Vay nóng Tima

Truyện:Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 2150

Vũ Nghịch Càn Khôn
Trọn bộ 2153 chương
Chương 2150: Vô dụng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2153)

Siêu sale Shopee


Đám Sở Bình, Hiên Viên đã từng tiếu ngạo thiên hạ phong vân nhân vật dùng hết sinh mệnh của mình. Đám Mộng nhi, Thường Danh Ca yếu ớt đến mức tận cùng, mệt mỏi hôn mê. Sở Nam, Tiểu Hắc bị trọng thương, người đầy vết thương. Trả giá nhiều như vậy chỉ khiến Chuyên Húc bạo một cánh tay, đánh tan chút hỗn độn năng lượng của gã, không hơn.

Chuyên Húc lửa giận bừng bừng hung mãnh nhào qua, khối khung trời đang rớt xuống. Hủy diệt, vũ trụ hoàn toàn yên diệt tiến nhập thời gian đảo ngược, tình hình chỉ mành treo chuông. Sở Nam dùng kinh mạch diễn biến, vừa chuẩn bị chiêu cuối cùng.

- Trước giờ không ai dám tát tai ta, vậy mà ngươi dám đánh ta.

- Ưm, còn đánh ba trăm sáu mươi lăm cái.

- Ta muốn ngươi chết!

Chuyên Húc phát cuồng, cái gì hỗn độn năng lượng, cái gì cường đại sinh linh, một ít bí pháp, đều bị Chuyên Húc thi triển ra công kích Sở Nam, muốn hành hạ hắn mãi đến hủy diệt. Công kích hung tàn như vậy làm Sở Nam đúng là trúng chiêu. Thân thể mạnh mẽ lúc này thành bao cát rách, chịu lửa giạn của Chuyên Húc.

Thân thể Tiểu Hắc to đến che lấp trời đất từ phía sau đánh tới, lại bị Chuyên Húc một cước đá văng ra, đập vào khung trời kia. Lực công kích của Chuyên Húc ngày càng lớn, càng rậm rạp. Thấy Sở Nam bị đánh không chút lực đánh lại, tâm lý hưng phấn khó tả càng thêm nồng đậm.

- Ta xem hiện tại còn ai có thể cứu ngươi, không có ai cứu ngươi được. Ta phải khiến Thủy Long, Tinh Diệu chết không nhắm mắt, ta phải khiến bọn họ nhìn người họ chọn ở trước mặt ta chỉ là một con kiến. Ta muốn ngươi hộc máu, gãy xương, ta muốn ngươi hủy diệt!

Từng tiếng gầm ùa vào trong lòng Sở Nam. Sở Nam nhìn Chuyên Húc đầy giận dữ, khóe môi dính máu vui vẻ cười.

Sở Nam thầm nhủ:

- Còn kém một kích cuối, tuyệt đối áp đảo. Làm tới bước này thì nhu nhược chủng tử của hắn chắc đã nẩy mầm.

Sở Nam không đáp trả, kinh mạch và huyệt khiếu phân hai bên diễn biến sắp tới cuối. Máu Tinh Diệu nhuộm trận pháp bắt đầu chuyển động lung tung. Bản thân cảm nhận vũ tụ sắp hủy diệt, trong đầu Sở Nam lóe lên mộng, rồi lại xuyên quả cả thời đại thiên tiên, hậu thiên thời đại, mãi cho đến giờ mạt nhật thời đại, một sợi chỉ thẳng tắp, hình ảnh hoàn chỉnh rõ ràng.

Sở Nam lầm bầm:

- Một hoàn chỉnh thời đại, nếu diễn hóa vũ trụ từ khi bắt đầu đến kết thúc...

Nghĩ tới đây, thế giới trong người của Sở Nam lập tức bắt đầu diễn hóa!

Ngoài ra Sở Nam còn nghĩ Chuyên Húc làm sao khiến sinh linh thế giới trong người của gã tồn tại bên ngoài được. Sở Nam liên tục bị đánh, hút nhiều sinh linh đó để nghiên cứu, nghiền ngẫm.

Cùng với vũ trụ cách hoàn toàn hủy diệt càng lúc càng gần, thời gian, không gian vân vân đều hỗn loạn. Tiểu Hắc muốn tưởng liều mạng ngăn cản Chuyên Húc công kích, nưhng nàng không thể không đấu tranh với khung trời, không thể không chậm lại vũ trụ hủy diệt.

Thời gian qua nhanh.

Tiếng gầm của Chuyên Húc không dứt:

- Con kiến, ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi không phải phi thường dũng cảm, có gan trực diện tử vong sao? Vậy đánh trả đi, đến đây!

*Ầm!*

- Đánh trả đi, đến đây!

*Ầm!*

Rống một câu, công xuất nhất kích, hơi thở của Sở Nam biến yếu. Mệnh lực của Sở Nam cũng bị suy yếu trong công kích như cuồng phong bạo vũ. Nếu không có lực lượng tín ngưỡng chống đỡ thì cơ thể Sở Nam không tồn tại. Nhưng đến bây giờ hắn nhận lực lượng tín ngưỡng ngày càng ít. Tuy nhiên, chiêu cuối cùng của Sở Nam sắp hoàn thành chuẩn bị, cùng lúc đó hắn hiểu ra tại sao sinh linh thế giới trong người của Chuyên Húc có thể tồn tại bên ngoài.

Sở Nam nói:

- Thì ra là vậy, nói cụ thể là không phải hoàn toàn thoát khỏi thế giới trong người, chẳng qua thế giới trong người từ bên trong thân thể mở rộng đến thân thể bên ngoài, kéo dài đến thiên địa bên ngoài. Giống như thần niệm quét ra, trận vực của võ giả. Một khi ngươi lấy ra sinh linh thoát khỏi phạm vi ngươi kéo dìa thì những sinh linh chỉ có nước bị hủy diệt!

Chuyên Húc đánh rùng mình, nhưng không ngừng oanh kích, song quyền liên kích ra ngoài. Thân thể Sở Nam còn đứng im, Chuyên Húc lắc người tới trước mặt hắn.

Chuyên Húc cười nói:

- Ngươi xác thực rất thông minh, tại lúc này còn hiểu ra mấy vấn đề đó, nhưng ngươi cảm thấy hữu dụng sao?

Sở Nam phun ra búng máu, Chuyên Húc lắc người một cước trên không chém xuống, trong miệng còn nói:

- Từ này ra ngươi còn hiểu cái gì? Nếu ngươi nói ta vừa lòng thì nói không chừng ta sẽ cho người chết mau.

Sở Nam khinh thường hỏi:

- Cách ngươi muốn trọng khai vũ trụ là như vậy thôi sao?

Chuyên Húc nheo mắt, vừa đánh vừa hỏi:

- Không được sao?

Chuyên Húc luôn ngược sát Sở Nam, cho rằng chính mình chiếm được tuyệt đối thượng phong, không chú ý tới hắn đã không thích hợp.

Chỉ nghe Sở Nam khinh thường đáp:

- Đương nhiên không được!

- Tại sao? Con kiến, ngươi nói cho ta biết tại sao?

- Bởi vì hỗn độn của ngươi không được?

- Vậy sao? Hỗn độn của ta không được thì tại sao ngươi không đánh lại ta, giống như con chó chết tùy ý bị ta ngược sát. Hỗn độn của ta không được thì sao ngươi không thể đánh ta? Đến đây, đánh trả đi?

Chuyên Húc nói câu cuối đứng cách Sở Nam chưa tới một gang tay. Tiếng rống làm nứt mấy khối xương còn lại của Sở Nam, làm hắn hộc máu. Chuyên Húc đánh cú đấm, dựa theo các loại kinh nghiệm, các loại gã cho rằng, Sở Nam sẽ lại một lần nữa cuồng lùi.

Nhưng Chuyên Húc đánh ra một quyền bị Sở Nam bắt lấy, sau đó một bạt tai đến.

- Ngươi... Dám đánh ta?

Sở Nam cười nói:

- Là ngươi kêu ta đánh, vốn không muốn nhưng ngươi không ngừng thỉnh cầu ta, khiến ta không đánh ngươi thì thấy ngịa.

Chuyên Húc nổi điên còn kèm theo kinh ngạc, bởi vì Sở Nam cách hủy diệt không xa sao có thể bắt lấy tay của gã? Còn phong lại các loại năng lượng của gã? Chuyên Húc định rống to nhưng miệng há to đến tận cùng thì đông lại.

Bởi vì hơi thở đại tai nạn bao vây Chuyên Húc.

Giọng Sở Nam vang lên:

- Lấy mệnh của ta dẫn hỗn độn chi kiếp, lấy máu của ta, lấy năng lượng của ta, giáng xuống!

Thân thể Sở Nam như núi lửa bùng phát, phút ra hỗn độn chi kiếp càng lúc càng đậm đặc. Thoáng chốc Chuyên Húc kéo dài ra thế giới trong người bị phá hủy đại diện tích, máu thịt bắn tung, tinh khí thần bị tiêu diệt. Hỗn độn năng lượng gã vất vả thu thập bị đối phương làm như thực vật.

Chuyên Húc kinh hoảng hét lên:

- Không!

Sở Nam lại không chậm không nhanh đánh gãy tay Chuyên Húc, từng khúc một, sau đó nuốt. Mặc kệ Chuyên Húc cố giãy dụa nhưng không thoát khỏi được.

Chuyên Húc thê lương hét to:

- Đại tai nạn của ngươi là từ đâu ra?

- Ngươi đoán xem?

- Là Thủy Long? Hay Tinh Diệu? Hay là hai người?

- Ngươi đoán xem?

- Ta sẽ không chết, ta sẽ không thất bại.

Chuyên Húc sợ khủng hoảng.

Sở Nam cố nén phản phệ, cười nói:

- Đừng giãy dụa, mượn câu nói lúc trước của ngươi, vô dụng. Những kiếp này là Thủy Long tiền bối, Tinh Diệu tiền bối thu thập từ đại tai nạn đó. Còn có trong hậu thiên thời đại, đối kháng cùng vũ tụ khung trời vô số năm tích lũy, trải qua Thủy Long tiền bối gia cố, Tinh Diệu lấy máu dùng sinh mệnh cường hóa, cộng thêm ta tế luyện, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống tiếp sao?

- Bọn họ đã chết, thứ dã chết sao lại có uy lực lớn như vậy? Bạo cho ta!

Chuyên Húc liều mạng phản kháng, nhưng công kích bị chôn vùi trong hỗn độn kiếp.

Sở Nam nói:

- Ai nói bọn họ chết rồi? Ta chưa chết thì họ không chết được!

- Vậy ta giết ngươi!

Thân thể Chuyên Húc nổ tung, trong tiếng ầm ầm, một mảnh thiên địa lại dựng lên trong vũ trụ hủy diệt. Thiên địa mới thoáng hiện thì đã xoay quanh Sở Nam.

Sở Nam ở bên trong không hề sợ, cười nói:

- Chuyên Húc, ngươi sợ!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2153)