← Ch.131 | Ch.133 → |
Một gã thanh niên mặc trường bào màu vàng đất, mặt mỉm cười từ phía sau một gốc đại thụ bước ra.
Lâm Khiếu Đường nhíu nhíu mày, thảo nào cảm thấy có người nào đó xung quanh đây, nguyên lai là hắn, kẻ này cư nhiên có thể ẩn dấu khí tức khá như vậy.
Người này cũng không phai ai xa lạ, chính là vị Khâu sư huynh đã phát sinh xung đột với đám người Liễu Vân ba ngày trước tại chỗ báo danh.
- Ngươi vẫn trốn ở đó!
Trên mặt Liễu Vân tràn đầy vẻ phẫn nộ.
- Ngươi nhìn thấy đồng môn sư huynh đệ lâm vào hiểm cảnh vì sao không tiến ra tương trợ?
- Ha ha ha...
Khâu Phi ngửa mặt cười to.
- Tiểu sư muội, tựa hồ như người không rõ tình huống hiện tại cho lắm nha, ngươi có biết vì sao lại goi là tử vong rèn luyện hay không?
Đôi mi thanh tú của Liễu Vân khẽ nhíu, mặt nhăn lại, trong lòng biết không hợp ý với người này, thấy Liễu Thanh đã không còn nguy hiểm đến sinh mệnh, liền đỡ hắn đến một gốc cây ngồi xuống, nâng thanh cự kiếm lên tiến về phía thi thể Điện Giác Viên đào lấy nguyên tinh thạch.
Đột nhiên một đạo kình khí bắn ra. Tới, Liễu Vân hành kiếm ngăn cản, lực lượng cường đại bức nàng lui lại hơn mười thước, hổ khẩu một trận đau rát.
- Ngươi muốn làm gì?
Liễu Vân khẽ kêu lên hỏi.
Khâu Phi cười cười, hướng thi thể yêu thú đi đến, thành thạo dùng cự kiếm rạch lồng ngực, lấy thú nguyên tinh bên trong ra, ngoài ý muốn nói:
- Cư nhiên có ba mai, thực không nghĩ đến mới ngoài cốc đã xuất hiện ngoài ba cấp yêu thú!
Liễu Vẫn cũng không ngốc nghếch, đã minh bạch ý đồ của Khâu Phi, vọt tới chém ra một kiếm.
- Tiểu nhân đê tiện, ngày hôm nay không giết người không được.
Khâu Phi không thèm chú ý đến Liễu Vân đang phát động công kích, cự kiếm trong tay nhoáng lên, một đạo vô hình kiếm khí bắn ra ngoài. Liễu Vân kinh hãi, lập tức hoành kiếm che chắn, phanh, một cỗ vô kình kiếm khí kịch liệt đánh lên thân kiếm, hất tung thân thể nhỏ nhắn của Liễu Vân bắt ra sau mấy thước, thẳng đến khi va vào một gốc cây mới dừng lại được.
"Phốc..." Rơi xuống đất, Liễu Vân mạnh mẽ phun ra một ngụm máu. Hiển nhiên nàng đã bị nội thương, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Khâu Phi không chút lo lắng, lại từ trên thi thể của hai con tử địa mẫu điện giác lấy ra hai khoả thú nguyên tinh, ngay cả con tử địa con nhỏ cũng không buông tha, tiếp tục lấy trên thi thể một khoả địa thú nguyên tinh rất nhỏ.
Trước đó đánh nhau chết sống với điện sừng thú, Liễu Vân đã kiệt lực, lại chịu một đòn nghiêm trọng, hầu như không thể đứng thẳng lên được, chỉ dựa vào một chút lực lượng còn sót lại chống đỡ thân thể, đành phải mở mắt trừng trừng nhìn chiến lợi phẩm bị cướp đoạt.
Khâu Phi còn muốn tiến đến lấy hết địa u thảo trên người của cả ba.
- Không nghĩ tới, ba tiểu tử các ngươi lại có vận khí tốt đến như vậy, cư nhiên thu hoạch phong phú chẳng kém ai, sư huynh cảm ơn trước nha!
Khâu Phi đắc ý đem địa u thảo và thú tinh nguyên thu vào trong túi.
Liễu Vân còn muốn ra tay, Liễu Thành một bên dùng âm thanh suy yếu nói:
- Muội muội, quên đi, cứ để hắn lấy, chúng ta nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Trong lòng Liễu Vân đau khổ giằng xé, nhìn thoáng qua ca ca bị trọng thương, thanh cự kiếm vốn đã giơ lên cao lại phải hạ xuống.
Bỗng nhiên, thân ảnh của Khâu Phi nhoáng lên, tại chỗ tiêu thất...
- Ngươi...
Liễu Thanh không thể tin tưởng nhìn thanh cự kiếm đâm sâu vào trong lồng ngực của mình, lại nhìn Khâu Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt.
- Ca ca!
Liễu Vân thất thanh kêu to, " Phốc...", lại thổ ra một ngụm máu, mềm nhũn ngã xuống.
Khâu Phi mỉm cười, không có một chút khẩn trương sau khi giết người, ngược lại hăng hái bừng bừng lên tiếng giải thích:
- Sở dĩ gọi là tử vong rèn luyện, cũng không phải là Mê Vụ Cốc vô cùng đáng sợ mà là một khi tiến vào nơi này, môn phái thầm đồng ý cho các đệ tử tranh đấu lẫn nhau, mặc kệ là dùng phương pháp gì, thủ đoạn gì, chỉ cần có thể cầm u thảo và thú nguyên tinh ra ngoài là được, về phận có chuyện gì xảy ra trong bảy ngày, môn phát tuỵêt đối sẽ không truy cứu, đó chính là ý nghĩa đích thực của tử vong rèn luyện.
Liễu Thanh trừng đôi mắt to, thở ra một hơi cuối cùng, cây u thảo trên người cũng bị Khâu Phi lấy mất.
Rất không ai ngờ, Lâm Khiếu Đường nắm tay lại, người này nếu như lấy được nhập sư đan, tu vi tiến thêm một tầng, sau này chắc chắn sẽ là tâm phúc đại hoạ.
Lâm Khiếu Đường vốn không muốn ra tay bỗng nhiên có chút rục rịch, bất quá còn đợi một thời cơ thích hợp, Lâm Khiếu Đường mơ hồ đoán được hành động tiếp theo của Khâu Phi.
Khâu Phi đi đến bên cạnh Liễu Vân, một tay ôn lấy thân thể nhu nhuyễn vào lòng, vẻ tham lam trong mắt lộ rõ ràng:
- Sư muội, ba ngày trước ta đã cho ngươi cơ hội có thể vào cùng một đội với ta, ngươi lại nhất định không chịu, hiện tại chắc vô cùng hối hận. Không quan hệ, hiện tại còn có một cơ hội, chỉ cần ngươi đồng ý đi theo ta, sau này sẽ có nhiều chỗ tốt, đừng nói chỉ là một khoả nhập sư đan, cho dù là tám khoả mười khoả, sư huynh cũng có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi giành được.
Ba, một bàn tay ngọc mềm mại đánh vào mặt Khâu Phi, không hề phòng bị tức thì hiện rõ năm ngón tay.
Đây là chút khí lực cuối cùng của Liễu Vân:
- Buông!
- Đủ cay, ta thích! Ha ha!
Khâu Phi sờ sờ hai má cười to nói.
Ti...
Khâu Phi xé rách chiếc áo đang măc của Liễu Vân, một đôi nhũ phong mềm mại lập tức hiện ra, giống như hai con tiểu bạch thố, cực kỳ khả ái, cực kỳ đầy đặn.
- Buông, buông, ô...
Liễu Vân vô lực giãy giụa.
Một tay của Khâu Phi nhẹ nhàng nắm lấy một đồi thịt trắng nõn nhu nhuyễn, chà xát một cái, giáo huấn nói:
- Sư muội, các ngươi lớn lên với tư cách là những hậu nhân của đại gia tộc, cho dù thực sự không biết hay là giả vờ không biết, một khi bước ra khỏi cánh của gia tộc, chân chính tiến vào thế giới của những tu luyện giả thì không thể giảng giải những đạo lý thông thường được nữa, ai có nắm tay lớn, người đó có đạo lý! Ngày hôm nay sư huynh có nắm tay to hơn các ngươi, ngươi nghe theo lời của ta đó chính là thức thời.
-...
- Ngươi nằm mơ, cho dù ta chết cũng không cho ngươi mãn nguyện!
Trong khi nói Liễu Vân đã âm thầm chuẩn bị tâm lí tự bạo.
- Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu!
Khâu Phi vỗ nhẹ bàn tay vào cái bụng trắng noãn của Liễu Vân, tức thì một cỗ nguyên lực cực kỳ bá đạo dũng mãnh tiến vào.
Liễu Vân hầu như tuyệt vọng, trong lòng rối như tơ vò, muốn tự bạo cũng không thể tự bạo được.
Liễu Vân lại một lần nữa thử cử động nhưng vẻ liệt nữ này lại cực kỳ câu dẫn dục vọng của Khâu Phi, phía dưới đan điền khí thế ngất trời, cũng không thể khống chế được nữa, ôm chắc lấy Liễu Vân, hướng phía sau một khối nham thạch rất lớn đi đến.
Sau khối nham thạch rất kín đáo, ba phía rất khuất, bốn phía cây cỏ khá cao, mọc san sát, nếu như có người trốn nơi này thì cho dù là hai phái có người bước qua nếu không chú ý thì khó có thể phát hiện ra.
Địa phương tốt như vậy rất hợp ý Khấu Phi, buông Liễu Vân xuống, chỉ cài các lắc tay đã đem toàn bộ quần áo của nàng cởi sạch sẽ, thân thể trắng noãn không kiêng nể gì bại lộ trong không khí.
Hai khối thịt nhu nguyễn, còn có một mảng rừng rậm rạp giữa hai chân, Khâu Phi nhìn thấy tức thì miệng lưỡi khô khốc, dục hoả lên tận trời, thuần thục đem y phục bản thân cởi hết ra.
Khâu Phi không hề biết rằng, phía dưới nham thạch đang có một đôi con ngươi đen lặng yên không một tiếng động quan sát hết tất cả mọi việc phát sinh, chủ nhân của con mắt đó đang đợi thời cơ tốt nhất, mà thời cơ đó đang càng lúc càng gần...
Lâm Khiếu Đường lau nước bọt chảy ra nơi khoé miệng, âm thầm than thở, không nghĩ tới vị sư muội Liễu Vân này lại có một thân thể mê người như vậy, đáng tiếc trên thế giới này mọi người không chú ý lắm đến kiểu dáng quần áo, nếu như mặc vào một bộ trang phục nghề nghiệp hoặc là trang phục hộ sĩ... , Lâm Khiếu Đường lắc đầu, kiệt lực ngăn cản suy nghĩ xấu xa của mình tiếp tục, thực sự là quá hèn mọn, quá dâm đãng rồi....
Khâu Phi đã cởi hết quần áo, đang muốn phát tiết dục vọng, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh ung dung từ phía sau vang lên.
- Sư huynh thật có nhã hứng!
- Ai!
- Ta!
- Ngươi là ai?
- Ông lớn của ngươi!
Khâu Phi biết người đến không có ý tốt, đang muốn lấy y phục bên cạnh mặc vào thì một đạo quang mang hiện lên, quần áo và đò dùng hàng ngày tức thì bốc cháy, chỉ chốc lát đã cháy sạch sẽ, chỉ còn sót lại một khoả trữ vật giới chỉ lạc lõng nằm trong đống tro bụi...
Lâm Khiếu Đường thoải mái bước ra, thản nhiên tự đắc phủi phủi bụi bặm trên người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Khấu Phi đang cố gắng che hạ thể.
- Sư huynh quả thực là cao nhân nha, tiểu đệ bái phục.
- Hãy bớt nói lời thừa đi, ngươi muốn như thế nào?
Khấu Phi trực tiếp nói, trong mắt hiện lên sát khí.
Liễu Vân che lại ngực, ngồi co lại một chỗ, ngây thơ nhìn Lâm Khiếu Đường, trong mắt tràn ngập nghi ngờ, càng nhiều sự uỷ khuất và bi phẫn, trong gia tộc từ trước đến giờ vẫn là thiên chi kiều nữ cao cao tại thượng, hôm nay lại loã thể trước hai vị nam tử xa lạ, sau này bảo nàng tiếp tục sống như thế nào?
- Ta nghĩ như vậy!
Đột nhiên ngón tay Lâm Khiếu Đường bắn ra, một chùm tia sáng hiện lên phóng thẳng vào Khâu Phi.
Khâu Phi cả kinh, bất chấp che giấu, hoành tay che chắn, muốn chống đỡ chùm tia sáng đáng lao tới, tức thì cánh tay tê dại, còn chưa hồi lại sức lực lại có một đạo tia sáng bắn tới, lại đỡ, lại tê dại...
Lâm Khiếu Đường thấy chiêu này không có nhiều tác dụng, lập tức thu tay lại, vọt tới, cận chiến mới là bản lĩnh cực mạnh của hắn.
Đã lâu không động thủ, Lâm Khiếu Đường cảm thấy có chút hưng phấn, có thể nguyên lực giá trị của hắn không bằng đại đa số đệ tử trong môn phái, nhưng nếu luận đơn đả độc đấu, Lâm Khiếu Đường tự tin đánh bại đại đa số kẻ chưa tiến nhập vào sĩ giai cao thủ.
Phải biết rằng trước kia ngay cả kẻ giả sư giai như Lương Bồi tiểu nhi cũng đã thua trong tay hắn, đạo tống vốn mạnh hơn võ tông một chút, chống lại giả sư giai võ tông, Lâm Khiếu Đường không có một chút ý tứ sợ hãi nào.
Hiện tại Khâu Phi xích loã toàn thân, nhiều ít cũng có phần không phát huy hết thực lực, Lâm Khiếu Đường có cảm giác muốn đánh rắn đánh dập đầu, không hề lưu thủ, đem tất cả sở học thi triển thoả thích.
Khâu Phi càng đánh càng kinh, ngươi này rõ ràng có tu vi không cao, nhưng bản thân đối với hắn lại không có một biện pháp nào, hơn nữa toàn thân đang xích loã, cự kiếm cách đó hơn mười trượng, trữ vật giới chỉ cũng không có, ngoài trừ dùng quyền chống lại thì không có một chút biện pháp nào khả dĩ.
Bang bang...
Ngực Khâu Phi trúng ngay hai quyền, lui lại mấy bước, thuận thế cuộn tròn lăn mấy thước nhặt lại trữ vật giới chỉ gần đó.
Lâm Khiếu Đường thầm tự trách mình quá sơ ý. Khâu Phi lấy được trữ vật giới chỉ hiển nhiên sẽ khó đối phó hơn vài phần.
Khâu Phi xoay tay tức thì một thanh kiếm hiện lên, tay không đánh nhau vốn không phải sở trường. Nắm được kiếm trong tay, Khâu Phi cảm thấy yên tâm hơn.
- Cẩn thận, kiếm khí của hắn phóng ra có chút cổ quái!
Liễu Vân vẫn cuộn tròn một chỗ, bỗng nhiên hét lên nhắc nhở.
Lâm Khiếu Đường gật đầu hướng Liễu Vân giơ ngón tay cái, tức thì nàng ta đỏ mặt, thân thể trắng noãn càng co chặt hơn vài phần...
Khâu Phi lạnh lùng cười, nguyên lực toàn thân bùng phát.
- Tiểu tử, ngàyhôm nay để ngươi chiếm nhiều tiện nghi như thế, vậy thì chết cũng nhắm mắt rồi, sư huynh sẽ cho ngươi biết thanh cự kiếm này sử dụng như thế nào!
Khâu Phi tích sức lực lượng chờ đợi, thanh kiếm trên tay lức nào cũng có thể chém ra!
Con ngươi của Lâm Khiếu Đường co rút lại, Vô Tung quyết vận dụng đến cực hạn, tại chỗ tiêu thất!
Khâu Phi ngưng thần dò xét.
- Thấy người rồi!
- Chết!
Khâu Phi phát hiện ra tung tích của Lâm Khiếu Đường, khí thế như muốn chém xuống, nhưng cổ tay bỗng nhiên cứng đờ vô pháp phát lực.
- Chuyện gì xảy ra?
Khâu Phi kinh hãi, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một ngũ trảo kim thủ phát ra quang mang vững vằng nắm chắc cổ tay của hắn.
Ngay lúc đó, Lâm Khiếu Đường đã tới trước người, khuôn mặt thong dong tươi cười hiện ra nhưng trong mắt Khâu Phi lại trở nên cực kỳ kinh khủng.
- Ngươi không có cơ hội biểu diễn cách sử dụng thanh cự kiếm đó rồi!
Chín đạo hoả quyền gần như đồng thời đánh ra, mạnh mẽ đánh vào lồng ngực của Khâu Phi, bức hắn lui lại mấy bước, xương sườn gẫy mấy cái, đùi mềm nhũn, nửa đứng nửa quỳ trên mặt đất.
Không chờ Khâu Phi có phản ứng gì, hai mắt kinh hãi lại nhìn thấy một đôi chân đeo giầy màu xám đi tới, ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên kia tươi cười nhìn lại hắn, nắm tay giơ lên đang muốn đánh xuống.
Khâu Phi quá kinh hãi, tay nắm chắc cự kiếm, hai chân hạ xuống, liên tục dập đầu nói:
- Sư huynh tha mạng, sư huynh tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, lần sau không dám nữa, tiểu nhân nguyện ý đem tất cả tìa vật trên người dâng lên, còn có sáu cây u thảo, năm khỏa thú nguyên tinh, chỉ cầu sư huynh bỏ qua một cái mạng nhỏ này của tiểu nhân, đại ân đại đức suốt đới không quên.
Lão tử biến thành sư huynh từ lúc nào vậy? Lâm Khiếu Đường ác tâm nhìn Khâu Phi đang liên tục giập đầu...
← Ch. 131 | Ch. 133 → |