Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Y - Chương 113

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 113: Lâm gia lão tổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Tất cả đặc trưng của bạch y nữ tử đều phù hợp với định luật siêu phàm thoát tục, duy chỉ có dung mạo cũng không phải quá mức xuất chúng, chỉnh thể ngũ quan có cảm giác rất phổ biến, thuộc về loại nào đó đặc trưng của quần chúng, nếu chỉ xét riêng cái đó thì khi đi trên đường phố tuyệt đối sẽ không bị chú ý.

Môi hơi dầy, nhưng cũng mịn màng, mũi không cao không thấp, một đôi con đen ngươi trong như nước hồ yên lặng khống sóng, nhưng lại có thể cảm nhận được dưới mặt hồ này vô cùng lạnh lẽo và sâu sắc, đôi lông mày như vành trăng khuyết cũng có vài phần tư thái mỹ nữ, chỉ thế mà thôi

Lâm Khiếu Đường quan sát nữ nhân từ trước đến nay đều là không để lại cái gì dư thừa, không nhìn đối phương một cách thấu triệt tuyệt đối không bỏ qua, có thể là một loại cố chấp của một gã bác sĩ ngoại khoa đối với cấu tạo thân thể.

Lúc này bạch y nữ tử là người đánh vỡ không khí trầm tĩnh:

- Hậu sơn của Lâm gia từ khi nào đến phiên Vân Tiêu Điện các ngươi đến giương oai?

Gã Liên sư huynh rốt cuộc nhịn không được nói:

- Khẩu khí thật lớn, Vân Tiêu Điện chính là một trong bốn đại đạo tông môn phái, chỉ là một gia tộc địa phương làm sao có thể so sánh được với Vân Tiêu Điện?

Bạch y nữ tử nhướng mày, vung tay lên, một hư chưởng huyễn ảnh giống như đám mây bắn ra ngoài...

Phanh...

Phốc...

Toàn bộ ngực của gã Liên sư huynh lập tức lõm xuống, phun ra một ngụm máu lớn, không thể tin nhìn vào ngực của chính mình, lại nhìn thoáng qua bạch y nữ tử, muốn nói cài gì đó nhưng không thể thốt nên lời, ngã xuống tức thì không còn hơi thở.

Chỉ một kích, một cao thủ sĩ giai hậu kì cứ như vậy chết đi, đây là loại thực lực khủng bố như thế nào?

- Không Vân thủ?

Trên mặt của Lâm Vũ Tuyền tràn đầy sự khiếp sợ, một chiêu vừa rồi của bạch y nữ tử, chính là bí kỹ tổ truyền Lâm gia Không Vân thủ, không những thế mà còn là cảnh giới cao nhất "Phiên Thủ Phúc Vân".

Gã Đinh sư đệ tựa hồ nhìn ra cái gì đó, đối với việc sư huynh của mình bị môt chưởng đánh gục cũng không hề có chút phẫn nộ nào, ngược lại cúi đầu cung kính nói:

- Vãn bối không biết tiền bối ở đây tu luyện, đã quấy rầy rồi, mong rằng tiền bối thông cảm cho, vãn bối cũng đã mất đi một cánh tay, đã gặp phải báo ứng trừng phạt, thỉnh tiền bối cho vãn bối một cơ hội, vãn bối lập tức li khai khỏi nơi này, sau này vĩnh viễn không đặt chân tới phạm vi địa phận của Lâm gia.

- Hậu sơn của Lâm gia là nơi để những tiểu bối các ngươi nói đến là đến nói đi là đi hay sao?

Bạch y nữ tử lạnh như băng nói.

Gã Đinh sư đệ quá sợ hãi, tuy muốn chạy trốn nhưng dưới chân dường như mọc rễ không hề động đậy được, một sự cưỡng chế vô hình gắt gao chế trụ, không thể di chuyển mảy may.

Dưới chân bạch y nữ tử điểm nhẹ một cái, từ trên cành lá nhẹ nhàng đáp xuống, chậm rãi rơi xuống đất, biểu tình đạm mạc nhìn mấy người bị trói, bỗng nhiên, hai ngón tay như kiếm, dáng người phiêu dật xoay tròn, một đạo kiếm ảnh thật lớn từ trên trời giáng xuống, quả thực là phách thiên áp địa.

Kiếm ảnh tản mát ra một cái lồng khí bao phủ pham vi mấy thước vuông, ầm... , một tiếng đánh xuống, gã họ Đinh ngay cả năng lực tránh né cũng không thể thi triển, bị kiếm ảnh thật lớn chém thành hai nửa.

Bạch y nữ tử vung tay lên, hai đạo hoả quang bắn ra, phân biệt bắn trúng hai cỗ thi thể, bồng một tiếng, hai cỗ thi thể giống như chất khí dẫn cháy kịch liệt bùng lên, chỉ trong thời gian mấy cái chớp mắt liền biến thành tro tàn, một luồng gió thổi qua, cái gì cũng không sót lại.

Chân Dương chi hoả, Lâm Khiếu Đường hơi hơi lộ ra nét kinh ngạc, trừ thứ đó ra hắn thực sự không nghĩ ra loại hoả diễm nào lại bá đạo như vậy.

Gã nam tử họ Đinh vừa chết, dây cỏ trói trên người Lâm Bình tự động cởi ra, mấy người rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, Tiểu Lan không biết tỉnh lại từ khi nào trước tiên bổ nhào về phía Lâm Khiếu Đường khóc rống lên, đối với cái chết của Lão Tam Tử, Tiểu Lan không thể chấp nhận nổi.

Tiếng khóc dường như tỏng nhất thời trở thành âm thanh chủ yếu, Lâm Vũ Nhàn sau khi ngẩn người một hồi cũng khóc rống lên, vừa rồi thiếu nữ này bị doạ cũng không nhẹ, vốn cho rằng bản thân sẽ phải hồn quy hoàng tuyền.

A Mãnh bị đứt một cánh tay, bụng bị đam một nhát khá nặng được Lâm Bình nâng dậy, tiếc nuối lắc đầu, một nam nhi tám thước như A Mãnh cũng không khỏi lệ rơi đầy mặt, A Mãnh và Lão Tam Tử từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình thâm hậu, lúc này cũg không kìm nén nổi nỗi bi thống trong lòng.

- Lão tổ tông ở trên, xin nhận một lạy của huyền tôn Lâm Vũ Tuyền!

Lâm Vũ Tuyền đột nhiên đến trước bạch y nữ tử quỳ xuống bái lạy. liên tục lạy ba cái mới đứng dậy.

Những ngươi khác đối với hành động của vị tộc trưởng Lâm gia tuổi còn trẻ này không quá minh bạch, kinh ngạc nhìn nàng, mà Lâm Vũ Tuyền vốn đã đứng dậy lại đến chỗ muội muội kéo qua một bên nói:

- Vũ Nhàn, nhanh quỳ xuống, thỉnh an lão tổ tông.

Lâm Vũ Nhàn đang khóc lóc đau đớn tức thì đầu óc trống rỗng, vô thức quỳ xuống theo như lời tỷ tỷ nói lạy một lần.

Bạch y nữ tử không tránh né, thản nhiên tiếp nhận bái lạy của hai tỷ muội, thậm chí còn có biểu tình thoả mãn gật đầu.

Những người khác nhất thời ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ.

Lâm Khiếu Đường vốn phỏng đoán nữ tử trước mắt này nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, sẽ không vượt qua ba mươi tuổi, lẽ nào lại là lão tổ tông Lâm gia? Lẽ nào nói khi tiến nhập Đại Sư giai thì có thể mãi mãi giữ được nhan sắc thanh xuân?

Trên thực tế, đã không cần quá nhiều căn cứ để xác minh, bạch y nữ tử khi đánh chết hai gã đệ tử Vân Tiêu Điện toàn bộ chiêu thức sử dụng đều là tuyệt học Lâm gia, chiêu cuối cùng vừa rồi thậm chí là áo nghĩa cao nhất của Thanh Mộc Kiếm Quyết-- -- -- Vô Kiếm Khai Sơn.

Lâm gia tam đại bí kỹ, Thanh Mộc kiếm quyết, Không Vân thủ và Đạp Trần bộ, từng được sáng tạo từ hơn năm trăm năm trước nhưng người có thể tu luyện ba tuyệt học này đến tầng cao nhất cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi, hiển nhiên đó chính là lão tổ tông Lâm gia Lâm Ngật Nhiên.

Lâm Bình lúc này cũng đã bước tới quỳ xuống bái lạy, Tiểu Lan và A Mãnh cũng cố nén đau đớn trong lòng đến bái lạy, chí duy nhất có Lâm Khiếu Đường không hề đến bái lạy, đang quanh quẩn tỉ mỉ tìm kiếm cái gì đó trên đám lá khô dưới mặt đất.

Những người khác đều hiếu kì nhìn Lâm Khiếu Đường đang lục lọi tìm kiếm dưới đất, không biết hắn đang làm cái gì, càng dần càng nhanh, trong miệng thỉnh thoáng nói thầm:

- Rõ ràng cánh tay của tên kia trước khi chất rơi ở chỗ này, thứ đó hẳn là ở đây, như thế nàolại không thấy?

- Tiểu tử kia, ngươi tìm cái này chăng?

Bạch y nữ tử cầm một khoả trữ vật giới chỉ giơ lên nói.

Lâm Khiếu Đường vuỗi vuỗi cái mông quay đầu nhìn, trong mắt sáng ngời, mạnh mẽ nhẩy lên chạy đến, không quan tâm đến cái gì là lão tổ hay không lão tổ trực tiếp đoạt lấy cái nhẫn, nguyên thức phóng ra dò xét, cái gì cũng không thiếu, đem chiếc nhân cất kĩ vào trong lòng, tất cả những thứ trong này đều do bản thân liều mạng mới có được, rất nhiều thứ cũng chưa xem xét kĩ, nếu mất Lâm Khiếu Dường không buồn chết mới lạ.

- Lâm lão tổ, vãn bối trước tiên cảm tạ!

Lâm Khiếu Đường "không hề câu nệ tiểu tiết" nói.

Đúng lúc này, trên núi truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó hai cái bóng cực nhanh lướt qua rừng núi, phóng tới nơi này, một xanh một xám.

Tô Thiến Thiến và thanh niên nho nhã thí thố hết bản lĩnh, pháp bảo, đạo phù, quang mang bắn ra bốn phía, chug quy là thực lực ngang nhau, ai cũng không thể làm gì được nhau.

Nếu không phải dưới núi đột nhiên xuất hiện một hư ảnh cự kiếm, kiếm khí xông thẳng lên trời khiến cho hai người chú ý, bằng không hai người còn đang chiến đấu không chịu ngừng tay.

Vừa đáp xuống giữa sân, thanh niên nho nhã tức thì cảm thấy khôg ổn, mấy sư đệ của mình không biết đã đi đâu, chỉ thấy thi thể gã Lương Bồi ngã một bên, xem ra đã chết một thời gian.

Thanh niên nho nhã đang muốn phát tác, bống nhiên phát hiện đám người này lại có nhiều hơn một người mặc áo trắng, xem xét kĩ lưỡng, quá sợ hãi, thất thanh nói:

- Là ngươi!

Bạch y nữ tử nhướng mày nói:

- Sư phụ Thanh Dương Tử của ngươi quên sự đau đớn của vết sẹo quá nhanh, phái mấy tiểu bối các ngươi đến Lâm gia ta quấy rối, xem ra hắn không muốn sống lâu rồi.

Vẻ mặt Thanh niên nho nhã nghi hoặc, hạ thấp người nói:

- Không biết tiền bối cùng với Lâm gia có quan hệ như thế nào?

Bạch y nữ tử lạnh nhạt nói:

- Ta họ Lâm, ngươi nói coi đó là quan hệ gì?

Trong lòng thanh niên nho nhã cả kinh, việc trùng hợp không hay nhất trên thế gian không ngờ lại rơi vào đầu mình:

- Vãn bối còn có chuyện quan trọng trên người, trước tiên xin cáo từ.

Nói xong cũng không quan tâm đến thi thể gã Lương sư đệ, trực tiếp hoá thành một đạo quang mang màu xám nhanh chóng trốn chạy

Lâm Khiếu Đường có chút không hiểu được vì sao vị lão tổ tông này lại bỏ qua cho hắn, với thân thủ của Lâm lão tổ, nếu như muốn giết gã đó hẳn là một việc dễ dàng.

- Lão tổ, vì sao lại thả hắn ta đi?

Lâm Vũ Nhàn lại là người lên tiếng hỏi đầu tiền.

Lâm Vũ Tuyền trừng mắt nói:

- Vũ Nhàn, không được vô phép! Sao dám nói với lão tổ như vậy?

Lâm Vũ Nhàn quyệt miệng, trong lòng không phục nhưng cũng không dám nói lý với tỷ tỷ.

Bạch y nữ tử nhìn về hướng quang mang màu xám biến mất, trả lời mà như không trả lời:

- Vân Tiêu Điện không phải là một tiểu gia tộc mà Lâm gia chúng ta có thể trêu chọc, đệ tử bình thường giết thì cũng được, nhưng nếu như đệ tử có tu vi cao như gã nam tử vừa rồi, nếu như giết hắn có nghĩa là tuyên chiến với Vân Tiêu Điện, nếu thực sự chọc giận đối phương, Lâm gia chúng ta dù có Linh Mộc Kết Trận bảo hộ thì cũng chết không có chỗ chôn.

Mấy người đối mặt nhìn nhau, thần uy bực này của Lâm gia lão tổ, cũng vẫn phải lo trước lo sau như vậy, có thể thấy cao thủ của Vân Tiêu Điện kinh khủng như thế nào.

Lão Tam Tử đã chết, gia tộc bổ xung thêm tên hắn vào bi mộ anh hùng của từ đường gia tộc, thậm chí cử hành đám tang cấp cao, cũng coi như dành đủ mặt mũi cho Lâm Khiếu Đường.

Bất quá tang lễ chỉ cử hành trong một ngày một đêm mà thôi, sau đó là toàn bộ tộc nhân Lâm gia đến bái lạy lão tổ tông vân du trở về, lão tổ tông đã rời khỏi gia tộc hơn năm mươi năm thời gian, trong thời gian đó không trở về lần nào.

Lúc Lâm Ngật Nhiên rời khỏi Lâm gia thì Lâm Thiên Chính bất quá chũng chỉ là một tiểu tử hai mươi ba tuổi, bây giờ hắn cũng đã là một lão giả vào tuổi bảy mươi, tóc đã hoa râm, mặt đầy nếp nhăn.

Đại bái lão tổ tông kéo dài hơn ba ngày, các thế lực lớn nhỏ trong Tân La thành biết tin lão tổ tông Lâm gia quay về quê cũ, không ít tiểu gia tộc đều đến đưa lễ mừng, Thiên Nam Tông hiển nhiên cũng phái người đưa đến một đại lễ to lớn.

Lâm gia có thể nói là như mặt trời giữa trưa, hơn nữa lão tổ tông Lâm Ngật Nhiên tuyên bố trước tộc nhân, lần này quay về sẽ tĩnh tu ở hậu sơn của gia tộc, không li khai nữa.

Một tháng trước Lâm gia đánh một trận rốt cuộc đại nạn không chết, tất có hậu phúc.

Thế nhưng mấy ngày nay Lâm Khiếu Đường lại không quá thoải mái, bởi vì nhãn thần của vị Lâm lão tổ có dung mạo chỉ hơn hai mươi tuổi kia nhìn hắn có chút quái dị, giống như bài xích hắn, đối với Tô Thiến Thiến càng như có thù hận, mỗi khi nhìn thấy nàng trong mắt luôn hiện lên sát khí dày đặc.

Chuyện không may, so với tưởng tượng của Lâm Khiếu Đương còn muốn lớn hơn rất nhiều

Đại bái điển lễ kết thúc, Lâm gia lão tổ truyền lời, muốn nói chuyện riêng với Lâm Khiếu Đường..


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)