← Ch.198 | Ch.200 → |
Mấy tháng sau!
Một buổi sáng sớm bình thường. Bên ngoài một căn lều nhỏ có một đám báo nhân đang vây tụ lo lắng bàn luận cái gì đó, trên mặt mỗi một vị báo nhân đều lộ vẻ lo lắng dị thường. Đang chờ đợi, đột nhiên, bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non thanh thúy, hầu như là đồng thời, đám báo nhân đang đứng bên ngoài đều bộc phát ra một trận hoan hô vang dội.
Rèm của căn lều được vén lên, khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường đầy mồ hôi từ phía trong đi ra ngoài, đám báo nhân đều cực kỳ tôn kính tránh sang bên cạnh tạo thành con đường nhỏ.
- Đường Lâm, tây bộ lạc căn lều thứ ba có một gã báo nhân bị đi tả rất nặng, ngươi nhanh nhanh đi xem một chút coi.
Tác Cáp Đồ hấp tấp từ một phía chạy tới nói.
Lâm Khiếu Đường cũng không vội vã chạy theo mà là từ trong người lấy ra mấy lạp đan dược đưa cho hắn rồi nói:
- Ngươi để cho hắn uống đan dược này với nước nóng, nghỉ ngơi hai ngày liền không còn chuyện gì nữa.
Trải qua thời gian dài vừa qua Lâm Khiếu Đường căn bản đã hiểu rõ được một số căn bệnh thông thường trong bộ lạc báo nhân này. Căn bệnh đi tả hầu như là vì báo nhân ăn phải động thực vật đã biến chất, những nguyên nhân khác rất ít khi sảy ra. Lực miễn dịch cường đại của bọn họ đủ để chống lại đại đa số nguyên nhân gây bệnh.
Tác Cáp Đồ tiếp nhận dược hoàn rồi vội vã chạy đi, La Cách Tư lại tiến lên nói:
- Lâm tiên sinh, con mắt của vị lão nhân lần trước làm thủ thuật giải phẫu mắt có chút không thoải mái, dường như là có điểm không thấy rõ thứ gì đó.
Lâm Khiếu Đường lại đưa ra một "tiêu đan" nói:
- Để cho hắn phục dụng cái này, rồi lại tiếp tục kiếm rắn bốn mắt lấy mật rửa sạch, sau đó ăn sống.
La Cách Tư chăm chú gi nhớ rồi vội vã chạy ra khỏi đoàn người. Lâm Khiếu Đường nhìn bốn phía, tựa hồ đã không còn ai cần trợ giúp gì nữa, lúc này mới bắt đầu thu thập mọi thứ, sau đó hướng về phía căn lều của mình bước đi.
Vừa mới vào trong lều, lại nghe thấy thanh âm gấp gáp truyền đến:
- Chủ nhân, phía đông bộ lạc có một báo nhân nhỏ từ trên cây ngã xuống, một cây gai nhọn đâm xuyên qua éo của hắn, đã hôn mê rồi.
- A Mạn Đạt, ta đã nói rồi, lần sau không cần gọi ta là chủ nhân, trực tiếp gọi tên ta là được, nếu vẫn không được thì gọi Lâm tiên sinh, như thế nào vẫn không chịu ghi nhớ đây chứ?
Lâm Khiếu Đường khổ não nói.
A Mạn Đạt thè cái lưỡi, rất vô tội nói:
- Không có biện pháp a, ta chỉ cần nhìn thấy tiên sinh thì sâu trong linh hồn sẽ tự động có cảm giác thần phục, không thể tự chủ được gọi như vậy.
- Hẳn là không nghiêm trọng đến thế chứ. Ta lại không hề có ý định gây nên áp lực, sau này nhất định phải nhớ kỹ.
Lâm Khiếu Đường kiên trì nhắc nhỏ một lần nữa.
- Biết rồi! Lâm tiên sinh nhanh nhanh một chút đến xem đi!
A Mạn Đạt sốt ruột nói.
- Đi!
Lâm Khiếu Đường lại cầm theo một cái rương y dược đi ra ngoài.
- Năm tháng trước Lâm Khiếu Đường từ trong hôn mê tỉnh lại, A Mạn Đạt đã hoàn thành chủ tớ khế ước, thông qua liên hệ trực tiếp giữa hai linh hồn và năng lực thanh tẩy bẩm sinh của ngư nhân, đem toàn bộ lực lượng thánh quang đang không ngừng thôn phệ sâu trong linh hồn của Lâm Khiếu Đường thanh trừ hơn phân nửa.
A Mạn Đạt vì muốn thuê báo nhân nên đã dùng toàn bộ tài sản tích cóp được của nàng và La Cách Tư. Tác Cáp Đồ và Lâm Khiếu Đường rất nhanh trở thành một đám ăn không ngồi rồi.
Thánh quang trong cơ thể Lâm Khiếu Đường tuy rằng đã được thanh tẩy hơn phân nửa, thế nhưng vẫn còn có chút tàn dư, những tàn dư này tuy rằng không thể sản sinh được sự uy hiếp đối với tính mạng của Lâm Khiếu Đường, thế nhưng lại làm cho thân thể của hắn vô cùng suy yếu, không thể nào dùng quá nhiều sức lực.
Bởi vậy Lâm Khiếu Đường vừa tự mình hành công bài trừ nốt tàn dư thánh quang, một bên bắt đầu chữa bệnh cho những báo nhân trong bộ lạc, điều này cũng bao gồm việc đỡ đẻ.
Lúc đầu đám báo nhân cũng không quá đồng ý, nhưng một lần có một nữ nhân báo tộc khó sinh, loại chuyện này từ trước đến nay vẫn là chuyện rất bình thường, thường sảy ra trong thú nhân tộc. Hầu như mỗi một năm đều có trường hợp nữ nhân báo tộc vì khó sinh mà phải tử vong, hơn nữa lại là một xác hai mạng.
Ngay cả tát mãn vĩ đại của thú nhân tộc cũng phải bó tay bất lực. Bất luận là ma pháp gì thì cũng không có khả năng làm cho sinh mệnh mới giáng sinh di chuyển, đồng thời cũng không có khả năng ngăn cản sinh mệnh mất đi.
Trải qua năm tháng liên tục bài trừ, Lâm Khiếu Đường đã miến cưỡng bài trừ một phần thánh quang trong cơ thể, lực lượng cũng đã khôi phục đến bẩy tám phần, chỉ là tu vi hiện tại giảm xuống vài cấp. Từ giả đại sư giai ban đầu hạ xuống chỉ còn 6 tinh võ sư, bất quá bảo trụ được tính mệnh đã là một chuyện đang mừng rồi, đối với chuyện nguyên lực bị giảm một mức không nhỏ Lâm Khiếu Đường cũng không đến nỗi quá phiền muộn.
Khiến Lâm Khiếu Đường ảo não nhất chính là, phần thánh quang cuối cùng trong cơ thể, hắn thủy chung không làm sao bài trừ ra ngoài được.
Thú tộc là một chủng tộc sinh sôi nảy nở rất nhanh, năng lực thích ứng rất cao, tất nhiên tỉ lệ tử vong cũng cực kỳ kinh khủng. Thời kỳ ấu sinh của bọn họ là một trong những chủng tộc ngắn nhất, coi như là chủng tộc Bỉ Mông dài nhất thì cũng chỉ có mười lăm năm mà thôi, báo nhân kỳ ấu sinh chỉ có mười năm.
Thú tộc là chủng tộc trời sinh thích hợp chiến đấu, lúc đầu tại phiến đại lục Minh Tây này, bọn họ tuyệt đối là người thống trị, thế nhưng cuối cùng vẫn bị các chủng tộc khác đuổi ra khỏi vùng đất màu mỡ trước đây của mình, tuy rằng coi như lãnh thổ hiện tại vẫn còn rất lớn, thế nhưng những nơi này thực sự không thích hợp để cho các chủng tộc khác sinh tồn.
Báo nhân tộc trong năm tháng này bởi vì có sự tồn tại của Lâm Khiếu Đường, tỉ lệ tử vong cư nhiên giảm một mức rất lớn. Tát mãn tinh minh của báo nhân đối với những chuyện này cảm thấy kinh hãi không ngớt, cho dù thú nhân tiên tri cũng không có khả năng làm giảm tỉ lệ tử vong đến mưc như vậy, nhưng số liệu hiện tại quả thực không thể tưởng tượng được.
Một túp lều lớn nhất trong báo nhân bộ lạc, mấy thủ lĩnh đang tụ họp thảo luận cái gì đó.
- Thủ lĩnh đại nhân, vị bẵng hữu của tiểu thư A Man Đa có y thuật rất cao siêu, chỉ sợ là toàn bộ đại lục cũng không có người sánh được, nếu như có thể vĩnh viễn giữ người này trong bộ lạc, không quá mười năm báo nhân bộ lạc chúng ta sẽ trở thành bộ lạc lớn nhất với dân số tuyệt đối quá vạn. Đến lúc đó ngay cả hoàng kim sư tộc cũng phải kiêng kị chúng ta ba phần.
Đặc Na Ba cực lực đề cử.
Đôi con ngươi hắc tuyến của thủ lĩnh báo nhân Tát Ban hơi hơi co rút lại nói:
- Lâm tiên sinh là quý khách của A Mạn Đạt, nhân ngư tộc từ nhiều năm trước đã mà minh hữu của báo nhân tộc chúng ta, chúng ta cũng không thể mạnh mẽ bắt bọn họ làm những chuyện không muốn.
Một vị lão nhân bên cạnh thủ lĩnh Tát Ban vuốt vuốt chòm râu sơn dương thật dài, thâm trầm nói:
- Y thuật cao siêu của Lâm tiên sinh xác thực có thể làm cho bộ tộc của chúng ta chấn hứng, thế nhưng muốn bọn họ ở lại báo nhân tộc lâu dài cũng không phải là không có khả năng. Không nói tới tầng quan hệ giữa hắn và A Mạn Đạt, chỉ sợ là báo tộc chúng ta không thể lưu người ta ở lại được. Đặc Na Ba tát mãn đại nhân, người chớ quên Lâm tiên sinh chí ít cũng có thực lực sư giai trung kỳ tiêu chuẩn. Chỉ cần thanh cự kiếm to lớn phía sau lưng hắn đã đủ cho rất nhiều báo nhân không thể khống chế nổi, hơn nữa còn có một lão ải nhân...
Đặc Na Ba khẽ lắc đầu nói:
- Thượng sư đại nhân, cũng không phải chỉ có vũ lực mới lưu người khác lại được.
Lão báo nhân nghi hoặc nói:
- Ý của ngươi là?
- Ta kiến nghị thủ lĩnh đem Ngả Tháp quận chúa gả cho Lâm tiên sinh.
Đặc Na Ba cúi đầu nói.
Trên mặt Tát Ba hiện lên một tia khinh động, đề nghị này thực ra không phải là không được, chỉ là tính cách của Ngả Tháp quá mức cường ngạnh, nam nhân bình thường sợ là sẽ bị nàng...
Lão báo nhân nghe xong đề nghị của tát mãn trong mắt cũng lóe sáng nói:
- Biện pháp này có thể làm được. Ngả Tháp quận chúa chính là nữ tử xinh đẹp nhất báo tộc chúng ta, đã có nhiều thủ lĩnh bộ lạc muốn cưới nàng, ta tin tưởng rằng không có một nam tử nào có thể cự tuyệt được sự yêu mến của Ngả Tháp quận chúa.
- Thế nhưng tính cách của hài tử Ngả Tháp này thực sự quá mạnh mẽ, coi như là ta cũng không thể lay chuyển được quyết định của nàng, nếu như nàng không muốn mà nói, vậy thì tất cả đều không thể thương lượng được.
Tát Ban tràn đầy lĩnh hội nói.
Lão thượng sư và Đặc Ba Na nghe được những lời này, không tránh khỏi lắc lắc đầu. Tính tình của Ngả Tháp cũng giống như khuôn mặt đẹp của nàng đều là một loại cuồng nhiệt đến điên cuồng. Nếu như nàng thích thì Ngả Tháp thậm chí có thể đi ra ngoài chịu chết nhưng nếu như không thích coi như đánh chết nàng thì vẫn như cũ nàng tuyệt đối không chịu.
Trong khi ba đầu lĩnh của báo nhân bộ lạc đang rầu rĩ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng binh sĩ báo cáo.
Tát Ban nghe xong gọi vào, một gã báo nhân chiến sĩ cung kính đi đến. quỳ một gối xuống đất nói:
- Thủ lĩnh đại nhân, hoàng kim sư tộc Cáp Lạp đưa tới rất nhiều sính lễ muốn hỏi cưới Ngả Tháp quận chúa.
Tát Ban không hề có một chút kinh ngạc, chỉ là cau mày nói:
- Lần trước không phải là đã từ chối rồi hay sao? Như thế nào lại đến nữa rồi?
Chiến sĩ báo nhân kiên định trả lời:
- Thủ lĩnh, lần này sứ giả vận chuyển sinh lẽ có nói, nếu như chúng ta vẫn không chịu đáp ứng vậy thì hoàng kim sư tộc sẽ tiến hành chinh phục chúng ta bằng vũ lực.
Tát Ban nghe xong những lời này, nhất thời tức giận hét:
- Đem toàn bộ sính lễ trả lại đuổi chúng đi, ta muốn nhìn xem hoàng kim sư tộc làm thế nào để chinh phục chúng ta.
Báo nhân chiến sĩ vừa muốn lui ra thì.
- Chậm đã!
Thượng sư vội vàng ngăn cản nói.
- Thủ lĩnh, ngài nên suy nghĩ một chút. Hoàng kim sư tộc là một trong những bộ lạc lớn nhất, nhân khẩu hiện tại đã đạt đến mức hơn sáu nghìn người. Hoàng kim chiến sư lại có tới hơn hai nghìn người, nhân số tuy rằng không nhiều, thế nhưng hoàng kim chiến sư lại có thực lực vô cùng kinh khủng. Báo nhân chiến sĩ của chúng ta ít nhất cần tới ba người mới có thể đánh bại được một người bọn chúng, nếu như thực sự phát sinh xung đột thì bộ lạc của chúng ta có thể bị tiêu diệt.
Tát Ban cực kỳ ương ngạnh nói:
- Tuy rằng sức mạnh của báo nhân chiến sĩ của chúng ta không bằng đối phương, nhưng tốc độ của chúng ta lại vượt xa bọn chúng, chỉ cần khi tác chiến khôn khéo một chút thì sẽ có cơ hội thắng, huống hồ chúng ta còn có những báo nhân bộ lạc khác bang trợ, còn sợ sư tộc hay sao?
Lão thượng sư chậm rãi nói:
- Đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ, chỉ là giảm thiểu tranh chấp không đáng có mà thôi, chúng ta nên từ chối uyển chuyển một chút, tỷ như là đưa lên một vị quận chúa khác, nói rằng Ngả Tháp quận chúa đã sinh bệnh rồi.
Trong miệng Tát Ban hừ hai câu, khoát tay áo, ý bảo gã chiến sĩ báo tộc cứ nói như vậy.
Thế nhưng báo nhân chiến sĩ lại có chút do dự:
- Thủ lĩnh, đám sứ giả sư tộc đã nhìn thấy Ngả Tháp quận chúa. Trước đó Ngả Tháp quận chúa còn đi ra ngoài tranh chấp với bọn họ một hồi, ngôn ngữ nhục mạ. Đối phương từ đầu đến cuối vẫn bảo trì thái độ cực kỳ lễ nghĩa, không hề có một chút thái độ muốn tranh cãi với Ngả Tháp quận chúa, bất quá, bất quá...
- Bất quá cái gì?
Tát Ban cảm giác có chút vấn đề không tốt.
- Bất quá lần này trong đoàn sứ giả sư tộc có một vị là Tạp Đăng vương tử.
Báo nhân chiến sĩ rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng.
Ý tứ rất rõ ràng, cách nói vừa rồi căn bản không thể thực hiện được nữa, có vương tử đi cùng sứ giả con đường này đã bị phong kín
Lúc này rèm túp lều bị mạnh mẽ vén lên, một đạo thân ảnh tinh lệ từ bên ngoài như thiểm điện tiến vào trong.
Một trận gió thổi qua, bóng hình xinh đẹp theo gió mà đến, chính là quận chúa báo nhân tộc Ngả Tháp. Mái tóc dài mượt mà bó thành đuôi ngựa cẩn thận để sau đầu, hai cái tai hình tam giác khả ái phân biệt ở hai bên, trong đôi mắt to hiện rõ đường hắc tuyến hút hồn, chiếc mũi vểnh cao có hai đạo hoa văn đặc thù báo tộc. Những bộ phận khác so với nhân tộc cũng không quá giống nhau, ngũ quan đầy đặn nhô ra một chút, nhưng lại lộ vẻ quyễn rũ vô cùng, đường cong sung mãn cao nhất so với nữ tử nhân tộc lại càng thêm ngọt ngào hấp dẫn.
- Phụ thân, ta tuyệt đối sẽ không gả cho bọn người tự cho là đúng kia, đám sư tử thối bá đạo lại vô cùng ngang ngược.
Ngả Tháp vừa mới tiến vào đã thở phì phì nói.
Tát Ban cũng bất đắc dĩ than phiền:
- Nếu như đã đáng ghét, vậy thì ngươi lại chạy ra trêu chọc đoàn sứ giả đó làm cái gì?
- Ta ...
Ngả Tháp tức thì nghẹn lời, sau đó vội la lên:
- Ta vừa mới nhìn thấy bộ lông vàng của bọn chúng đã phát hỏa rồi.
- Ngươi có biết lần này trong đoàn sứ giả của bọn họ có Tạp Dăng vương tử?
Tát Ban tức giận hỏi ngược lại.
- Lúc đầu ta cũng không biết, thế nhưng bây giờ đã biết rồi.
Ngả Tháp tựa hồ như biết bản thân đã phạm sai lầm, thanh âm hạ xuống mức thấp nhất trả lời.
- Nếu như ngươi không chịu ra mặt mà nói, phụ thân còn có thể bịa đặt lí do nào đó từ chối, nhưng ngươi lại làm nháo chuyện như vậy nên không thể từ chối được nữa rồi, xem ra chỉ có thể gả ngươi đến hoàng kim sư tộc mà thôi.
Tát Ban quyết tâm nói.
Ngả Tháp bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh trời mùa đông.
- Ngả Tháp sẽ chết đó.
- Thủ lĩnh. Đa Na Ba đột nhiên nghĩ ra một kế, chỉ là không biết tiểu thư nguyện ý hay không mà thôi.
Tát mãn đứng một bên không nói gì lúc này đột nhiên lên tiếng.
← Ch. 198 | Ch. 200 → |