Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Y - Chương 179

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 179: Phát uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Lazada


- Tiểu tử, đem linh ngọc của ngươi qua đây, nếu lão tử tâm tình tốt có khi thả cho ngươi một con ngựa, ở trong luyện ngục hành lang gấp khúc này chậm rãi tiêu dao khoái hoạt, ha ha!

Cự hán hèn mọn cười nói, đối với những con kiến hôi không có thực lực như thế, bộ tộc lang nhân từ trước đến nay đều cực kỳ coi thường.

Đúng lúc này Hồ Mị Nhi vốn té trên mặt đất đột nhiên phát tác, tám tấm đạo phù xuất hiện trên tay, thanh tiểu đao hình trăng rằm giống như có sinh mệnh, trong phạm vi huyệt động bay lượn tới lui.

Trong lúc nhất thời làm cho chín tên cự hán luống cuống chân tay, thế nhưng thân thể cường hãn của bọn chúng căn bản không sợ công kích bình thường, gần như trong chốc lát đã phá giải được thuật pháp của Hồ Mị Nhi.

- Hồ trưởng lão, không nên tiếp tục giãy giụa một cách vô ích như vậy, một hồi hầu hạ chín huynh đệ chúng ta thật tốt còn có thể có một con đường sống, chúng ta có thể để cho ngươi và tiểu tử kia ở trong luyện ngục hành lang gấp khúc này song túc song phi, thế nào?

Trong đôi mắt của cự hán lóe lên tia sáng tham lam, trố con mắt to nhìn chằm chằm vào đôi nhũ phong phía dưới cổ áo gần như đã bị xé rách toàn bộ..

- Hồ ly chống lại sói, vĩnh viễn không có phần thắng nào, ha ha!

Một gã cự hán tự cho mình là thông minh cười nói.

Hàm răng Hồ Mị Nhi cắn chặt, trong tay hiện ra một con ngọc hồ (ngọc hình hồ ly), quán nhập nguyên lực, ngọc hồ chợt lóe sáng, một con hồ ly màu xanh từ dị giới được triệu hồi ra, lớn đến hơn ba trượng mới dừng lại, toàn bộ quá trình kỳ thực trong nháy mắt đã hoàn thành.

Cự hồ (con hồ ly to lớn) một ngụm cắn vào gã cự hán gần đó, trực tiếp xé rách cánh tay của hắn, cự hán đau nhức hét rống lên, lập tức bổ ra một búa. Hồ Mị Nhi không biết từ khi nào đã xuất hiện phía dưới, thanh đao hình trăng rằm mạnh mẽ vung lên, một cánh tay khác cũng rơi xuống đất không hề có tiếng động.

Trên mặt Hồ Mị Nhi mang theo nét cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng xoa ngực cự hán, một cỗ nguyên lực cường đại lập tức phóng ra trùng kích thân thể cự hán, phanh, một tiếng nổ lên, trên ngực cự hán nổ tung phun ra nội tạng và máu, bắn thẳng lên người tám gã cự hán phía sau.

Miểu sát!

Tám gã cự hán không hề kịp phản ứng gì, cự hán dẫn đầu giận dữ xông lên đầu, hét lớn:

- Cuồng hóa!

Đám cự hán vốn có thân hình cực lớn, nhưng lại tăng vọt lên lần thứ hai, các bộ phận của cơ thể giống như thạch hóa ngưng kết lại với nhau, phảng phất như trên người mặc một tầng khôi giáp kim chúc, lông trên người lập tức phát triển, mặt cũng hơi nổi lên nhô lên giống như sói, nhưng lại không hoàn toàn là sói, miệng không hoàn toàn dài ra.

- Rống...

Cự hán cuồng nộ gầm lên, đánh về phía con hồ ly màu xanh gọi về từ dị giới.

Cự hán mạnh mẽ lao tới, dị giới lục hồ (hồ ly màu xanh gọi về từ dị giới) một ngum cắn xé, phanh, trên mặt lục hồ trúng một quyền, một quyền này đủ làm cho nó xuýt nữa ngất xỉu.

Cự hán lại gầm lên một tiếng, ôm cổ dị giới lục hồ, hai cánh tay giống như vòng sắt siết lại, dị giới lục hồ ngay cả kêu cũng không kịp lập tức biến mất.

Trong khoảng thời gian này Hồ Mị Nhi từ phía sau công kích vài lần, nhưng căn bản không có tác dụng. Đám nửa lang nhân này chính là một loại dị thú, đối với thuật pháp có năng lực miễn dịch rất mạnh.

Trong lòng Hồ Mị Nhi biết không ổn, lắc mình một cái đã tới bên người Lâm Khiếu Đường, rồi kéo tay hắn lôi về phía sâu trong huyệt động chạy đi.

Hành động này thực sự nằm ngoài dự liệu của Lâm Khiếu Đường, bất quá không chạy được quá xa, một bóng đen thật lớn giống như thiểm điện chợt lóe, liền ngăn cản trước người Lâm Khiếu Đường.

Một gã cự hán khác không biết từ khi nào cũng đã cuồng hóa thành hình, một trảo chụp đến, Hồ Mị Nhi nhắm hai mắt lại, ba, đau đớn không hề xuất hiện, nửa lang nhân không hề công kích nàng, chỉ là xảo diệu đoạt lấy linh ngọc bài trong tay Lâm Khiếu Đường, lập tức bóp nát.

Lâm Khiếu Đường vẫn án binh bất động chờ linh ngọc bài thu được tín hiệu từ bên ngoài, ước gì đám nửa lang nhân này quên hắn có ở đây thì tốt, nhưng mà tín hiệu lại chậm chạp không tới, tựa hồ truyền tống trận bên ngoài đã bỏ quên bọn họ.

Ra không được nữa rồi! Đây chính là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Khiếu Đường lúc này, sau đó là một cỗ tức giận không thể kiềm chế được trào lên, bản thân nỗ lực nhiều như vậy lại uổng phí tất cả hay sao? Sau này chẳng phải vĩnh viễn lưu lại địa phương chim không thèm ỉa này hay sao?

- Tiểu tử, cước pháp của ngươi không tồi, hãy chạy trước đi!

Hồ Mị Nhi thở dài nói.

Nửa lang nhân lại tung một trảo chụp tới, đôi mắt đẹp của Hồ Mị Nhi chợt lóe, đẩy Lâm Khiếu Đường nghiêng sang một phía.

Ầm ầm, lang nhân chụp không trúng người đánh thẳng vào vách huyệt động, đào trên vách huyệt động một rãnh vuông vắn thật lớn, lực lượng so với trạng thái bình thường không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.

- Mau chạy đi!

Nhãn thần của Hồ Mị nhi có chút tuyệt vọng, đẩy Lâm Khiếu Đường chạy đi.

Nửa lang nhân một kích không trúng, thẹn quá hóa giận, xoay người lại một ngụm cắn vào vai của Hồ Mị Nhi.

Hồ Mị Nhi kinh khủng nhìn cái miệng lớn đầy máu há ra, trên người không còn bao nhiêu khí lực.

Mắt thất cái miệng lớn kia sẽ cắn vào thân thể nhỏ bé, tư...

Một thanh trường thương ánh lên tia sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, từ cằm của nửa lang nhân xuyên vào và lộ ra lưỡi thương trên đỉnh đầu.

Nửa lang nhân không cam lòng nhìn liếc mắt nhìn gã toi cơm, sau đó mới ngã xuống không hề nhúc nhích.

Hồ Mị Nhi ngơ ngác nhìn Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường thì lại ung dung thu hồi "trảm liệt thương", khuôn mặt không hề nổi sóng nhưng lại tỏa ra chiến ý không gì sánh được.

Bảy tên cự hán còn lại kinh ngạc không gì sánh được, thậm chí không thể tiếp thu tất cả sự thật này, một người chỉ có tu vi sĩ giai dĩ nhiên có thể miểu sát nửa lang nhân sư giai, cái này nhất định là đang đùa giỡn rồi.

- Ngươi...

Hồ Mị Nhi hoàn toàn ngưng trệ.

Hiện tại Lâm Khiếu Đường đã triệt để nổi giận, hắn cũng không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn thấy linh ngọc bài vỡ vụn, cả người phảng phất giống như bị kim châm đâm vào vậy, máu trong cơ thể hoàn toàn bốc lên.

Một cỗ nguyên lực trong cơ thể Lâm Khiếu Đường đang dâng trào không thể ức chế được, đấu luyện tầng thứ năm kịch liệt vận chuyển, nội anh rõ ràng kêu lên một tiếng rồi đem nội tinh ôm vào trong lồng ngực.

Ông..., toàn thân trên dưới của Lâm Khiếu Đường phát ra kim quang nhàn nhạt, dáng vẻ kiêu ngạo, mơ hồ trong kim quang lại mang theo một ít lục quang (ánh sáng xanh), đó chính là độc nguyên lực của nội anh.

Bảy tên cự hán sớm đã hoàn toàn cuồng hóa, chiến ý vô hạn.

Trời sinh hiếu chiến.

- Các huynh đệ, làm thịt hắn!

Tên cự hán dẫn đầu kêu lên rồi vọt tới.

Hô, nửa lang nhân nhanh chóng phóng tới, một quyền ầm ầm hướng về phía Lâm Khiếu Đường.

Hồ Mị Nhi cả kinh nói:

- Tránh ra!

Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên u quang cực độ tự tin.

Phanh, cự quyền mạnh mẽ nện vào khuôn mặt tuấn lãng của Lâm Khiếu Đường.

- Cũng chỉ có trình độ này thôi sao?

Nửa lang nhân bỗng nhiên cảm thấy như nằm mơ nhìn thiếu niên thấp lùn hơn bản thân gần nửa thước này.

Lâm Khiếu Đường vừa mới trúng một quyền trên mặt, khóe miệng tràn ra tia máu, không hề để ý nhẹ nhàng lau một chút, lẩm bẩm nói:

- Đến lượt ta.

Phanh...

Một tiếng vang lên giống như trước, thân thể của nửa lang nhân cực kỳ to lớn, giống như viên đạn bay vụt ra ngoài, ầm âm, va vào vách huyệt động, lún thật sâu vào vách.

Thực hưng phấn, loại cảm giác này rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, Lâm Khiếu Đường nhìn nắm tay bản thân, lực lượng kết hợp giữa nội anh và nội tinh lại lớn như vậy.

Thấy đồng bọn bị đánh, sáu lang nhân còn lại cũng không nhịn được nữa, cùng nhau đồng thời vọt tới, âm thanh kích động gầm gừ vang lên liên tiếp trong huyệt động, hồi âm quanh quẩn lại càng có vẻ nặng nề trầm lắng.

Ca sát, phanh, đông, tư...

Liên tiếp vang lên những âm thanh không hài hòa, rồi lại êm tai như vậy, chí ít trong tai Lâm Khiếu Đường nghe được là như vậy.

Sáu gã nửa lang nhân kêu thảm thiết liên tục, da thịt cứng rắn như sắt thép lại trở thành trò vui đùa, quái lực không ai sánh được lại có vẻ nhỏ bé cỡ đó.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, sáu gã lang nhân toàn bộ bị đánh lui trở lại, trong đó có ba gã đứt gãy cánh tay, đầu của hai gã khác cong queo uốn lượn, còn có một cái cổ xoáy vòng rách nát té trên mặt đất không nhúc nhích.

Lâm Khiếu Đường ngay cả trảm liệt thương cũng chưa dùng đến, hầu như chỉ dùng đến vài nắm đấm đã kết thúc trận đấu.

Oanh, đá vụn bay loạn, gã nửa lang nhân có thân hình lớn nhất từ trong vách huyệt động vọt ra ngoài, hai mắt đỏ bừng nhìn chăm chú vào Lâm Khiếu Đường.

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?

Khóe miệng Lâm Khiếu Đường từ từ uốn lại thành một đường cong duyên dáng, nét tiếu ý không tiếng động hiện lên trên mặt, trong mắt lóe lên một loại tưởng niệm và hồi ức nào đó, tức thì con ngươi co rút lại.

- Người địa cầu.

- Người địa cầu?

Nửa lang nhân ngẩn người.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên từ trong trạng thái mơ hồ thức tỉnh, đời này đã làm người đươc hai mươi ba năm, vẫn theo gió phiêu diêu, tựa hồ cho tới bây giờ vẫn chưa từng vì chính bản thân của mình mà sống, khi còn là phế vật từng có một mục tiêu nhân sinh nho nhỏ nhưng từ khi gặp phải Kỳ Áo, tựa hồ vẫn bị hắn nắm mũi dẫn đi, là sợ hãi hay sao? Không, là vô tri! Cho rằng tất cả mọi thứ của bản thân đều là Kỳ Áo cho hắn, cho nên phải nghe lời hắn, trên thực tế có phải như vậy hay không? Không, lão tử có thế giúp hắn làm người một lần nữa, thu một chút thù lao cũng là đúng mà thôi.

- Ha ha ha...

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có chút không ổn định tinh thần ngửa mặt cười to, sau đó mạnh mẽ gật đầu xuống, nhìn nửa lang nhân.

Điên rồi sao?

Nửa lang nhân và Hồ Mị Nhi lúc này hiển nhiên không biết trong nội tâm của Lâm Khiếu Đường sinh ra trận tranh đấu kịch liệt, khi lực lượng không đủ làm người ta sợ đầu sợ đuôi.

Trải qua quá trình tích lũy lực lượng dần dần, cuối cùng cũng sinh ra biến hóa về chất.

- Ta chính là người địa cầu, lão tử có thể tới nơi này thì nhất định có thể quay lại, lão tử từ hôm nay trở đi, tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào sắp đặt, cùng lắm thì chết mà thôi, hiện tại phải từ địa phương này đi ra ngoài rồi nói tiếp.

Trong con ngươi đen của Lâm Khiếu Đường lóe lên nhưng tia sáng mãnh liệt tình cảm, một loại tình cảm mãnh liệt đã biến mất hơn hai mươi năm, lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này.

- Ha ha, linh ngọc của ngươi đã vỡ vụn, ngươi vĩnh viên không thể ra được nữa!

Nửa lang nhân không hề minh mạch vì sao thanh niên điên khùng này lại lẩm bẩm, thế nhưng những lời cuối cùng đã nghe thấy rõ ràng.

- Đúng!

Lâm Khiếu Đường nở nụ cười.

- Giết ngươi không phải là có!

- Giết ta? Ha ha ha!

Nửa lang nhân phảng phất giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.

- Ngươi cho rằng ta đã sử dụng hết thủ đoạn rồi hay sao? Ta so với bọn chúng hoàn toàn không giống nhau, ta là biến hình thú chiến đại sư giai, đây chỉ là hình thái chiến đấu đầu tiên mà thôi, gần ba mươi năm qua, ngươi là người đầu tiên ép ta phải sử dụng hình thái chiến đấu thứ hai, ta thực sự khó có thể tưởng tượng được ngươi bất quá chỉ có tu vi sư giai! Để biểu thị sự kính nể của ta đối với ngươi, ta phải có chút biểu hiện, hát a, nhị giai cuồng hóa!

Lông trên người của nửa lang nhân lần thứ hai mọc dài hơn, hình thể lại hơi co rút một chút, so với thân thể bình thương không kém bao nhiêu, miệng dài ra, đôi con ngươi trong mắt nguyên bản màu nâu dần dần hoàn toàn chuyển thành màu đen, răng nanh lần thứ hai biến dài, da trên người hoàn toàn biến thành màu đen, cơ thể giống như giáp sắt màu đen, đôi lợi trảo giống như mười thanh tiểu đao sắc nhọn hợp thành.

- Xin lỗi, để ngươi đợi quá lâu rồi!

Liếm liếm bên môi, cái miệng như bồn máu của nửa lang nhân nói.

Biến hình thú chiến hầu như là chức nghiệp cận chiến mạnh nhất, bởi vì chiếm ưu thế tiên thiên, so với võ tông còn muốn bá đạo hơn, lực lượng cũng lớn hơn, hành động càng mẫn tiệp, chỉ là thiếu sót một chút kỹ sảo mà thôi, kỹ sảo chiến đấu của bọn họ đều là thân thể của bản thân, chỉ dựa vào điểm này là đủ rồi.

Hồ Mị Nhi si ngốc nhìn một màn kinh nhân trước mặt, trận chiến này đã sớm vượt qua sự mong đợi của nàng, tuy rằng nàng cũng là đại sư giai, thế nhưng trong loại chiến trường chật hẹp như huyệt động này, nàng ngay cả một nửa năng lực cũng không thể phát huy được.

Nếu như tại một nơi trống trải, Hồ Mị Nhi hoàn toàn tin tưởng có thể đánh một trận với nửa lang nhân biến hóa lần thứ hai, nhưng ở chỗ này, nàng hẳn phải thua không hề nghi ngờ.

Lâm Khiếu Đường chậm rãi dựng thẳng "trảm liệt thương" trong tay, hiện tại phải nghiêm túc chăm chú một chút, nội anh ôm nội tinh trong cơ thể nhẹ minh một tiếng, tựa hồ rất sung sướng...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)