← Ch.202 | Ch.204 → |
Đặc Na Ba nhìn Lâm Khiếu Đường nói không ra lời, Lâm Khiếu Đường đột nhiên thoải mái:
- Tát mãn đại nhân, nếu như chúng ta đã không thiếu nợ nhau, vậy thì Lâm mỗ xin cáo từ.
Hô... một trận gió thổi lên, Lâm Khiếu Đường bay thẳng lên trời, trong nháy mắt biến mất trên đỉnh túp lều.
Nhìn lỗ hổng trên đỉnh túp lều có thể thấy bầu trời đêm vằng vặc, Đặc Na Ba kinh ngạc đến đờ người ra. Vén rèm lên, không biết từ chỗ nào bay tới một chiếc mũ, che khuất gương mặt với biểu tình khóc không ra nước mắt...
Vài báo nhân đang vội vàng chỉnh sửa y phục cũng kinh ngạc đến ngây dại, trong đó đôi con ngươi của một gã báo nhân mạnh mẽ co rút lại, lặng lẽ ra khỏi lều, đồng thời hướng về phía sa mạc đen kịt bước đi. Vừa mới ra khỏi phạm vi của báo nhân tộc tức thì hiện nguyên hình, chính là một thành viên của hoàng kim sư tộc, một đường điên cuồng hướng về phía hoàng kim sư tộc bộ lạc chạy đi...
Hai ngày sau, trên Tư Thản Đạt sa mạc mênh mông, trong một ốc đảo nho nhỏ, bốn con hoặc la thú đói khát hút nước điên cuồn trong cái hồ nhỏ gần đó, một chiếc xe lớn đang yên tĩnh đỗ bên cạnh.
La Cách Tư mà A Mạn Đạt cười trộm nhìn Tác Cáp Đồ đang vùi đầu làm việc. Lão ải nhân này chưa có hôm nào chăm chỉ như hôm nay, phảng phất như một hài tử dùng hành động thực tế để bù đắp sai lầm của chính mình.
Bên kia, Lâm Khiếu Đường lại đang đau đầu nhìn Ngả Tháp, đôi miêu nhĩ khả ái của Ngả Tháp thỉnh thoảng rung rung.
Một canh giờ trước, Lâm Khiếu Đường phi hành cực nhanh rốt cuộc cũng đã đuổi kịp được đám người A Mạn Đạt, chỉ là khi hắn nhìn thấy Ngả Tháp thì thực sự cười không nổi.
- Ngả Tháp quận chúa, ngươi tốt nhất là trở về đi, mang theo một nửa lương khô và môt con hoặc la thú.
Lâm Khiếu Đường rất bình tĩnh nói.
- Ngươi không chịu dạy ta cách tu luyện thì thôi, còn chuyện ta muốn đi đến nơi nào ngươi không thể xen vào!
Ngả Tháp ngơ ngác nói.
- Không phải là ta không chịu dạy ngươi, ta là những vũ kỹ ta tu luyện không thích hợp với các ngươi, thể chất báo nhân của các ngươi quyết định điểm này, học những kỹ năng của ta chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, không bằng hiện tại ngươi tiếp tục tu luyện những kỹ năng ngươi đã quen thuộc, điều này tốt hơn nhiều.
Lâm Khiếu Đường kiên trì giải thích.
- Được rồi, chúng ta không cần tiếp tục bàn luận những vấn đề này nữa, ta không cần ngươi dạy bảo cái gì, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện đuổi ta đi, ta chỉ là muốn đi ra ngoài lịch lãm một chút, trong bộ lạc thiếu một quận chúa không vướng bận, ta đã lưu lại tin tức cho cha ta.
Ngả Tháp thỏa hiệp.
Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chuyện này sợ là đã được xác định rồi, báo nhân bộ lạc hiện tại nhất định cho rằng bản thân nghĩ cách dụ dỗ Ngả Tháp.
Mấy ngày tiếp theo lão ải nhân vẫn như cũ duy trì thái độ chịu khó làm việc đến phi thường, đoàn đội lúc này lại thành năm người, hầu như những việc vặt vãnh đều được một mình hắn làm hết.
Một tháng tiếp theo, bốn con hoặc la thú vẫn một mực bôn ba, Lâm Khiếu Đường kiên trì thử bài trừ thánh quang độc, chỉ là thánh quang cổ quái này không làm sao có thể bài trừ được, Lâm Khiếu Đường hiện tại không thể tu luyện, thậm chí còn đang không ngừng thối lui.
Lại tiếp tục qua ba ngày, mấy người Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng đi tời thành thị lớn nhất La Sát quốc - Thiên Đô thành.
Thiên Đô thành không chỉ là thành thị lớn nhất của La Sát quốc, mà còn là thành thị lớn nhất toàn bộ Minh Tây đại lục. Chỉ là độ phồn hoa không thể so sánh được với một số thành thị lớn của nhân tộc. Nhân khẩu vượt qua hơn một trăm vạn thuộc mười một chủng tộc thú nhân, còn có không ít thương nhân nhân tộc.
Nguyên thạch đối với thú nhân mà nói chỉ là thương phẩm, thương phẩm trao đổi giữa các tộc nhân, bản thân dùng một bộ phận rất nhỏ, nhân tộc thường dùng thương phẩm các loại đến trao đổi với nguyên thạch của thú nhân. La Sát quốc tuy rằng cằn cỗi, thế nhưng nơi này rộng đến không thể tưởng tượng được, bởi vậy sản lượng nguyên thạch coi như là rất khả quan.
Lâm Khiếu Đường đến Thiên Đô thành chỉ có một mục đích, vô luận là dùng phương pháp gì, con đường nào cũng phải lấy cho được một kiện linh hồn hạng liên.
Linh hồn hạng liên thực tế cũng không phải là trân bảo hi thế gì, đương nhiên cũng không phải là có thể tùy tiện dùng tiền là có thể mua được. Đây là do thú nhân tiên tri hoặc tát mãn đã ngoài đại sư giai chế tác ra, một loại trang sức ma pháp.
Người mang linh hồn hạng liên có thể làm cho hắc ám hệ nguyên lực của bản thân gia trì lên một trăm hai mươi phần trăm, còn có thể làm cho bản thân đối với lực lượng quang minh hệ có lực chống đỡ nhất định.
Linh hồn hạng liên thuộc về đồ trang sức ma pháp thượng phẩm, mỗi một cây thông thường có giá khoảng hơn một nghìn năm trăm nguyên thạch, thế nhưng bình thường có tiền cũng không mua được. Chỉ cần có một kiện lưu thông ra ngoài thị trường, một ngày sau nhất định có người mua, sau đó rất ít khi tiếp tục trao đổi qua tay, khách hàng mua đều là ma pháp sư nhân tộc chiếm đa số.
Thiên Đô thành cũng có trung tâm giao dịch mua bán, cũng loại với khu giao dịch Hoa U, chỉ là nơi này không có nhiều quy củ quan lí chặt chẽ như Hoa U. Những thú nhân tại đại đô ngay cả bước đi cũng ngang ngược, chỉ khi gặp phải cường giả nhân tộc mới hơi chút thu liễm lại, bất quá đối với những thương nhân bình thường đều cường thế, coi nhẹ phi thường.
Năm người Lâm Khiếu Đường tìm đến một nhà nghỉ không tồi ổn định chỗ ở trong thời gian tới, La Cách Tư và A Mạn Đạt tiếp tục nghiên cứu ma pháp trận. Hai người này một khi tiến vào trạng thái nghiên cứu chế tạo thì tất cả mọi chuyện bên ngoài phảng phất như không còn liên quan gì đến họ, cái loại tập trung tinh thần đến vong ngã, gần như cố chấp đến điên cuồng, ngay cả Lâm Khiếu Đường cũng cảm thấy không bằng...
Tác Cáp Đồ trong quá trình chạy trốn chết đã làm cho thanh thiết chùy cận thân hơn một trăm năm mươi năm hư hao rất nặng, bởi vậy rất mong muốn mua một số chủ quáng thạch tốt để chế tạo lại một thanh mới, còn về phần phó quáng, trong trữ vật giới chỉ của Tác Cáp Đồ còn không ít, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trải quan một tháng rốt cuộc Lâm Khiếu Đường cũng tiếp nhận chuyện bản thân đã "lừa bán thiếu nữ nhà người ta", đem Ngáp Tháp trở thành một đội viên trong đoàn đội. Ngả Tháp thì lại mong muốn bản thân phát huy được tác dụng gì đó, bởi vậy muốn mua trang bị hộ quyền và giày gia tốc, như vậy có thể làm cho thực lực bản thân tăng lên một mức nhất định.
Mang theo tám trăm nguyên thạch, Lâm Khiếu Đường cùng với lão ải nhân, thiếu nữ báo nhân đi vào nơi giao dịch lớn nhất của Thiên Đô thành - Thổ Thành giao dịch sở.
Thổ Thành giao dịch sở phảng phất như là một tòa thành trong thành, chỉ là bốn phía tường thành đều dùng một loại đất bùn màu vàng nào đó, thế nhưng những tường thành bằng đất này so với tưởng tượng còn cứng rắn hơn rất nhiều. Coi như là bỉ mông đập vài cái cũng không chút sứt mẻ. Vấn đề duy nhất là cảm giác bên ngoài có chút cũ kỹ thô lậu, bất quá bên trong lại phồn hoa không ngờ.
Ở nơi này, người trao đổi buôn bán hơn phân nửa là nhân tộc, còn có một bộ phân là những chủng tộc khác, ngược lại thú nhân lại rất ít. Đối với chuyện phí tế bào não như thế này, thú thân đều rất ít khi nguyện ý làm, chỉ có một số thú nhân cực nhỏ đối với chuyện sinh ý sinh ra hứng thú mà thôi.
Sau khi dạo quanh một vòng. Lâm Khiếu Đường và Ngả Tháp không thể tìm được thứ muốn mua, bất quá Tác Cáp Đồ lại rất hưng phấn, hai mắt thỉnh thoảng lại lóe sáng.
Thấy Tác Cáp Đồ nhìn chằm chằm vào sạp hàng khoách thạch của một đại hán nhân tộc, Lâm Khiếu Đường quan sát một hồi cũng không phát hiện ra vật gì quý giá, kỳ quái hỏi:
- Phát hiện quáng thạch?
- Mua lấy khối hồng tinh quang kia đi!
Lão ải nhân trả lời.
- Ngươi không phải là cần mua một khối chủ quáng hay sao chứ? Đó chỉ là một khối phó quáng mà thôi, hơn nữa lại là một loại phó quáng không nhiều tác dụng cho lắm.
Lâm Khiếu Đường không giải thích được nói.
Tác Cáp Đồ thần bí cười cười, trực tiếp hướng về phía sạp hàng hỏi:
- Này, khối hồng tinh quáng này bán như thế nào?
Đại hán nhìn thoáng qua lão ải nhân khoe khoang nói:
- Khối hồng tinh quáng này là từ sâu trong Phỉ Thúy sơn mạch đào được, một khối năng hơn ba trăm cân, mà khối hồng tinh quáng lớn như thế này đều rất hiếm thấy, người bình thường rất định ta sẽ hung hăng chào giá, bất quá nhìn ngài là tổ sư gia về khoáng thạch, một tộc nhân ải nhân tộc, vậy thì chỉ cần trả ba mươi khối nguyên thạch là được rồi.
- Cái gì? Quý như vậy? Bất quá chỉ là một khối phó quáng mà thôi, không bằng ngươi đi chém giết còn hơn. Mười khối nguyên thạch, không bán thì thôi vậy.
Tác Cáp Đồ cả kinh kêu lên.
Một tiếng la lớn này làm cho không ít người giật mình nhìn lại. Khuôn mặt đại hán hơi hơi đỏ lên vội ho một tiếng.
- Ít nhất cũng phải hai mươi lăm, không thể ít hơn, ta tốn rất nhiều khí lực mới có thể đào được nó.
- Mươi lăm, nếu không bán vậy thì ta đi đây!
Trong mắt Tác Cáp Đồ hiện lên tia sáng khôn khéo khó thấy.
Đại hắn cắn răng một cái.
- Hai mươi ba!
- Chúng ta đi!
Tác Cáp Đồ không thèm liếc mắt nhìn khối tinh quáng, liền hướng về phía trước bước đi.
Lâm Khiếu Đường mặc dù có chút hiếu kỳ, thế nhưng lại cảm giác được trong lòng lão ải nhân rất muốn có khối tinh quang này, liền móc ra hai mươi khối nguyên thạch đưa ra nói:
- Kỳ thực chúng ta cũng không phải là rất muốn, chỗ này có hai mươi khối nguyên thạch, so với nguyên tinh bình thường còn tinh thuần hơn một ít, nếu như thấy được thì hãy thu lại.
Ngày hôm nay còn chưa có một bút giao dịch nào, trong lòng đại hán đã rất sốt ruột, bất quá hắn đã tốn không ít sức lực mới có được khối tinh quáng này, bán quá rẻ thực sự không đành lòng. Bất quá khi nhìn thấy hải nguyên thạch, lại nhìn về phía khối hồng tinh quáng xấu xí kia trong lòng dứt khoát:
- Được rồi!
Khi Lâm Khiếu Đường thu hồi hồng tinh quáng, Tác Cáp Đồ đã đi được một đoạn khá ra làm ra bộ rất có hại thầm thì nói:
- Kiên trì thêm một chút nữa, ta đảm bảo hắn mười nguyên thạch cũng bán.
Ngả Tháp giật giật cái lỗ tai, kinh ngạc
- Khối hồng tinh quáng này, chỗ bộ lạc của ta có rất nhiều a, một điểm cũng không đáng giá.
Tác Cáp Đồ trừng mắt nói:
- Đó là do báo nhân tộc các ngươi không biết gì, hồng tinh quáng cho dù có nhiều tạp chất hơn nữa cũng có tác dụng của nó, mà khối hồng tinh quáng này lại có chỗ không giống. Đây là một khối quáng tâm của hồng tinh quáng, chỉ là người thường không biết mà thôi. Khối quáng thạch khá lớn này tuyệt đối hơn năm trăm nguyên thạch nhiều.
Lâm Khiếu Đường và Ngả Tháp nhất thời ngạc nhiên nhìn lão ải nhân, phảng phất như nhận ra hắn ngày hôm nay so với ngày thường không giống nhau. Đối với sự hiểu biết về khoáng thạch, không có bất luận chủng tộc nào có quyền lên tiếng trước mặt ải nhân tộc, hai người đối với lão ải nhân hiển nhiên cực kỳ tin tưởng, chỉ là như thế nào cũng không thể tin được lão ải nhân này cư nhiên lại có lúc khôn khéo đến như vậy.
- Hai người các ngươi đi chậm quá, nhanh một chút đuổi kịp, ta vừa mới nhìn thấy trên sạp hàng phía trước có bán lục ngọc thạch. Nếu nhìn thấy quáng thạch đó, ta mới không thèm mua khối hồng tinh quáng trước. Lục ngọc thạch không thể dùng làm hàng hóa như thế này được, nếu như bị người khác mua mất, vật thì khối hông tinh quáng kia thực sự là đồ rác rưởi.
Vừa nói lão ải nhân vừa cấp bách bước đi.
Lâm Khiếu Đường và Ngả Tháp nhìn nhau, nhanh chóng chạy theo.
Khu giao dịch, người đến kẻ đi, đi lại không phải là rất thuân tiện, ba người thật vất vả mới đến được cái quầy hàng bán lục ngọc thạch. Lảo ải nhân là người chạy đến trước tiên, đáng tiếc vẫn cứ chậm một bước, đã có người cùng với chủ sạp hàng cò kè mặc cả.
- Lão tiên sinh, ta chỉ có tám mươi khối nguyên thạch mà thôi, ngươi xem có thể giảm một chút hay không?
Một vị thú nhân da xanh tuổi còn rất trẻ, ngữ điệu mang chút thỉnh cầu nói.
Chủ sạp hàng là một vị ma pháp sư nhân tộc tuổi khá cao, một thân ma pháp bào cổ xưa sợ là đã mặc nó không ít năm, bộ dáng xa cách nói:
- Nếu như ngươi chỉ thiếu một hai khối nguyên thạch thì thôi, thế nhưng hiện tại ngươi lại thiếu tới bốn mươi khối nguyên thạch, ngươi nói ta phải giảm như thế nào.
Nửa thú nhân tuổi còn trẻ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta dùng hai mươi khối nguyên thạch để mua một phần sáu khối lục ngọc thạch này được không?
- Ngươi cho rằng đây là mau đậu hũ hay sao chứ? Nói chia thì chia, muốn mua thì phải mua toàn bộ, còn không không cần bàn nữa.
Lão pháp sư không hề thương lượng.
Nghe được những lời đối thoại này, Tác Cáp Đồ vừa rồi còn vô cùng khẩn trương rốt cuộc cũng thả lỏng lại. Hoàn hảo là một kẻ không có tiền tới mua, nếu không thì khối lục ngọc thạch này sợ là không mua được rồi.
- Ngươi rốt cuộc là mua hay không mua nói nhanh, không mua thì tránh ra, đừng chắn đường cho khách hàng khác đến nhìn hàng.
Lão ma pháp sư không nhịn được nói.
Gã thú nhân làm một biểu tình rất đau đầu, từ trong lòng móc ra một bộ hộ quyền cũ nát, rất không tình nguyện nói:
- Ta mất tám mươi khối nguyên thạch mới mua được bộ hộ quyền "tấn lôi" này, vậy dùng nó và thêm năm mươi khối nguyên thạch để mua lục ngọc thạch của ngươi được không?
← Ch. 202 | Ch. 204 → |