← Ch.487 | Ch.489 → |
Trương Liêu bị đánh lui lại hơn mười bước muốn ngạnh kháng chống lại, thế nhưng trong miệng thấy mặt, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Hòa thượng béo mập lúc này đang cùng với một đầu hắc hổ khác chiến đấu coi như ngang nhau, năm người đã tiến vào trong vòng săn bắn của một nhà ba địa sát hổ.
Đầu địa sát hổ cuối cùng xuất hiện là đầu địa sát hổ siêu thành thục thể, đã tiến hóa tới yêu thú cấp mười hai, tương đương với tu luyện giả linh hồn gia hậu kỳ đỉnh phong.
Hòa thượng béo mập lúc này có hơi chút chật vật, nhưng không rơi vào tình thế hạ phong, tu vi lại mơ hồ có dấu hiệu nhảy qua linh hồn giai trung kỳ tiến vào linh hồn giai hậu kỳ, trước đó hình như ẩn dấu thực lực.
Mẫu hổ lúc này đã phát cuồng tính, hướng về phía Dương Thiên vồ tới, Dương Thiên lập tức tung ra hai kiện pháp bảo chống lại, nhưng không tạo nên tác dụng gì.
Một thanh phi kiếm, một viên ngọc châu, hai kiện pháp bảo đánh vào người mẫu hổ lập tức bị lực lượng cường đại chấn cho nát bấy, thân thể của địa sát hổ mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng.
Dương Thiên vô cùng kinh khủng muốn tránh né, thế nhưng dưới uy áp mạnh mẽ của địa sát hổ, tốc độ của hắn giảm đi trên diện rộng.
Nhìn thấy đồng bạn bị nguy cấp, hòa thượng béo mập muốn xuất thủ giải vây, thế nhưng công hổ (hổ bố, hổ đực) lại mạnh mẽ công kích. Hòa thượng béo mập dưới tình huống khẩn trương, rốt cuộc không còn tiếp tục ẩn dấu, khí nguyên giống như biển gầm bộc phát mạnh mẽ, từ linh hồn giai trung kỳ đẩy lên tới hậu kỳ đỉnh phong, cách địa vương giai chỉ còn một bước.
Hồ lộ rượu trong tay ném mạnh ra ngoài, trong nháy mắt đã biến thành một chiếc hồ lô khổng lồ chừng hơn mười trượng, trực tiếp đập vào mẫu hổ.
Thế nhưng tốc độ mẫu hổ đột nhiên gia tăng, hóa thành một đạo thiểm điện màu đen, trực tiếp tránh thoát được hồ lô rượu, lại một lần nữa xông vào Dương Thiên, Dương Thiên mở to hai mắt tuyệt vọng không gì sánh được, trong lòng hối hận đã mạo hiểm tới đây, so với cái chết chẳng bằng an ổn tại Thiên Du Cửu Phương.
Lúc này hòa thượng béo mập đã đánh ra cả mười thế võ, cũng không thể nào thoát được công hổ, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Dương Thiên sắp mất mạng dưới miệng hổ, dưới tình thế cấp bách nhìn sang Lâm Khiếu Dường kêu cứu, đã thấy một đạo tử quang hiện lên.
Ầm một tiếng, đạo tử quang phá không vọt đi, dánh về phía thân thể dị hổ đang há miệng muốn cắn Dương Thiên, đầu hắc hổ này ngay cả tiếng rống cuối cùng cũng không phát ra được đã một mệnh ô hô.
Một màn này làm cho Dương Thiên và Trương Liêu trừng mắt há miệng, hai người liều mạng dốc hết toàn lực cũng không thể nào làm cho đầu mẫu hổ kia chịu chút thương tổn, chính mình còn suýt chút nữa chết đi, đầu mẫu hổ này phảng phất như đao thương bất nhập.
Thế nhưng đạo tử quang kia lại có thể giết chết được mẫu hổ một cách đơn giản tới như vậy, làm cho trong lòng hai người không khỏi chấn động.
Tử mang chính là do Lâm Khiếu Đường phóng ra, nếu là người khác thì hắn cũng không muốn cứu cho lắm, thế nhưng Dương Thiên này lại không cứu không được, đối với năng lực đặc thù của hắn Lâm Khiếu Đường cảm thấy rất hứng thú.
Lúc này hòa thượng béo mập cũng đang vô cùng khiếp sợ, sức ép lên bản thân bỗng nhiên giảm mạnh, đầu công hổ nhìn thấy bầu bạn của mình bị giết chết, nhất thời tức giận ngập trời, bỏ qua hòa thượng béo mập, cuồng nộ gầm lên một tiếng rồi lao về phía Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu. Triển Thanh Nhu hơi lật tay, một thanh phi kiếm màu lam phá không bay đi.
Phập...
Một tiếng đâm xuyên da thịt vô cùng rõ ràng.
Phi kiếm màu lam thẳng tắp đâm vào trong đầu công hổ, thân thể to lớn giữa không trung nhất thời trở nên mềm nhũn, một tiếng ầm vang lên, thân thể nặng nền ngã xuống dưới mặt đất, trong nháy mắt không còn động đậy.
Bàn tay nhỏ bé của Triển Thanh Nhu cách không nắm lấy, hai khỏa thú nguyên tinh trong suốt màu đen lập tức bị hút vào trong tay, rồi thu vào trong không gian trữ vật.
Toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản hời hợt, phảng phất giống như diễn luyện thường ngày mà thôi, mà đầu công hổ kia là bia ngắm để tập luyện.
Thần thông như vậy làm cho hòa thượng béo mập, Dương Thiên và Trương Liêu khiếp sợ không thôi, trong lòng ba người nổi lên sự bất ổn không thể kiềm chế, thậm chí còn sinh ra một tia sợ hãi.
Bất luận là tu luyện giả cấp thấp hơn nào gặp phải tu luyện giả cấp cao hơn đều sinh ra loại sợ hãi như thế này.
Lẽ nào đôi phu phụ này đang tận lực ẩn dấu tu vi hay sao? Trong lòng ba người đồng thời hiện lên suy nghĩ này trong đầu, thế nhưng ba người đã dùng tất cả các loại bí thuật dò xét, kết quả cuối cùng vẫn chỉ là linh hồn giai sơ kỳ đỉnh phong như cũ.
Ba người liên tục thăm dò vẫn không hề có chút tiến triển nào, hòn đá lớn huyền phù trong lòng đã hơi có chút hạ xuống, dù sao thì hạ giới vẫn có tồn tại một ít tu luyện giả đặc thù, tu vi của bọn họ có thể không cao lắm, thế nhưng thần thông của bọn họ lại phi thường to lớn, chiến đấu với tu luyện giả cao hơn so với chính mình một hai cảnh giới cũng không hề rơi xuống hạ phong, thậm chí còn có người khiêu chiến tu luyện giả cấp cao hơn, vượt hẳn một giai vị mà không sợ hãi chút nào.
Những tu luyện giả như vậy thông thường dung mạo không sâu sắc, cũng không phải rất nổi danh.
Nếu như đôi phu phụ này trùng hợp là loại tu luyện giả đặc biệt như vậy mà nói, ba người Dương Thiên, hòa thượng béo mập và Trương Liêu thực tế có thể dễ dàng tiếp thu một chút.
Dù sao lại tu luyện giả như vậy tuy rằng có thần thông rất lớn, thế nhưng lại chịu sự giới hạn bởi tu vi, cường thịnh hơn nữa thì cũng chỉ có giới hạn, còn không đến mức hoàn toàn không thể ngăn cản nổi, nhiều lắm chỉ là đấu pháp thu một chiêu nửa thức mà thôi, không đến mức bị đối phương nắm chắc sinh mệnh trong tay.
Thế nhưng mặc kệ là tu luyện giả thần thông hay là tu luyện giả địa vị cao, hiển nhiên địa vị của Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu trong cảm nhận của ba người đã đề cao rất nhiều.
Trước đó Trương Liêu còn có chút ý tứ khí thế áp người, dù sao tu vi chính mình vẫn cao hơn một bậc.
- Lâm đạo hữu, Triển đạo hữu, thần thông rất cao. Bần tăng bội phục, bội phục!
Hòa thượng béo mập chắp tay hình chữ thập, ngữ khí vừa có phật ý lại vừa có điểm giang hồ nói.
- Ha ha, may mắn đánh trúng điểm yếu hại của địa sát hổ mà thôi. Đại sư quá khen!
Lâm Khiếu Đường khẽ cười nói.
- Lâm đạo hữu quá mức khiêm tốn rồi, vừa rồi một chiêu kia quả thục vô cùng lợi hại, nếu như tiểu đệ gặp được sợ là cửu tử nhất sinh a. Nguyên lai phu phụ hai người vẫn giấu diếm, tiểu đệ xấu hổ! May mà tiểu đệ mời tới Lâm đạo hữu, nếu không thì ngày này năm sau là ngày giỗ của tiểu đệ rồi! n cứu mạng, suốt đời khó quên!
Dương Thiên chắp tay nói, đối với việc Lâm Khiếu Đường vừa mới cứu hắn một mạng thực sự cảm kích trong lòng, thật tình nói.
- Nếu như Lâm mỗ và các vị đã kết bạn mà đến, tự nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau, Dương huynh đệ đã khổ cực dẫn đường, đã chiếm công đầu, còn Lâm mỗ sao có thể không làm cái gì đây! Dương huynh đệ không cần phải quá mức để tâm!
Lâm Khiếu Đường không để tâm nói, nói như vậy coi như đã nâng công của Dương Thiên lên rất cao, lại nói bản thân cũng không phải khán giả, đồng thời càng nâng vị trí Dương Thiên lên cao, điều này là do Lâm Khiếu Đường có ý định nối gần quan hệ với Dương Thiên.
Nếu là trước đó Lâm Khiếu Đường nói như vậy, chỉ sợ Dương Thiên chỉ cười cười cho qua, căn bản không để trong lòng, thế nhưng lúc này đã để lộ chút thần thông, địa vị đề cao rất nhiều. Trong nhận thức của Dương Thiên thì thực lực của Lâm Khiếu Đường đã vượt qua hắn rất xa, nghiễm nhiên trở thành tồn tại giống như hòa thượng béo mập, một tu luyện giả địa vi cao khen một tu luyện giả địa vị thấp, hiển nhiên tu luyện giả địa vị thấp thoải mái không gì sánh được.
Dương Thiên có chút không có ý tứ, bắt đầu nói:
- Lâm đạo hữu quá mức đề cao tiểu đệ rồi, tiểu đệ chỉ là kẻ dẫn đường mà thôi, những hung hiểm phía sau cần phải dựa vào các vị.
Hòa thượng béo mập cầm lấy hồ lô uống một ngụm rượu nói:
- Người tu luyện không câu nệ tiểu tiết, lời khách sáu sẽ không nói nhiều nữa, chúng ta nhanh chóng đi thôi, nơi đây không nên ở lâu.
- Đúng đúng đúng!
Dương Thiên vội vã gật đầu nói.
Lúc này, đứng bên cạnh, Trương Liêu có chút tụt xuống phía dưới, trong năm người chỉ có một mình hắn thụ thương, hơn nữa thương thế còn không hề nhẹ, sức chiến đấu giảm bớt đi nhiều, thậm chí nội tức cũng có chút bất ổn.
Mắt thấy bốn người đã bay lên không trung Trương Liêu cấp bách vận khí nguyên đuổi theo, nhưng ngực cảm thấy khó chịu, sau khi tiến vào sâu hơn được một hồi, Dương Thiên tựa hồ ý thức được cái gì, xoay người lại hỏi.
- Trương đạo hữu, còn có thể chống đỡ được hay không?
- Có thể!
Trương Liêu gian nan phun ra một câu.
Vèo!
Một tiếng xé gió rất nhỏ, một viên đan dược rơi vào trong tay Trương Liêu, Trương Liêu sửng sốt, nhìn Triển Thanh Nhu, lập tức nói:
- Đa tạ Triển đạo hữu đã tặng đan!
- Không cần khách khí, nuốt vào điều tức một hồi là không còn việc gì nữa rồi!
Triển Thanh Nhu mở miệng nói, giọng vô cùng thanh nhã nhẹ nhàng.
Giọng nói thanh nhã này nhất thời làm cho Trương Liêu có chút tâm loạn, hơi xuất thần một chút, nếu không phải là cơn đau trào lên giật mình tỉnh lại thì chắc hẳn sẽ còn trầm mê thật lâu, mở miệng nuốt viên đan dược vào trong bụng, toàn bộ thân thể cảm giác có chút nóng rực, dưới chân điểm nhẹ thân thể như bay lên, cảm giác không khỏe trước đó đã biến mất không còn.
Huyệt động sâu rộng vượt quá xa tưởng tượng, hơn nữa dùng nguyên thức thăm dò so với bên ngoài có phạm vi nhỏ hẹp hơn rất nhiều, ngay cả nguyên thức biến thái như Lâm Khiếu Đường cũng chỉ có thể vươn xa nhiều nhất là hơn nghìn trượng mà thôi.
Những người khác hiển nhiên càng thêm có hạn, bất quá Dương Thiên đối với phương hướng hành trình có vẻ nhận biết phi thường chính xác, có đôi khí xuất hiện mấy chỗ rẽ, nhưng cũng không hề dừng lại, phảng phất như hắn đã hoàn toàn biết rõ lộ tuyến.
Một đường này đẳng cấp yêu thú càng lúc càng cao, yêu thú cấp chín đã xuất hiện khá nhiều, Trương Liêu và hòa thượng béo mập thuộc về loại hình chuyên chiến đấu, Dương Thiên thuộc về tu luyện giả chuyên kỹ năng, tại phương diện chiến đấu so với tu luyện giả bình thường yếu hơn không ít, nhiều lắm chỉ có năng lực tự bảo vệ mình mà thôi.
Về phần Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu trên đường tuy rằng có thỉnh thoảng xuất thủ, chỉ khi hòa thượng béo mập và Trương Liêu không thể giải quyết được trong thời gian ngắn thì hai người mới thi triển ra một chút thần thông tiểu pháp.
Đương nhiên những thần thông tiểu pháp này trong mắt ba người Dương Thiên lại vô cùng bí hiểm, trên cơ bản là tiện tay liền có thể giết chết được bất luận yêu thú nào.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu trong cảm nhận của ba người có địa vị càng lúc càng cao, cho dù là hòa thượng béo mập có tu vi linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong cũng phi thường cung kính.
Trải qua hai ngày liên tục tiến vào sâu hơn, rốt cuộc cũng đã tới chỗ sâu nhất trong huyệt động, nơi này ánh sáng rất ít, nhiệt độ cực thấp. Trên mặt đất xuất hiện một tầng băng khí đông kết lại, thậm chí là những cục băng nho nhỏ cứng rắn.
Dương Thiên chỉ có tu vi linh hồn giai sơ kỳ đối với giá lạnh nơi này cũng có chút ăn không tiêu.
- Các vị dùng nguyên thức thăm dò cẩn thận một phen!
Dương Thiên rùng mình một cái rồi nói.
Lâm Khiếu Đường hiện tại đã xuất hiện vẻ kinh ngạc trên mặt, từ lúc tiếp cận nơi này hắn đã phát ra nguyên thức dò xét. Cách nơi này ngầm khoảng trăm trượng, có một khoáng mạch trung cấp nguyên thạch phi thường khổng lồ, khí nguyên nồng nặng tụ tập lại, hầu như ngưng tụ cùng một chỗ, sơ bộ tính ra cũng có mấy nghìn thạch (một thạch sở đây bằng 50kg), một thạch nguyên mạch luyện chế thành nguyên thạch chí ít cũng có 500 khỏa, như vậy mấy nghìn thạch tương đương với một tài phú vô cùng khổng lồ.
- Tiểu tử, không nghĩ tới nơi này lại có một nguyên mạch khổng lồ tới như vậy, tại hạ giới đã coi như là một bút tài phú lớn rồi.
Kỳ Áo sau khi thăm dò cảm thán nói.
Lâm Khiếu Đường không chút biểu tình trả lời.
- Số nguyên thạch này nhiều lắm chỉ đủ cho một tu luyện giả địa vương giai trung kỳ tại thời điểm trùng quan đột phá dùng một lần mà thôi.
Kỳ Áo nhất thời kêu lên.
- Lâm tiểu tử, đừng có tham lam vô đáy như vậy, tại vị diện cằn cỗi như thế này còn có thể tìm được nguyên mạch mấy nghìn thạch đã coi như rất không tồi rồi. Toàn bộ hạ giới cộng lại liệu có bao nhiêu đại vương giai trung kỳ trùng kiến tiến vào hậu kỳ chứ?
Lâm Khiếu Đường nhún vai nói.
- Nhưng so với không có vẫn tốt hơn!
- Lời vô ích!
Lão quái vậy mấy vạn năm tuổi lúc này cũng cực kỳ trẻ con.
Dương Thiên thấy thần sắc bốn người biến đổi, trong lòng biết đã dò xét ra được kết quả, vì vậy thoải mái nói.
- Các vị, nguyên mạch này vẫn được bảo tồn hoàn hảo không chút tổn hao nào, không gian huyệt động lớn như vậy đều là do nơi này cung cấp khí nguyên, hơn nữa thử nguyên mạch hay hoạt tính nguyên mạch có thể không ngừng hấp thu khí nguyên trong trời đất để bổ sung, chỉ cần không phá đi nguyên nhãn thì sẽ không ngừng ngưng tụ ra nguyên thạch mới. Trên đường mọi người đều xuất thủ, Dương mỗ cho rằng mọi người chia đều là được.
Trương Liêu và hòa thượng béo mập nhìn nhau, hòa thượng béo mập lên tiếng nói.
- Bần tăng không có ý kiến!
- Đồng ý!
Trương Liêu cũng nói.
Hai mắt Lâm Khiếu Đường lúc này lóe sáng, thần sắc đề phòng, căn bản không hề nghe thấy đoạn đối thoại giữa ba người này, mà là nhìn vào một huyệt động nhỏ nhỏ cách đó xa xa, bên trong đó đang có một đôi mắt lóe lên quang mang màu lam yếu ớt, đôi mắt này đang chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Ngoài trừ Triển Thanh Nhu ra, ba người còn lại căn bản không hề phát hiện ra điều gì dị thường, ngược lại đối với biểu hiện lúc này của Lâm Khiếu Đường cảm thấy hoảng sợ.
Trương Liêu và hòa thượng béo mập nhất thời mát lạnh. Khi các tu luyện giả thực lực chênh lệnh nhau kết bạn mạo hiểm thu được bảo vậy, muốn chia đều tuyệt đối không có khả năng.
Các tu luyện giả địa vị cao không độc chiếm toàn bộ thì đã coi như là kết quả không tồi rồi.
Dương Thiên cảm giác được bầu không khí ngưng trọng, hơi do dự một chút quanh co nói.
- Nếu không thì Lâm đạo hữu và Triển đạo hữu chiếm sáu thành, bốn thành còn lại ba người chúng ta chia đều!
← Ch. 487 | Ch. 489 → |