← Ch.437 | Ch.439 → |
Thần Lộ Tiên Tử nghe được lời này, thân mình mềm mại khẽ run lên. Hiển nhiên từ sau chuyến đi Đại Hạ, tấm sa đen này vẫn chưa từng tháo xuống.
Tiểu Lan và Tố Tố liếc mắt nhìn nhau, đều biết ở lại lúc này có chút bất tiện liền thức thời bắt chuyện một tiếng rồi kéo Tân Tây Á đi tới chỗ khác trò chuyện, tam nữ trong bảy mươi năm bế quan tu luyện với nhau đã tích lũy được cảm tình rất sâu đậm, nên chỉ cần một lát là cuộc trò chuyện đã trở nên vô cùng vui vẻ. Đối với lần tây hành này của Lâm Khiếu Đường, nhị nữ rất hiếu kỳ, có những điều mà Tiểu Lan và Tố Tố không tiện trực tiếp hỏi Lâm Khiếu Đường thì tự nhiên có thể dò hỏi thông qua Tân Tây Á.
Không có người bên ngoài dòm ngó, tâm sinh e ngại của Thần Lộ Tiên Tử đã đỡ đi rất nhiều, ngày trước Lâm Khiếu Đường cũng đã nhìn qua dung mạo dữ tợn của nàng rồi, hơn nữa còn là một trong hai người trực tiếp biết qua quá trình nàng bị hủy dung, người còn lại tự nhiên là Thất Tuyệt Phu Nhân.
Thần Lộ Tiên Tử không biết là muốn che giấu một chút, hay là muốn cho Lâm Khiếu Đường tiện bề chẩn đoán nên tiến thẳng về phía trước, đến khi còn cách Lâm Khiếu Đường không đến hai thước mới dừng lại.
Một đôi ngọc thủ trắng như ngọc, như không thể khống chế được run lên nhè nhẹ cầm lấy đấu lạp (mũ, nón), rồi sa đen cũng dần để lộ ra dung mạo phía sau. Toàn bộ tư thái của Thần Lộ Tiên Tử có thể nói là hoàn mỹ, trong những nữ tu mà Lâm Khiếu Đường đã gặp qua có thể ở xếp trong ba người đứng đầu, ở người này có thể thấy được sự ôn nhu và tinh xảo của nữ tu Đông phương, cũng lại thấy được vẻ cuồng dã nơi nữ tu Tây phương.
Từng ngón tay như măng ngọc trắng nõn nà, đôi ngọc thủ hoàn mỹ không một chút tì vết. Lâm Khiếu Đường đã thật lâu không cùng một nữ tử ở trạng thái bình thường mà giữ trạng thái gần gũi đến như vậy, nhất thời nội tâm đúng có chút bất ổn, tuy nói Lâm Khiếu Đường cơ bản đã biết rõ tình trạng dung mạo hiện tại của Thần Lộ Tiên Tử, nhưng hắn cũng biết rõ được dung mạo khi xưa của nàng.
Bộ dáng nguyên bản của Thần Lộ Tiên Tử phải nói là thuộc dạng yêu nữ thanh thuần. Nhưng vẻ yêu mị hay thanh thuần lại không phải riêng biệt mà kết hợp tới hoàn mỹ, bởi vậy trong những tình huống đặc biệt lại sử dụng mị công có thể thu được hiệu quả bất ngờ, đây cũng tuyệt đối là một loại tai họa khiến nhiều kẻ phải đau đầu, bất quá hôm nay tự nhiên là...
Tháo chiếc đấu lạp xuống đối với Thần Lộ Tiên Tử là một chuyện vô cùng khó khăn, ma chướng trong lòng dường như là một ngọn núi lớn vẫn đè nặng làm cho nàng khó có thể vượt qua.
Nhưng cuối cùng chiếc đấu lạp cũng được tháo xuống, khuôn mặt phía sau hắc sa hoàn toàn được lộ ra, tuy rằng vẫn còn lưu lại chút bóng dáng khi xưa nhưng cũng chỉ là chút chút mà thôi, toàn bộ khuôn mặt với da thịt hầu như đã hoàn toàn bị hoại tử, trông tựa như da thịt trên một thây xác đã chết lâu ngày đang bị phân hủy vậy.
Nếu nói khuôn mặt này so với mặt quỷ cũng không phải là quá phận, thậm chí so với mặt quỷ còn kinh khủng hơn vài phần, chỉ còn lại đôi mắt linh động kia còn giữ lại được vẻ hút hồn ngày xưa.
Khi đấu lạp được tháo xuống, tâm trạng của Thần Lộ Tiên Tử lúc này thấp thỏm lo âu như một cô gái trẻ bị lột trần trước mắt mọi người vậy, khuôn mặt vô thức được hướng sang một bên như không muốn ai nhìn, dư quang lại nhìn trộm phản ứng của Lâm Khiếu Đường. Những năm gần đây một ít tu luyện giả cao thâm có thể dùng nguyên thức xuyên qua tấm sa đen, nhưng là khi nhìn thấy được dung mạo của nàng đều vô thức lùi lại một hai bước, trong mắt càng lộ ra vẻ hèn mọn và bài xích.
Lúc này quan sát trực diện lại gần như vậy, vị nam tử trước mắt này có muốn lùi lại phía sau một hai bước không? Thần Lộ Tiên Tử phi thường rõ ràng dung mạo của mình lúc này đáng sợ như thế nào, dung mạo hôm nay so với ngày trước lúc vừa mới bị hủy dung còn kinh khủng hơn nhiều lắm, khi đó khuôn mặt còn chưa hoàn toàn bị hoại tử, Lâm Khiếu Đường vô luận có biểu hiện ra loại động tác gì thì nàng cũng có thể chấp nhận không chút ngoài dự liệu.
Đúng lúc này, những tình huống mà Thần Lộ Tiên Tử còn đang tưởng tượng lại không hề phát sinh. Lâm Khiếu Đường vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, đôi mắt đen láy tập trung tinh thần trên mặt nàng, tựa hồ đang tự suy ngẫm điều gì đó, có phần nhập tâm.
Những năm gần đây, lần đầu tiên có người nhìn nàng chăm chú đến vậy, nội tâm Thần Lộ Tiên Tử tự nhiên có phần hoảng loạn.
Bỗng nhiên, một đại thủ rắn chắc mà ấm áp không hề kiêng nể nắm lấy cằm nâng cao lộ cần cổ trắng ngần của Thần Lộ Tiên Tử, nhẹ nhàng quay khuôn mặt đối diện với mình.
Lâm Khiếu Đường tiến lên một bước, một bàn tay rất tự nhiên xoay xoay khuôn mặt Thần Lộ Tiên Tử theo các góc quan sát, tay kia lại vuốt ve chính cằm của mình, một mặt nhìn một mặt tự suy ngẫm.
Trải qua nhiều năm như vậy, đã rất lâu Lâm Khiếu Đường không hề động tới phẫu thuật, mà trên thực tế đại đa số thời gian tại thế giới này không cần tới phương pháp mổ xẻ, hiển nhiên nơi này đã có phương pháp đơn giản mà tốt hơn rất nhiều. Chỉ khi nào gặp một vài trường hợp đặc thù thì mới cần đến kiến thức kiếp trước của Lâm Khiếu Đường, thứ vẫn được xưng là phẫu thuật.
Lúc này Lâm Khiếu Đường thực sự có chút điểm mới lạ, trên thực tế phần da thịt trên khuôn mặt này đã hoàn toàn hoại tử, hơn nữa lại còn hàm chứa kịch độc đồng thời cũng là tử độc, hấp thu cũng không được mà bài trừ cũng không xong.
Lâm Khiếu Đường đã nghĩ đến một biện pháp, chỉ cần thay da đổi thịt, rồi đơn giản chuyển đổi một chút, điều này cũng không phải là khó, lấy những tài liệu hiện có trong tay Lâm Khiếu Đường cũng có thể làm được.
Nhưng muốn thu thập hết độc tố trong thân thể thì Lâm Khiếu Đường phải tốn khá nhiều sức lực, hơn nữa linh nhục lại là một vật chất đặc thù nên không chỉ đơn giản giải phẫu một lần là xong được.
Thế nhưng vấn đề không đơn giản chỉ là cấy ghép da thịt khuôn mặt giống như trước đây, để cho làn da không còn dữ tợn như hiện tại, ngũ quan cũng phải chỉnh hợp vị trí sao cho cân bằng hoàn mỹ, bằng không tỷ lệ biến thành một khuôn mặt quái dị phi thường lớn, so với hủy dung cũng không khác là bao.
Lâm Khiếu Đường nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra biện pháp, chỉ có một biện pháp đơn giản mà cũng là phương pháp hữu hiệu nhất đó là làm ra một bộ mặt khuôn mẫu trước, sau đó căn cứ theo khuôn mẫu này từng điểm một tiến hành cấy da ghép thịt. Bởi vì có linh nhục nên thời gian cấy ghép đến lúc sinh trưởng cũng không quá dài, thế nhưng ngay cả như vậy, để duy trì toàn bộ quá trình cũng phải cần đến thời gian mấy tháng.
Thần Lộ Tiên Tử có thể thấy được mỗi một chi tiết trên khuôn mặt tuấn lãng của đối phương, ở đó không hiện lên một chút vẻ chán ghét nào, tuy rằng thỉnh thoảng có chút nhíu mày, nhưng Thần Lộ Tiên Tử có thể cảm giác được rõ ràng Lâm Khiếu Đường không phải chán ghét đối với vẻ ngoài kinh khủng xấu xí của mình mà trong suy nghĩ tiềm thức biểu lộ ra, hơi thở của hai người lúc này có thể thổi được tới khuôn mặt đối phương.
Lúc này Lâm Khiếu Đường còn đang chăm chú dị thường, ngoại trừ tự ngẫm ra cũng không còn tâm tư nào khác, thế nhưng nỗi lòng Thần Lộ Tiên Tử tùy ý xoay chuyển thì càng ngày lại càng bất định, nàng hoàn toàn chưa từng cùng một gã nam tu nào bảo trì khoảng cách gần gũi trong một thời gian dài như vậy, đối phương lại hoàn toàn không chút kiêng nể mà lắc lư khuôn mặt của mình, tự nhiên không khí lúc này trở nên phi thường ái muội.
Nếu như trước đây, Thần Lộ Tiên Tử tuyệt đối sẽ không kìm được nộ khí trong lòng, thậm chí còn hiện sát ý, thế nhưng hiện tại một gã nam tu lại có thể tập trung nhìn một khuôn mặt còn hưng tợn hơn cả mặt quỷ trong thời gian dài như vậy, nàng lại cảm thấy ấm áp và an toàn, thậm chí rất cảm động, cũng bởi vậy nên tâm tình có điểm hoảng hốt.
Ngày hôm nay Thần Lộ Tiên Tử mới phát hiện sự chăm chú tự ngẫm của một nam tu dĩ nhiên lại có mị lực đến vậy, mà hơn nữa cũng không bởi vì dung mạo mà tiếp cận với mình, nam tu như vậy, lực mê hoặc quả thực là không thể chống cự.
Gần nửa canh giờ trôi qua, Thần Lộ Tiên Tử phát hiện chính mình không biết vì sao lại có chút ý loạn tình mê, loại mùi vị nam tính này cơ hồ làm cho nàng không thể khống chế được.
Thần Lộ Tiên Tử rất muốn đẩy bàn tay to lớn đang nắm cằm mình đẩy ra nhưng lại không khống chế được chính bản thân mình, vội vàng điều chỉnh nguyên thức, ổn định tâm thần, nhỏ giọng nói:
- Lâm công tử, khuôn mặt này của thiếp thân có phải là không còn phương pháp?
Biểu tình Lâm Khiếu Đường bình tĩnh, trong lòng đã có chủ ý, thong dong nói:
- Lấy phương pháp cổ truyền của Lâm mỗ thì có thể nắm chắc chín thành chữa được. Bất quá...
Thần Lộ Tiên Tử mẫn cảm khẩn trương hẳn lên, thất thanh nói:
- Bất quá cái gì?
Rốt cuộc Lâm Khiếu Đường cũng buông bàn tay đang tùy ý xoay chuyển khuôn mặt Thần Lộ Tiên Tử nói:
- Bất quá thời gian trị liệu có thể rất dài, phỏng chừng phải cần thời gian đến năm tháng, mà khả năng sẽ tương đối khó chịu, không biết Tiên Tử có thể chịu được hay không?
Tâm trạng của Thần Lộ Tiên Tử thả lỏng. Thời gian dài như vậy còn đợi được, huống chi chỉ là năm tháng. Ngọn lửa lòng gần như sắp lụi tàn nay lại bùng nên mạnh mẽ, khuôn mặt dữ tợn ngưng lại, tựa hồ trong lòng đang thầm quyết định điều gì đó rồi nói:
- Vô luận công tử dùng phương pháp nào, thiếp thân đều có thể chịu được, xin công tử cứ yên tâm xuất thủ.
- Uhm! Vẫn còn một vấn đề, chính là Lâm mỗ cần một khuôn mặt làm mẫu, Tiên Tử muốn khôi phục lại dung mạo khi xưa, hay là muốn một khuôn mặt hoàn toàn mới?
Lâm Khiếu Đường trưng cầu ý kiến hỏi.
Thần Lộ Tiên Tử nhất thời không kịp phản ứng, sau một lúc suy nghĩ cẩn thận nói:
- Thiếp thân vẫn mong muốn khôi phục lại dung mạo khi xưa.
Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:
- Vậy mời tiên tử vẽ ra một bức họa khuôn mặt chính mình, Lâm mỗ sẽ chiếu theo bộ dáng đó trị liệu cho tiên tử.
Thần Lộ Tiên Tử không hề biết hội họa, bất quá nguyên thức tu luyện giả linh hồn giai rất cường đại, chỉ cần có một khối lam ma thạch liền có thể trực tiếp dùng nguyên thức phục chế ra một bức ảnh lập thể miêu tả bộ mặt chính mình, so với bộ mặt chân thực cũng không khác biệt nhiều.
Chỉ thời gian tàn một nén hương, Thần Lộ Tiên Tử đã hoàn hảo vẽ xong khuôn mặt ngày trước của chính mình, đem lam ma thạch giao cho Lâm Khiếu Đường, hắn dùng nguyên thức thăm dò một chút, khi thấy được khuôn mặt phục chế này trong lòng không khỏi ca ngợi.
Thần hi ngọc lộ, tuyệt sắc mỹ tư (nghĩa đen: viên ngọc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp vô cùng), so với ngày trước Lâm Khiếu Đường thấy qua còn yêu mị hơn ba phần, xinh đẹp hơn ba phần. Mà xem ra ngày đó vị Thần Lộ Tiên Tử này đã dùng bí thuật thoáng che bớt dung mạo.
Dung mạo như vậy, trong ấn tượng của Lâm Khiếu Đường chỉ có Hoa Tiên Tử và Uyển Nhi mới có thể sánh, còn những nữ tu còn lại vô luận là vẻ đẹp hay khí chất vẫn kém hơn vài phần.
*****
Cố ý nhìn chăm chú tới biểu tình của Lâm Khiếu Đường, thấy được thần sắc người này hơi thay đổi, đôi mắt trong suốt của Thần Lộ Tiên Tử vô ý thức hiện lên một vẻ phơi phới xuân sắc.
- Công tử, ngày mai phải tiến vào Đại Lục Phong Ma, lúc này hãy điều tức một chút, chờ đến lúc đi ra thiếp thân sẽ trở lại tìm tới công tử.
Thần Lộ Tiên Tử nhẹ giọng nói.
Lâm Khiếu Đường lắc đầu:
- Không chờ đợi được nữa. Tử độc trên mặt tiên tử đã bắt đầu xâm nhập vào phần da thịt khác, nếu không phải tu vi tiên tử thâm hậu, bẩy mươi năm qua cũng đủ để nửa người tiên tử xuất hiện hoại tử. Lâm mỗ dự định bắt đầu ngay, cứ mỗi lần trị liệu phải cách chín ngày sau mới được tiến hành bước tiếp theo, bất quá trong chín ngày này cũng phải tiến hành điều dưỡng chăm sóc bằng không rất có thể xuất hiện tình huống xấu, thế nên trong vòng thời gian năm tháng tới tiên tử sợ là phải đi cùng với Lâm mỗ nửa bước không rời rồi. (cái này ta thik a!)
Nghe được lời cuối cùng này, tâm tình Thần Lộ Tiên Tử áy náy, cúi đầu nói:
-Thiếp thân nghe theo công tử phân phó! (Tốt tốt, vậy thì...hắc hắc...)
Lâm Khiếu Đường lấy ra rất nhiều thứ linh thảo và đan dược xa lạ mà Thần Lộ Tiên Tử không thể nhận ra, quá trình trị liệu lại càng cho nàng thêm cau mày líu lưỡi, thậm chí ngay thời điểm ban đầu còn xuất hiện một chút hoài nghi.
Thần Lộ Tiên Tử thế nào cũng không nghĩ ra Lâm Khiếu Đường cư nhiên lại cắt đi da thịt trên mặt mình, tuy chỉ là cắt đi một chút nhưng cũng đủ làm cho nàng cực kỳ sợ hãi, bất quá những bước trị liệu sau đó Thần Lộ Tiên Tử rốt cuộc phát hiện chính mình lo lắng căn bản là dư thừa.
Lâm Khiếu Đường làm như vậy mục đích là để phần da thịt cùng với chỗ tài liệu linh nhục dung hợp cùng một chỗ đồng thời có thể trong phạm vi khống chế tiến hành sinh trưởng, toàn bộ quá trình diễn ra phi thường chậm rãi và tỉ mỉ.
Thẳng đến nửa đêm về sáng mới có thể hoàn thành lần giải phẩu đầu tiên, toàn bộ quá trình liên tục trong hơn hai canh giờ liền, thời gian dài như vậy cũng chỉ là hoàn thành một điểm bằng nửa cái lỗ tai mà thôi.
Khi Thần Lộ Tiên Tử thấy phần da thịt của chính mình đã khôi phục lại trạng thái trắng trẻo mềm mại, lúc này không thể khống chế được nữa, nước mắt tuôn rơi, hiển nhiên vô cùng kích động.
Lâm Khiếu Đường hoàn thành lần giải phẫu đầu tiên, sau đó chỉ nói với Thần Lộ Tiên Tử vài câu rồi xếp bằng tại chỗ bắt đầu điều tức, nửa đêm còn lại rất nhanh trôi qua.
Ngày hôm sau, tại một hoang mạch nơi cực tây, sâu trong một sơn cốc sương mù dày đặc, trên bầu trời từng tốp tu luyện giả bay tới, có rất nhiều người không phải là tu luện giả tại Nam Xuyên Giới.
Cực tây tuy là cánh cửa để tiến vào Nam Xuyên Giới nhưng cũng không hoàn toàn thuộc về Nam Xuyên Giới, mà nơi đây chính là một nơi hoang vu, khí nguyên vô cùng ít ỏi, không có nguyên quáng, linh thảo không thể sinh trưởng tại một nơi cằn cỗi như vậy.
Bất quá những thực vật bình thường trên mảnh đất hoang vu này lại sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, một vài yêu thú cấp thấp đối với hoàn cảnh nơi đây coi như là một vùng đất an bình ưa thích.
Nơi này có tên là Mê Vụ Sơn nhưng sương mù nơi đây cũng không dày đặc như tên gọi của nó. Bốn phía sum xuê tươi tớt cũng không hề có chỗ đặc biệt nhưng là khí nguyên vô cùng ít ỏi, mà cũng có thể nói là hoàn toàn không có một chút nào, coi như là tu luyện giả phó cấp cũng không hề có chút hứng thú đối với nơi này.
Bất quá ngay trong sơn cốc của ngọn núi này lại cất dấu một cổ trận truyền tống thật lớn, bởi cổ trận được dấu sâu dưới nền đất, lại không có nguyên thạch khởi động nên giống như một vật chết không có bất kì cảm ứng nào, trải qua mấy vạn niên mới ngẫu nhiên được chúng tu luyện giả phát hiện.
Đại Lục Phong Ma chính là một đại lục thần bí chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cho dù trên sách cổ cũng có ghi chép lại, thế nhưng trải qua năm tháng, tu luyện giả đã bắt đầu hoài nghi về tính chân thực của khối đại lục này.
Bất quá vài chục năm về trước, khi khối đại lục này tưởng chừng đã bị lãng quên lại bất ngờ được xác nhận thực sự tồn tại, chuyện này cơ hồ làm cho cả Kỳ Đông nháo loạn. Đại Lục Phong Ma và Kỳ Đông Đại Lục đều tồn tại thượng cổ cấm địa, động phủ, huyệt động nhưng lại hoàn toàn bất đồng, nơi đây chính là một phiến đại lục hoàn toàn độc lập. Đã từng là chiến trường mà tu luyện giả thượng cổ tranh đấu, hơn nữa cũng là nơi cuối cùng mà tu luyện giả thượng cổ giam cầm trùng ma.
Mấy vạn năm qua, hầu như không người đặt chân tới, lúc này nó như một trinh nữ đang chờ tân lang của mình tới khám phá (J). Tại phiến lục địa này rốt cuộc còn lưu lại bao nhiêu bảo tàng của tu luyện giả thượng cổ thì không ai biết, nhưng khả năng cũng tuyệt đối khả quan, hơn nữa nơi đây ngày trước cũng là chiến trường đại chiến viễn cổ, bảo tồn vô số di hài tu luyện giả thượng cổ cùng với bảo bối tùy thân của họ, mà nơi nào không có người thì linh thảo nhất định không ít, nguyên khoáng mạch cũng vô số kể.
Dụ hoặc lớn như vậy cho dù là ai cũng phải động lòng, cho dù là nơi này có cực độ hung hiểm đi nữa nhưng chỉ cần có đủ năng lực tự nhiên sẽ được hồi báo cực đại. Chính bởi vậy chúng tu luyện giả với cơ hội có một không hai này đều tuyệt đối điên cuồng.
Lúc này những ngọn núi bốn phía xung quanh cổ trận đã tụ tập đông đảo chúng tu luyện giả, hầu như ngọn núi nào cũng có tới vài vị, ngay cả sườn núi và chân núi cũng đều có. -
Những người có thể tới đây không người nào là không phải đại nhân vật, danh tiếng lừng lẫy toàn cõi Kỳ Đông.
Bên trong sơn cốc, hơn mười pháp trận đại sư đang chờ phát động, khống chế cổ trận, nếu ai không lệnh bài có truyền tống thì đừng có mơ tưởng bước vào. Những vị pháp trận đại sư này đều là người đến từ nhưng đại môn phái, còn có hơn hai mươi vị đến từ liên minh thảo nguyên và Đại Hạ, lần này mấy đại tu luyện giới đều tạm thời gác lại ân oán tại Đại Lục Phong Ma, dù sao Đại Lục Phong Ma cũng là một khối bánh siêu lớn, so với khả năng chiếm đoạt của một tu luyện giới còn lớn hơn nhiều lắm.
Lần này lệnh bài truyền tống cũng không có thiết lập nhiều quy định. Chỉ cần ngươi có đủ nguyên thạch là có thể mua được, nhưng giá tới vài viên nguyên thạch trung cấp, hiển nhiên đã khiến cho rất nhiều người tuyệt vọng, cho dù đem cả bản thân bọn họ đi bán cũng không được nhiều như vậy.
Bất quá ngay cả như vậy vẫn có rất nhiều tu luyện giả táng gia bại sản cũng muốn mua được một khối, cơ hội như thế này thực sự quá ít, nếu có thể tìm được chút ít bảo vật tại Đại Lục Phong Ma thì coi như một bước lên trời, xá chi mấy khối nguyên thạch trung cấp nho nhỏ.
Cũng bởi vì vậy, bốn phía sơn cốc tập trung không ít tu luyện giả, mà kém cỏi nhất cũng là tu vi đại sư giai trung kỳ, tu luyện giả cấp bậc này cũng đã rất khó để có đủ nguyên thạch trung cấp, còn lại chủ yếu vẫn là tu luyện giả linh hồn giai vàđịa vương giai chiếm đa số.
Tới sớm đều là những người độc hành hoặc là những tiểu quần thể, nhiều nhất cũng chỉ là một vài quần thể thực lực cỡ một môn phái tầm trung, còn mấy môn phái siêu cấp khống chế cổ trận vẫn còn chưa thấy đến.
Không ít tu luyện giả đơn độc cũng tận dụng khoảng thời gian này tìm kiếm cho mình đồng minh thích hợp, để hệ số an toàn có thể tăng thêm, rất nhiều người đều nguyện ý làm như vậy. Đại Lục Phong Ma bảo tàng vô số, đến lúc phân chia thu hoạch cũng không phải lo lắng để tâm nhiều.
Trên một ngọn tiểu sơn, một đội ngũ vừa mới được hình thành toàn là tu luyện giả đại sư giai, trên mặt mỗi người đều lộ rõ từng tia hoan hỷ. Chín tu luyện giả đại sư giai hậu kỳ tụ tập một chỗ coi như lực lượng không tệ, đủ để đối phó được với ba tu luyện giả linh hồn giai bình thường.
Chín người này nếu Lâm Khiếu Đường thấy được nhất định sẽ có chút kinh ngạc, bởi vì trong đó có hơn phân nửa là người hắn biết, mà quan trọng hơn, mấy người này đã từng tại vị trí song phương đối lập, nhưng hôm nay cư nhiên lại có thể kết thành đồng minh.
Quỷ Nhãn Lãnh Tử, Cự Thân La Hán, Thanh Diện Cư Sĩ cùng Song Đồng Kim Cương, năm người này thuộc về Ma Tông ngày trước cùng một vị trưởng lão Hiên Viên Tông có chút xích mích, bất quá ngày hôm nay năm người lại chủ động tìm tới Cát trưởng lão và Trường Mi trưởng lão đồng hành, hơn nữa còn một đôi tu luyện giả phu thê đều là người của Hiên Viên Tông, đội hình này coi như tương đối cường đại.
Cả siêu cấp đại phái và một số môn phái đều không ngăn cản môn nhân của mình đơn độc hành động, nhưng cũng không đưa cho lệnh bài truyền tống, ngươi có bản lĩnh thì hãy tự mình đi kiếm. Những siêu cấp đại phái chỉ có tu luyện giả thượng tầng mới có thể tụ tập cùng một chỗ mà hành động, tự nhiên những người này không hề muốn mang theo trói buộc phụ thuộc vào mình.
Chín người này đều là đình trệ tại đại sư giai hậu kỳ đã lâu, nếu không có bước đột phá tiếp theo thì thọ nguyên cũng không còn được bao nhiêu, lúc này khổ tu là không thực tế, chỉ có gặp được kỳ ngộ mới có thể giúp cho bọn họ đột phá một bước này.
- Cát trưởng lão, việc ngày trước đều là Nghiêm mỗ tuổi trẻ khí thịnh, mong rằng Cát trưởng lão không tính toán bỏ quá cho!
Quỷ Nhãn Lãng Tử khom người nói, tỏ ra bộ dáng vô cùng thành khẩn kết giao.
- Ha hả, Cát mỗ nào có nhỏ mọn như vậy, chuyện cũ đã qua không nên đề cập tới, lúc này chín người chúng ta đồng lòng hợp lực lăn lộn Ma lục mới tốt, tuy rằng trung tâm đại lục không thể đi vào được, nhưng là rìa ngoài đại lục với lực lượng chín người chúng ta thì hoàn toàn có thể giữ được an toàn.
Cát trưởng lão cười tủm tỉm nói.
- Nghiêm lão đệ trở nên dài dòng như vậy từ lúc nào, Cát trưởng lão chính là trưởng lão đệ nhất đại phái Nam Xuyên Giới, Hiên Viên Tông, sao có thể chấp nhất với ngươi, ngươi không cần phải lo lắng như vậy, ca ca ta tuyệt đối có thể bảo chứng điểm này.
Cự Thân La Hán tiếp theo đón tiếng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Quỷ Nhãn Lãng Tử liên tục gật đầu, lúc này song phương đã thành lập quan hệ hợp tác nên việc tín nhiệm nhau là yếu tố quan trong nhất
Ngoại trừ nhóm chín người này ra, tại rất nhiều những ngọn núi khác đều có tình huống tương tự phát sinh. Tu luyện giả đại sư giai đều tìm tới tu luyện giả đại sư giai kết bạn đồng hành, linh hồn giai tìm tới linh hồn giai, địa vương giai tìm đến địa vương giai, vị giai chênh lệch mà kết bạn xuất hiện cực ít, trừ phi là có quan hệ phụ thuộc hay là sư đồ cùng đi theo.
Trong lòng tu luyện giả cấp thấp cũng biết tu luyện giả cấp cao sẽ không mang theo bọn họ, mà cấp cao cũng cho rằng cấp thấp đi theo là vô dụng bởi vậy kết bạn cùng giai gần như thành một quy củ.
Ngay lúc chúng tu luyện giả vẫn đang tự tìm cho mình một đoàn đội thích hợp thì một đạo lục mang thật lớn bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống, tiếp đó là một cỗ khí nguyên cường đại áp bách.
← Ch. 437 | Ch. 439 → |