← Ch.135 | Ch.137 → |
Đây môn phái ban thưởng cho các ngươi, những người khác không được dùng bất kỳ hình thức nào cướp đoạt, trừ phi mười chín đệ tử này đồng ý trao đổi, nếu như có người dám cam đảm cướp đoạt, lão phu nhất định chém hắn thành mười tám khối.
Câu nói cuối cùng của Trương Mạo Thiên khiến bốn phía nổi cuồng phong, khống ít đệ tử tu vi không cao đều không thể đứng thẳng.
Chỉ là phóng ra nguyên khí lực đã có uy lực như vậy có thể thấy được sự kinh khủng của địa sư giai.
Những lời này vừa nói ra khiến cho tà niệm của một số đệ tử vốn có tư tâm nhất thời nhạt đi không ít, còn mười chín tên đệ tử có được nhập sư đan lại như ăn một viên thuốc an thần.
Lâm Khiếu Đường thu hồi nhập sư đan trong tay, âm thầm cười, lão gia hoả này coi như không tồi.
Vẻ mặt của Liễu Vân vô cùng hoang mang, cầm lấy nhập sưu đan như cảm thấy mình đang nằm mơ, trong lúc xuất thần không hề biết rằng Trương Mạo Thiên đã đi đến trước mặt.
- Ngươi tên là gì?
Trương Mạo Thiên đã thu hồi thần uy vừa rồi, tương đối ôn hoà hỏi.
Thấy Liễu Vân đứng ngây người, Vạn Phú Thành ho khan một tiếng, cất cao giọng nói:
- Trương sư tổ đang hỏi ngươi đấy!
Lúc này Liễu Vân mới hoàn hồn, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Đệ tử Liễu Vân, ra mắt sư tổ!
- Được rồi, lão phu nhìn ngươi tư chất rất không tồi, lần rèn luyện này lại thu được thành tích khá như vậy, muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?
Trương Mạo Thiên nói ra mấy câu kinh người.
Đám người nhất thời phát ra những tiếng than nhẹ, có thể có được trưởng lão ưu ái, con đường tương lai nhất định bằng phẳng vô cùng, không bao lâu có thể trở thành một trong những người nổi bật trong cùng lứa tuổi.
Chỉ có Lục Tông Minh biến mất phía sau đám người hiện lên một tia rung động, có vẻ cực kì khó chấp nhận và không được tự nhiên. Chi tiết nhỏ này không qua được con mắt đen của Lâm Khiếu Đường, sau đó nở một nụ cười khinh thường.
Liễu Vân nghe xong những lời này, cả người giật mình, sửng sốt một chút, lập tức quỳ xuống.
- Đệ tử nguyện ý!
- Ha ha ha!
Trương Mạo Thiên ngửa mặt lên trời cười.
- Được, từ hôm nay ngươi trở thành quan môn đệ tử của ta, ngày mai đến Cự Kiếm Phong Thiên Kiếm Nhai, lão phu đem một thân sở học dốc túi truyền thụ cho ngươi. Có thể học thành hay không, vậy thì nhìn tạo hoá của ngươi, ha ha ha...
Không ai thấy rõ Trương Mạo Thiên rời đi như thế nào, chúng đệ tử chỉ cẩm thấy hoa mắt, lão nhân kia đã không thấy tăm hơi. Chỉ để lại đông đảo khuôn mặt khiếp sợ ngạc nhiên...
Tử vong rèn luyện chính thức kết thúc.
Tiến vào Mê Vụ cốc có sáu trăm năm mươi tám đệ tử, số người sống só đi ra ngoài chỉ có một trăm chín mươi tám người. Không đến một phần ba, coi như đây là lần phá lệ đầu tiên trong hai trăm năm qua mà số đệ tử đi ra thấp nhất nhưng thu hoạch u thảo và thú nguyên tinh lại là nhiều nhất.
Cừu Quần và Lý Nam trong tứ đại chấp sự mất đi tư cách đoạt đại sư đan, còn cá ngược dòng Võ Lang và Vạn Phú Thành sau khi đoạt được đại sư đan như ý nguyện, càng được chí cao tồn tại của Cự Kiếm sơn trang trong năm trăm năm qua, hai vị nguyên lão huyền tổ đích thân tiếp kiến, chỉ điểm tài nghệ, ích lợi thu được không hề nhỏ.
Trong lòng Liễu Vân biết một khi tiến nhập Thiên Kiếm Nhai thì mấy năm cũng khó có thể đi ra, trước tiên muốn đến gặp Lâm Khiếu Đường nói lời cảm ơn. Qua bài học lần này nàng đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng không hề tìm được bóng dáng của Lâm Khiếu Đường.
Yến Phi Thiên thuỷ chung không thể tin tưởng Lâm Khiếu Đường thực sự cầm một viên nhập sư đan trở về nhưng thực sự thực trước mắt buộc hắn phải tin.
Khi Lâm Khiếu Đường hỏi về việc tích quái, Yến Phi Thiên chỉ hàm hồ giải thích một chút, không nói rõ cho lắm.
- Lâm đại ca, ngươi thực sự muốn đi dược điện bế tu đường?
Yến Linh rất không hiểu hỏi.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng gật đầu, không trả lời kỹ càng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
- Thế như phí dụng một lần đi vào rất cao, hơn nữa một khi tiến nhập, cửa phòng sẽ đóng lại, trong vòng năm tháng cũng đừng hòng đi ra ngoài, không bằng ngươi ở chỗ này tu luyện, nguyên nhãn bên trong mỏ quáng thạch đối với ngươi hiện nay cũng đủ dùng, hiệu suất so với bế quan trong phòng khổ luyện tuyệt đối cao hơn nhiều.
Yến Linh sốt ruột giải thích.
- Ta muốn tìm một địa phương an tĩnh tìm hiểu rõ cách thức tiêu hoá nhập sư đan.
Lâm Khiếu Đường khẽ cười cười nói.
Lần tới dược điện này, tâm tình của Lâm Khiếu Đường so với trước đây rõ ràng có biến hoá, một cỗ quyết tâm đang gào thét trong lồng ngực, cuộn trào trong từng hơi thở.
La Bộ Pha vẫn mê man ngủ gật đằng kia như trước. Lâm Khiếu Đường thật nghiêm túc đánh động lão.
La Bộ Pha mở đôi mắt vẩn đục, già lão, nhìn Lâm Khiếu Đường một chút, không hề quan tâm nói:
- Tiểu tử, ngươi lại tới rồi, những điều nên nói ta đã nói hết với ngươi, nếu như ngươi vẫn khăng khăng không chịu chấp nhận, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một kẻ vô tích sự.
Lâm Khiếu Đường cười nói:
- Ta chỉ là muốn biết phòng bế quan ở bên kia đúng không?
- Đi vào bên trong con đường kia, rẽ trái sau đó lại rẽ phải, thấy một cánh cửa hình tròn thì đi vào.
Không biết vì sao trên mặt của La Bộ Pha có chút không nhịn được, có tinh thần kiên nhẫn là tốt, thế nhưng ương ngạnh để tâm vào những chuyên vụn vặt thì không làm cho người khác thích thú.
Lâm Khiếu Đường cũng không quản thái độ khó chịu của La Bộ Pha, cảm ơn một tiếng rồi bước đi, La Bộ Pha lắc đầu nói:
- Hài tử này, cứ không chịu nghe lời như vậy, phòng bế quan ngươi tưởng rằng cứ thế là có thể đi vào hay sao? Hanh, chờ ngươi ở trong đó năm tháng sẽ biết tư vị trong đó, luyện đan dễ như vậy thì lão nhân ta cũng không phải ngồi đây suốt ngày như thế này.
Theo lời chỉ điểm của La Bộ Pha, quả nhiên tìm được phòng bế quan. Nơi này lớn phi thường, giống như trong một ngọn núi nham thạch lớn mà đục ra một phòng khách, bốn phía chí ít có trăm cánh cửa, sau mỗi cánh cửa chính là một căn phòng độc lập nho nhỏ.
Lưu Bách Xuyên chính là một gã đệ tử cao cấp trông nom nơi này, hai mươi năm qua vẫn cần cù chăm chỉ trông coi nơi này rất tốt. Thực ra công việc cung tương đối nhẹ nhàng, đừng nghĩ nhìn qua có vể rất lớn, chủ ý bố trí, tựa hồ tác dụng vô cùng lớn thế nhưng thực tế lại có rất ít người dùng, thông thường chỉ có những người từ cấp chấp sự trở nên mới đến đay sử dụng.
Khi Lưu Bách Xuyên thấymột vị thiếu niên tiến đến thì có chút nghi hoặc, xem xét kỹ càng kinh ngạc vô cùng, một tên tiểu tử chỉ có tu vi vệ giai cũng dám đến nơi này đùa giỡn.
- Xin hỏi đây chính là bế tu thất?
- Làm sao có thể đi vào?
- Ngươi là muốn nói muốn thuê một gian bế tu thất?
- Đúng vậy?
- Hai mươi khối nguyên thạch!
- Cầm lấy!
Lâm Khiếu Đường móc nguyên thạch ra đưa cho hắn.
Lưu Bách Xuyên ngẩn người nói:
- Ngươi thực sự muốn đi vào?
Lâm Khiếu Đường vô cùng khẳng định gật đầu. Lưu Bách Xuyên tuân theo chức vụ hảo tâm khuyên nhủ:
- Tiểu huynh đệ, nơi này không phải là nơi bình thường nên lui tới, ngươi có biết rằng một khi tiến vào bế tu thất thì cánh cửa sẽ bị phong bế hay không? Trong vòng năm tháng tuyệt đối không được ra ngoài. Hơn nữa nhiệt độ trong đó ban ngày thì cao ban đêm lại rất thấp, hai mùa hè và đông lại càng khắc nghiệt hơn, thậm chí còn có từ trường rất cường đại.
Lâm Khiếu Đường lại móc ra ba mươi khối nguyên thạch đưa qua nói:
- Có thể gia tăng thời gian phong bế được không? Mười tháng liệu có vấn đề gì?
Lưu Bách Xuyên có chút si ngốc nhìn thiếu niên điên cuồng, thầm nghĩ, hắn muốn tự sát hay sao?
- Ta có thể tiến vào được chưa?
Lâm Khiếu Đường đẩy Lưu Bách Xuyên một cái hắn mời giật mình hồi phục lại tinh thần, lại nhìn chiếc túi tràn đầy nguyên thạch trong tay, trong lòng buông bỏ nói:
- Nếu như sư đệ đã cố chấp như vậy thì hãy đi theo ta!
Lưu Bách Xuyên đưa Lâm Khiếu Đường vào trong một gian bế tu thất nói:
- Gian bế tu thất này một khi đóng cửa lại thì mười tháng sau mới mở cửa!
Lâm Khiếu Đường thoả mãn gật đầu, không một chút do dự tiêu sái đi vào.
Lưu Bách Xuyên đóng đang định cánh cửa phía trước, đột nhiên nói:
- Sư đệ, nếu như ngươi chịu không được thì nhanh chóng tìm cách tạo ra âm thanh, bên ngoài ta có thể nghe thấy có tiếng động, ta sẽ nhanh chóng thông báo cho các tổ sư đến cứu ngươi.
Lâm Khiếu Đường giơ ngón tay cái lên, không để ý ngồi xếp bằng, cánh cửa đá gian phòng chậm rãi đóng lại, chỉ chốc lát đã cách ly với ngoại giới. Có hơn một trăm thước vuông, tuy hơi nhỏ nhưng thế này cũng đủ rồi. Hít sâu một hơi, Lâm Khiếu Đường cảm thụ hoàn cảnh trong căn phòng, tinh nguyên khí dư thừa dị thường, bốn phía còn khảm rất nhiều lô đỉnh khác nhau.
Bế tu thất đích thực là để chuẩn bị cho môn nhân trong phái thử luyện chế dược phẩm, chứ không trọng tâm làm chỗ tu luyện.
Sở dĩ gọi là bế tu thất là vì một khi cánh cửa bên ngoài đóng lại sẽ hoàn toàn mất đi liên hệ với ngoại giới, coi như cao thủ đại sư giai cũng không thể cảm ứng được từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lâm Khiếu Đường chọn nơi này làm nơi tu luyện. Nguyên nhãn đích xác là một nơi trợ giúp tu luyện tuyệt hảo nhưng Lâm Khiếu Đường cho rằng điều này không giúp được bản thân quá lớn, bản thân chung quy thu được tiến bộ hoàn toàn nhờ vào số lượng độc đan khá lớn, mặt khác điều cần thiết hiện nay chính là khổ tu tam đại kỹ xảo. Thế nhưng cao thủ của Cự Kiếm sơn trang rất đông, công khai tu luyện thời gian dài khó tránh được bị người khác phát hiện ra. Kiếm quyết của môn phái không luyện, lại đi tu luyện tà ma ngoại đạo, Lâm Khiếu Đường không muốn gặp nhiều thị phi...
Tĩnh toạ một ngày, Lâm Khiếu Đường mở hai mắt, nhìn hai khoả nhập sư đan và trung giai độc đan trước mặt, đối với việc phục dụng khảo nào trước Lâm Khiếu Đường lại có chút do dự.
Công hiệu của nhập sư đan tuyệt đối cao hơn đọc đan rất nhiều, lại có tác dụng đột phá bình chướng, nhưng dược lực nhất định vô cùng hồn hậu, rất khó tiêu hoá.
Còn độc đan thì đại bộ phận dược lực sẽ bị bài tiết ra ngoài, bởi vậy sẽ ôn hoà hơn nhiều, tiêu hoá cũng tương đối nhanh hơn.
Hai loại đan dựơc mỗi loại một vẻ, Lâm Khiếu Đường có chút đắn đo không xác định, thế nhưng còn rất nhiều việc cần làm, thời gian mười tháng trôi đi rất nhanh.
Trải qua nửa giờ đắn đo suy nghĩ, Lâm Khiếu Đường cầm lấy hai khoả đan dược, đồng thời nuốt xuống. Nếu như chỉ muốn bảo thủ an toàn thì sẽ là người vô tích sự, chỉ có thể trải qua mạo hiểm mới có thể đưa người ta đến đỉnh phong.
Lâm Khiếu Đường chọn cách rất mạo hiểm, khi nuốt vào, cảm giác thấy trong bụng đột nhiên có một đoàn lửa thiêu, phốc, phun ra một ngụm máu có mầu đỏ xen lẫn màu tím. Thống khổ vô cùng làm cho Lâm Khiếu Đường khó có thể chịu được, hầu như muốn dùng đầu đập vào thứ gì đó, chẳng lẽ lại là tẩu hoả nhập ma? Lâm Khiếu Đường nhanh chóng điểm hôn huyệt của chính mình, mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Khiếu Đường chậm rãi mở mắt, kinh mạch toàn thân truyền đến từng đợt đau đớn, giống như toàn bộ bị đứt hết.
Ngưng thần tụ khí, Lâm Khiếu Đường cố gắng nén đau ngồi dậy, bắt đầu dựa theo cách thức trước đây vận chuyển nguyên lực chậm rãi tiêu hoá dược lực, thế nhưng hai luồng dược lực trong cơ thể không thể khống chế nổi, thậm chí ngay cả bài tiết độc lực của độc đan cũng không thể tiến hành.
Cứ như vậy, một tháng qua đi.
Hai tháng quá đi...
Ba tháng qua đi...
Lâm Khiếu Đường tĩnh toạ gần bốn tháng mạnh mẽ mở hai mắt, dược lực của độc đan và nhập sư đan dĩ nhiên dung hợp làm một.
Lúc đầu Lâm Khiếu Đường có chút lo lắng, nhưng rất nhanh phát hiện ra không hề có điều gì nguy hiểm, độc lực không hề có ảnh hưởng gì tới bản thân ngược lại kích hoạt tiên thiên dương hồn nội anh. Nếu như không phải có dẫn thủ trạc chỉ dẫn thì Lâm Khiếu Đường vô pháp cảm ứng được nội anh của chính mình.
Dương hồn nội anh đối với độc lực tựa hồ có một loại khát vọng, tròn một khoả trung phế dược chí ít có đến ba mươi độ thế mà không đến thời gian ba ngày đã bị tiểu tử này hút sạch sẽ.
Phát hiện trọng đại này làm cho tâm hồn Lâm Khiếu Đường rung lên, trước đây bởi vì đã ăn một khoả hạ giai phế được, đã đem độc lực bài tiết sạch sẽ, lo sợ bất lợi đối với chính mình, lúc đầu nếu như kiên trì thì đã sớm phát hiện ra điều này. Bất quá hiện tại cũng không tính là chậm.
Nhập sư đan và độc đan tuy rằng thuận lợi dung hợp với nhau, thế nhưng dược lực không hoàn toàn bị hấp thu. Lực lượng khổng lồ như vậy phải tiến hành theo kế hoạch chậm rãi hấp thu, nóng lòng chỉ đưa đến kết quả ngược lại, không nói đến tẩu hoả nhập ma, còn có thể làm cho dược lực biến mất không còn chút nào, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |