← Ch.511 | Ch.513 → |
Lời này vừa nói ra, Lâm Khiếu Đường có chút kinh ngạc, Linh Dược Lão Tổ nói tiếp:
- Văn mỗ nguyên bản chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn là người nội lục Kỳ Đông, cũng không phải là người Chu Võ Quốc, thời niên thiếu một lần bị thiên tai cuốn đến không gian lốc xoáy, may mắn không chết nhưng lại bị cuốn tới đây, trong cấm địa một tiểu môn phái, từ đó về sau kết duyên với việc luyện đan. Ngày đó Văn mỗ luyện đan chỉ vì muốn mau chóng đề cao tu vi, có được năng lực trở lại nội lục, sau vì quá say mê nên đã bỏ quên mất chuyện này, bất quá khi Văn mỗ thấy Lâm đạo hữu liền biết được cuộc đời này vẫn còn có khả năng quay trở lại.
- Chuyện này có đáng gì, Văn đạo hữu, chúng ta đi!
Lâm Khiếu Đường nói xong đã thi triển ra tử kim thủ, nhẹ nhàng đặt Linh Dược Lão Tổ lên trên.
- Lâm đại ca, có muốn mang theo hai người kia không?
Triển Thanh Nhu bỗng nhiên hỏi, hai người trong miệng nàng hỏi ý chỉ Mạc Côn và thanh niên họ Giang.
- Bọn họ đã không còn tác dụng nữa, cứ để họ mê man ở đây mấy ngày đi!
Nói xong Lâm Khiếu Đường búng ngón tay, hai đạo tử mang lập tức bắn ra ngoài.
Mạc Côn và gã thanh niên họ Giang còn không biết chuyện gì xảy ra đã thấy trước mắt tối sầm một cái rồi không còn biết gì nữa, khi bọn hắn tỉnh lại đã là chuyện tình của tám ngày sau rồi.
Lâm Khiếu Đường mang theo Linh Dược Lão Tổ, Triển Thanh Nhu còn có Nạp Lan U một đường cuồng phi, bởi sinh mệnh lực của Linh Dược Lão Tổ đang suy yếu với tốc độ chóng mặt, cho dù Lâm Khiếu Đường đã lấy ra một vài loại đan dược hỗ trợ, càng dùng nguyên lực trợ giúp tiêu hóa nhưng cũng không có tác dụng gì.
Linh Dược Lão Tổ cơ bản đã bị lạc vào trạng thái hôn mê, bất quá thỉnh thoảng vẫn tỉnh lại được một lúc. Mỗi lần tỉnh lại như vậy lại hướng dẫn Lâm Khiếu Đường đi xa dần Tạo Linh Tông.
Dưới sự chỉ dẫn của Linh Dược Lão Tổ, Lâm Khiếu Đường chỉ dùng thời gian năm ngày liền đến được biến giới giữa lục địa Chu Võ Quốc và hải vực.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường đang tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào hải vực, một ngày sau tại lúc bay qua một hải đảo đột nhiên xuất hiện một vị lão đầu tóc bạc lực lưỡng, không ai khác đúng là Vũ Thái Đấu.
Sau đại điển, Vũ Thái Đấu mặc dù cách xa Tạo Linh Tông nhưng vẫn quan sát diễn biến nơi này, ngoài mục đích vì Lâm Khiếu Đường còn có mục đích khác, chính là viên Thiên thọ đan kia.
Chú ý đến Lâm Khiếu Đường tự nhiên là muốn tề tập đủ bảy gã tu luyện giả đỉnh phong tiến hành phi thăng tập thể, còn lập Thiên thọ đan kia biết được là do từ miệng Hỏa Diễm Lão Tổ.
- Vũ đạo hữu ở đây là ý gì?
Thần sắc Lâm Khiếu Đường trở nên ngưng trọng, có chút giận dữ nói.
- Ha ha, lão phu có ý gì chẳng lẽ Lâm đạo hữu còn nhìn không ra?
Vũ Thái Đấu cười to nói, Linh Dược Lão Tổ lúc này cũng tỉnh lại, nhất thời trên mặt hiện lên một tia lo lắng, điều này làm cho hắn nhớ tới ngày trước khi Tạo Linh Tông đang như mặt trời ban trưa, Tạo Linh Tử cũng bị lão đầu này giữa đường chặn lại, kết quả là sau đó Tạo Linh Tộng liền tụt dốc không phanh.
- Lâm đạo hữu cẩn thận, lão nhân này tu vi thâm hậu, có người nói đã đạt được đế giai, ngay cả Địa Linh Tiên Tử ngày trước cũng rất kiêng kỵ người này. Hơn nữa tuổi tác thực cũng không ai biết được, sợ rằng đã hơn ngàn năm tuổi, tại Chu Võ Quốc hoàn toàn xứng đáng với danh từ lão yêu quái.
Linh Dược Lão Tổ nói.
- Ha ha, Văn đạo hữu, ngươi nói lão phu cũng quá kinh khủng đi, bất quá ngày trước khi ngươi xuất đạo vẫn ta còn là một tiểu hài tử, hiện đã thành một lão già sức yếu đến đứng dậy còn không nổi nữa!
Vũ Thái Đấu không chút kiêng nể, bên trong lời nói càng có ẩn chứa một loại khinh thường.
Lúc này mặt Lâm Khiếu Đường lạnh như sương, lần đầu bộc phát ra một cỗ tức giận, không biết vì sao, lúc này hắn chỉ thầm nghĩ hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Linh Dược Lão Tổ, cố gắng hết mức có thể tại trước lúc Linh Dược Lão Tổ ngã xuống phải trở về nội lục Kỳ Đông. Bị Vũ Thái Đấu chặn lại lần này cũng là lần thứ hai khiến hắn nổi giận ngút trời kể từ khi Uyển Nhi bị phong ấn.
- Tránh ra!
Lâm Khiếu Đường ngay cả tâm tình nói chuyện cũng không có, chỉ lạnh lùng một tiếng.
Vũ Thái Đấu híp mắt nói:
- Lâm đạo hữu, hà tất phải sốt ruột như vậy, trở lại trung tâm đại Kỳ Đông sao? Nơi đó có gì tốt, luận tài nguyên không thể phong phú bằng Chu Võ Quốc, luận về bầu không khí cũng không tốt bằng Chu Võ Quốc, luận về kỳ ngộ phi thăng có chạy tám đời cũng không đuổi kịp Chu Võ Quốc. Năm trăm năm trước Chu Võ Quốc đã có người phi thăng thượng giới, còn Nội lục Kỳ Đông các ngươi chỉ sợ năm ngàn năm qua cũng chẳng có ai, tu luyện giả như Lâm đạo hữu chỉ có một mục đích là phi thăng thượng giới còn không chờ đợi cuối cùng chỉ là cái chết, vậy nên không cần lão phu nói nhiều, nếu Lâm đạo hữu lưu lại, lão phu có năm thành nắm chắc trong một giáp có thể giúp ngươi phi thăng.
Khí nguyên trên người Lâm Khiếu Đường bắt đầu điên cuồng khởi động, tử bào trên người cũng bị gió thổi cho lắc lư.
- Lâm mỗ nói lại một lần nữa, tránh ra!
Mấy ngày gần đây, tu vi Lâm Khiếu Đường có bước tiến bộ nhảy vọt, suốt một thời gian dài liên tục hấp thu tạp chất bên trong đan dược, muốn tu vi không tiến triển cũng khó, đáng tiếc chừng đó vẫn chưa đủ để đột phá quan khẩu. Có điều Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng, chỉ cần chính mình bế quan mấy năm nhất định sẽ đạt tới địa vương giai hậu kỳ.
Trên nét mặt già nua của Vũ Thái Đấu vẫn dạt dào nét tiếu ý như cũ nói:
- Tránh ra cũng được, lưu lại một viên Thiên thọ đan làm lộ phí đi!
Lúc này Lâm Khiếu Đường đã bị chọc giận triệt để, khí nguyên trên người như biển gầm xuất hiện, trên người tử mang bộc phát rồi thiêu đốt thành trạng thái hỏa diễm.
- Chết!
Lâm Khiếu Đường gầm nhẹ một tiếng, nhất thời kim sắc hồ quang trên tay đột nhiên xuất hiện.
Lâm Khiếu Đường khi bình thường tranh đấu với người khác sẽ dùng những câu như: đi, phá, diệt...nhưng chẳng bảo giờ dùng qua từ chết này. Chỉ thấy một đạo kim sắc hồ quang thật lớn mang theo một đoàn tử sắc hỏa diễm bổ về phía Vũ Thái Đấu, tốc độ cực nhanh, coi như là Vũ Thái Đấu cũng không lường trước được.
Oanh một tiếng, Vũ Thái Đấu căn bản không thể tránh né, nhất thời bị đánh lui về phía xa mấy trăm trượng.
Nhưng chỉ trong thời gian chốc lát đã thấy Vũ Thái Đấu bay trở về, chỉ là trên khuôn mặt già nua còn mang theo một tia kinh sắc, y phục trên người cũng bị đốt trụi một phần.
Sự kinh ngạc của Vũ Thái Đấu không chỉ biểu hiện trên nét măt, mà càng nhiều hơn trong lòng, từng ấy năm tới nay chưa một ai có thể phá được bộ khôi giáp thực chất là một lồng khí hộ thể tương tự như pháp bảo này, gã thanh niên mặc tử bào kia chính là người thứ nhất, thậm chí còn phá hủy dễ dàng.
Vũ Thái Đấu không còn dám khinh thường, nhất thời bắn ra một đạo kim mang nhằm phía Lâm Khiếu Đường. Là một võ tu đỉnh phong, Vũ Thái Đấu vẫn như cũ thích cận chiến, tuy rằng cũng có thể viễn chiến nhưng dù sao mỗi một võ tu vẫn thích dùng ưu thế của chính mình nghênh chiến với đạo tu.
Vũ Thái Đấu vẫn đều cho rằng Lâm Khiếu Đường là một đạo tu không hơn không kém.
Lâm Khiếu Đường một kích không thể đả thương đối phương như trong dự liệu, lúc này Triển Thanh Nhu, Nạp Lan U và Linh Dược Lão Tổ đã tránh ra xa, chí ít cũng hơn hai trăm trượng nhìn lại.
Trong tay Triển Thanh Nhu càng nắm chặt vu vương kỳ lúc trước Lâm Khiếu Đường đã đưa cho nàng, trong mấy ngày Lâm Khiếu Đường tiến nhập Tạo Linh Tông, lúc nhàn hạ Triển Thanh Nhu liền mang theo vu vương kỳ tìm kiếm một vài loại yếu thú trong khu vực phụ cận thu thập hồn phách của chúng, tuy rằng hồn lực rất yếu nhưng để tu bổ cho vương kỳ lại có tác dụng rất lớn.
Hơn nửa năm vừa qua cũng chữa trị được một ít, giúp cho lá vu vương kỳ này từ chỗ chỉ phát huy được ba thành uy lực đề thăng thêm được nửa phần. Có lá vu vương kỳ này trong tay, ngược lại cũng không sợ Vũ Thái Đấu đánh lén bọn họ, cho dù là hai ba lần công kích vẫn dư dả.
Nhìn kim mang phóng tới, thần sắc Lâm Khiếu Đường không chút biến hóa, lúc này đây hắn vô cùng chăm chú, nếu như nói thời điểm Uyển Nhi bị phong ấn là một loại phẫn nộ triệt để thì lúc này là một loại phẫn nộ tới mức căm phẫn.
Lâm Khiếu Đường lật tay lên, cự kiếm sau lưng đã thấy xuất hiện trên tay, mạnh mẽ vung ra ngoài chặt đứt kim mang. Vũ Thái Đấu hiện nguyên hình, một chưởng đánh ra, đúng là đang dùng nhục chưởng chống đối lại cự kiếm.
Phịch một tiếng, sau khi va chạm, Vũ Thái Đấu lại biến mất, sau đó một khắc liền xuất hiện tại bên trái Lâm Khiếu Đường rồi bổ ra một chưởng.
Lâm Khiếu Đường nhìn không chớp mắt, cổ tay run lên, cự kiếm trong tay như có mắt dài thêm một chút nhắm hướng bên trái. Phanh, lại một tiếng nổ vang lên.
Song phương vẫn như cũ không ai chiếm được thượng phong, bất quá Vũ Thái Đấu lại một lần nữa biến mất tại chỗ, hơn nữa tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Bang bang phanh! Không trung thỉnh thoảng lại truyền đến trận trận tiếng nổ, kinh tâm động phách, chấn động nhân tâm.
Vũ Thái Đấu càng đánh càng kinh ngạc, hắn trăm triệu lần không thể ngờ tới năng lực cận chiến của thanh niên mặc tử bào này lại khủng bố như vậy, nguyên bản còn tưởng rằng chỉ cần bị mình tới gần liền có thể kết thúc trận đấu.
Thế nhưng đối chiến hơn mười hiệp vẫn chưa thấy một chút điểm thắng lợi nào, Vũ Thái Đấu hơi có chút sốt ruột, tốc độ càng lúc càng nhanh.
← Ch. 511 | Ch. 513 → |