn chứ không kém.
Diệp Thương Minh vội vàng đem hắn kéo trở về, hắn rõ ràng, thật làm cho nhi tử xông tới, nữ nhân kia thật dám xuống tay giết Thường Danh Ca, cho nên, vô luận Thường Danh Ca rống giận làm sao, Diệp Thương Minh cũng không buông tay.
Mà cả đám Trụ cột lão thấy tình hình này, trong lòng không khỏi kêu lên.
- Có cái tiểu tử này, xem ra không cần một trường chiến đấu.
Không phải động thủ, đối với Trụ cột lão, đám người Tiền Lỗi mà nói, đúng là lý tưởng nhất, như vậy, Đại Đạo Tông cũng không đắc tội Tiêu gia, có thể đem Sở Nam bọn họ mang về.
Tiêu tiểu thư tiện tay hướng không trung lấy kiếm, Cửu Võ đem hết toàn lực khống chế, không để cho Tiêu tiểu thư được như ý, nhưng vẫn không có thành công, lại để cho Tiêu tiểu thư lấy mất Tâm Kiếm.
Cửu Võ vừa ngoan tâm, trực tiếp nói ra một chữ:
- Phát!
Song, Tâm Kiếm cũng không có phát, vẫn bị Tiêu tiểu thư hảo hảo chộp trong tay, lúc này Cửu Võ cảm giác được mình cũng Tâm Kiếm kia không có liên lạc.
Tiêu tiểu thư nhìn Cửu Võ nói:
- Mặc dù ta nói ngươi có thể đi được xa hơn so với ta, nhưng ngươi hiện tại căn bản không phải là đối thủ của ta, hơn nữa, ngươi có thể đi được xa hơn, thì phải dưới tình huống sẽ không biến mất tánh mạng mới được, nếu như sảy ra chút ngoài ý muốn, như ngươi hiện tại ngã xuống, con đường của ngươi đến đây chấm dứt rồi, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không đi được xa hơn so với ta.
Nói xong, Tiêu tiểu thư nhìn Sở Nam, Sở Nam nhất thời vận chuyển Càn Khôn cửu chuyển kinh mạch, thi triển ra "Càn Khôn nhất chỉ ", ngón út tay phải nhắm Tâm Kiếm kia bắn ra, Tiêu tiểu thư lập tức nhíu lại lông mày, quát hỏi:
- Càn Khôn nhất chỉ sao?
← Ch. 1844 | Ch. 1846 → |