Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu Y - Chương 517

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 517: Nội môn tập hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Lazada


Tiến vào trong động phủ bên dưới Địa Linh Hà, Lâm Khiếu Đường lấy ra mọi thứ thu hoạch được trong chuyến đi vừa rồi, trước khi chính thức tiến vào trạng thái bế quang, chuyện đầu tiên luôn là luyện đan.

Dưới sự phụ trợ của đan được, tỷ lệ trùng quan thành công sẽ tăng lên không ít, bởi vậy luyện đan trước khi bế quan đã trở thành thói quen của Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường lấy ra địa vương nguyên tinh, đầu tiên muốn chuyện chế ra đế linh đan, loại đan được này muốn luyện chế được cũng không phải quá khó khăn, chỉ là khí nguyên quá loãng tại hạ giới sẽ tạo ra chút phiền phức, còn chuyện phối phương hầu như tu luyện giả cấp cao nào cũng biết.

Chỗ khó lớn nhất của việc luyện chế đế linh đan chính là cần phải có chủ tài liệu địa vương nguyên tinh, thứ này hầu như không tồn tại ở hạ giới, bởi vậy loại đan dược này chỉ có trong nghe đồn và thời kỳ viễn cổ.

Lúc này địa vương nguyên tinh trong tay Lâm Khiếu Đường phi thường sung túc, đủ để luyện chế trên chục viên đế linh đan, thế nhưng cũng không cần nhiều như vậy, chỉ cần một hai viên là đủ rồi.

Đoạn thời gian hiệp sợ luyện đan với Linh Dược Lão Tổ, tài nghệ luyện đan của Lâm Khiếu Đường có tiến bộ nhảy vọt, xác xuất thành công so với trước đây tăng lên tới vài thành.

Luyện chế đế linh đan tiêu hao của hắn thời gian hai tháng, để bảo hiểm, Lâm Khiếu Đường luyện chế hai viên, rồi chuyển sang luyện chế một ít đan dược thường dùng, tổng cộng tiêu tốn thời gian một năm, lúc xong còn ra ngoài một chuyến đưa cho mấy người Tiểu Lan một ít, bất quá chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ liền quay trở lại động phủ.

Cứ như vậy Lâm Khiếu Đường chính thức bắt đầu trùng quan. Vừa mới tiến vào trong động phủ tiền tiến vào trạng thái điều tức.

Lâm Khiếu Đường dùng thời gian một năm hoàn toàn điều chỉnh khí nguyên bản thân tới trạng thái tốt nhất, đồng thời ngưng tụ lại độc linh một lần nữa, nguyên linh không ổn định nhất trong tam đại nguyên linh của hắn.

Làm tốt công tác chuẩn bị, Lâm Khiếu Đường mới nuốt viên linh vương đan ngũ tinh vào trong bụng, sau đó triệt để cắt đứt liên hệ với bên ngoài, tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Một ngày một đêm. Một tháng...

Thứ tiêu tốn nhất trong lúc bế quan tu luyện chính là thời gian, mỗi một giây trôi đi đều tiêu hao một tia thọ nguyên, đương nhiên nếu có thể tăng tu vi thì những tiêu hao này sẽ được bù đắp trở lại.

Một năm. Hai năm. Ba năm... Mười năm...

Thời gian ba mươi năm trong nháy mắt trôi qua, Lâm Khiếu Đường vẫn ngồi đả tọa trong động phủ, thậm chí con mắt cũng chưa từng mở ra lấy một lần, trên người đã lấp kín một tầng bụi bặm.

Trên mặt đất cũng đã chất lên một tầng trầm tích dày chừng một tấc, bên ngoài cửa đá càng tràn đầy cỏ xanh và nguồn nước, đã hoàn toàn làm cánh cửa che kín lại cánh cửa, phảng phất như nơi đây không có người nào.

Cứ ngồi như vậy, tu luyện vô cùng khô khan, chỉ có chính tu luyện giả mới biết, sau mỗi một giây phúc vinh quang đều dùng tới vô số thời gian khổ cực để đổi lấy, cái gọi là thần tiên cường đại và thần kỳ trong mắt phàm nhân, muốn có được nghìn khó vạn khăn, muốn có thành tựu nhất định phải chịu đựng được đau khổ.

Khi Lâm Khiếu Đường bế quan tròn ba mươi năm, rốt cuộc mở mắt ra lần đầu tiên, bất quá chỉ trong thời gian cực ngắn, lấy một viên đế linh đan nuốt vào lại nhắm hai mắt.

Lúc này đây, thời gian trôi qua càng thêm nhanh chóng, cũng càng thêm lâu dài.

Lâm Khiếu Đường hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, đây cũng là sự đau khổ mà mỗi một vị tu luyện giả đều phải chịu, đặt biệt là những tu luyện giả cấp cao, có lúc thậm chí trăm năm cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Mười năm, hai mươi năm, một giáp, một giáp rưỡi trôi qua!

Tổng cộng trước sau đã tròn một trăm hai mươi năm.

Thiên Hà Tông trong một trăm hai mươi năm này không hề tăng thêm bao nhiêu quy mô, thế nhưng căn cơ của môn phái trở nên vững chắc hơn rất nhiều.

Không biết vì sao, từ khi Lâm Khiếu Đường trở về một trăm hai mươi năm trước ngăn cản một trận đấu giữa đệ tử nội môn trên quảng trường, những đệ tử nội môn này càng thêm chăm chỉ tu luyện, hơn nữa tư chất đã gia tăng không ít.

Đặc biệt là thiếu nữ họ Thủy, thiếu nữ áo lam và Vu sư huynh, còn có vị thiếu niên đầu to gây ra chuyện gọi lão tổ thành sư huynh, tốc độ tu luyện của bốn người này trở nên nhanh tới phi thường.

Loại hiện tượng nafyy rất nhanh bị những đệ tử nội môn khác phát hiện ra, cả đám đều ước ao không thôi, trong lòng nghĩ nhất định là lão tổ đã thi triển thần thông nào đó.

Kết quả là, khi từ mười năm sau sự kiện đó, hàng năm đều có một đoạn thời gian hơn vạn đệ tử nội môn tụ tập tại quảng trường trước đại điện Thiên Hà Tông, hy vọng chính mình có thể gặp gỡ lão tổ một lần, ngẫu nhiên chỉ điểm.

Đáng tiếc đã hơn một trăm năm trôi qua, lão tổ vẫn thủy chung không hề xuất hiện, thậm chí là nguyên lão cũng rất ít thấy. Bầu không khí tu luyện trong môn phái phi thường dày đặc.

Toàn bộ Nam Xuyên Giới từ khi Lâm Khiếu Đường trở về không lâu liền truyền ra cái tin lão tổ Thiên Hà Tông vân du trở về môn phái, sau đó có không ít đại tu sư tới bái phỏng, thậm chí có hai trong tam đại cao thủ tới thăm hỏi.

Đáng tiếc tất cả đều không nhìn thấy lão tổ Thiên Hà Tông. Thiên Hà Tông tuyên bố ra bên ngoài là lão tổ bế quan trăm năm, trừ phi môn phái gặp phải chuyện gì đó cấp bách, còn không sẽ không xuất hiện.

Lão tổ Lâm Khiếu Đường của Thiên Hà Tông có thực lực và tu vi như thế nào, mọi tu luyện giả đại lục Kỳ Đông đều biết, đã sớm nhận định hắn là đệ tứ cao thủ đương thời.

Nhân vật đỉnh phong như vậy còn tu luyện cái gì nữa chứ? Không ít tu luyện giả không thể lý giải được chuyện này, chẳng lẽ muốn trùng kích tiến vào đế giai hay sao?

Đối với những thứ không biết, không chỉ có người phàm thích đoán mò, tu luyện giả cũng không ngoại lệ, hơn nữa khả năng suy đoán so với người phàm còn thần kỳ mạnh mẽ hơn nhiều.

Hỏa Dương Vương Hồng Chiến của Hiên Viên Tông đã tới bái phỏng vài lần, mỗi lần đều hăng hái bừng bừng, lúc đi lại vô cùng lưu luyến.

Trong thiên hạ đều biết rằng Hỏa Dương Vương Hồng Chiến và Lâm Khiếu Đường kết bái làm huynh đệ, điều này cũng làm cho địa vị của Hiên Viên Tông so với trước kia nâng cao hơn không ít.

Ba mươi chín năm trước, trên bầu trời Thiên Hà Tông từng xuất hiện qua một lần dị tượng thiên địa cỡ lớn, lúc đó chúng môn nhân đệ tử còn tưởng rằng lão tổ tu luyện thành công muốn xuất quan rồi.

Dị tượng giằng co một ngày liền mới biến mất không thấy, sau đó không còn động tình gì khác, lão tổ cũng không có chút dấu hiệu xuất quan nào.

Ba mươi chín năm trôi qua, đại đa số mọi người đã sớm quên đi chuyện này rồi!

Ngày hôm nay như thường lệ chính là ngày chúng đệ tử Thiên Hà Tông tụ tập tại quảng trường trước đại điện Thiên Hà Tông, hơn vạn đệ tử không hẹn đều đến đây tham lễ.

Trên thực tế, hơn một trăm năm qua, đám đệ tử nội môn trước kia đã hầu như cảnh còn người mất, hơn một trăm năm đủ để đệ tử nội môn chuyển đổi hai đời, thậm chí là ba đời.

Những đệ tử nội môn xưa kia, hoặc là thằng cấp trở thành trưởng lão môn phái, hoặc là không còn hy vọng tiến thêm, trở thành quản sự mọi chuyện bên ngoài, có một phần chết đi bởi các nguyên nhân khác nhau, một phần cực nhỏ rời khỏi môn phái trở lại nhân gian tiêu dao khoái hoạt, đương nhiên, hơn một trăm năm trôi qua, những đệ tử nội môn đó nếu không tăng tiến tu vi thì cũng đã tới thời điểm hết thọ nguyên, sư giai dù sống thọ hơn nữa cũng chỉ được hai trăm năm thọ nguyên mà thôi (người thường không tới trăm năm).

Trên cơ bản, đệ tử của tất cả các môn phái đều có một kết cục chung như vậy, dù sao thì số lượng người đạt thành đại đạo cực kỳ nhỏ bé, chỉ có những nhân tài hoặc kẻ chịu gian khổ mới đạt được, tuyệt đại đa số người chỉ có thể trở thành vật hy sinh hoặc lệ thuộc.

Thời gian một giáp chính là thời gian tối đa đệ tử nội môn có thể duy trì được, nếu như trong một giáp này không thể đạt tới tu vi sư giai hậu kỳ đỉnh phong thì tương lai tu luyện phía sau hầu như vô vọng.

Bởi vậy đám đệ tử nội môn ngày hôm nay và những đệ tử nội môn trước khi Lâm Khiếu Đường bế quan đã cách nhau hai đời người.

Gần vạn đệ tử nội môn tụ tập tại quảng trường rộng lớn trước đại điện, đây hầu như đã trở thành truyền thống của Thiên Hà Tông, thậm chí còn có một ít con người bình thường tới cúng bái, chỉ là bọn họ không thể nào vào được Thiên Hà Tông, chỉ có thể thời phụng trong nhà hoặc cử hành tập thể trong thị trấn.

Ngày hôm nay được con người bình thường định nghĩa là Huynh Tổ Tiết, có người nói kỷ niệm thật lâu thật lâu trước kia có một vị tiên nhân từng tuyên dương ngày lễ bình đẳng.

Đám đệ tử nội môn ngày hôm nay không có bao nhiêu người biết rõ vì sao lại phải tụ tập tới quảng trường, chỉ tưởng rằng đến giao lưu và trao đổi vật phẩm.

Quảng trường tràn đầy người, phía trước có một đài cao, thứ gì đó muốn bán có thể mang tới chỗ đó, nhìn toàn bộ tình cảnh vô cùng náo nhiệt phồn hoa.

*****

Trên sườn núi rìa ngoài quảng trường, một nữ tử mặc lục y đang lo lắng chờ đợi cái gì đó, thanh niên mặc lục bào bên cạnh thì lại khí định thần nhàn.

Chỉ chốc lát, xa xa có một đạo quang mang màu lam bay tới, một nữ tử áo lam hạ xuống.

Thiếu nữ mặc lục y vội la lên:

- Phượng sư tỷ, ngươi và Trần sư đệ thực đúng thời gian nha, phải đợi tới tận lúc này mới thấy tới, tới sớm một chút sẽ thiếu một miếng thịt hay sao? Các ngươi không sợ tới chậm sẽ bị người khác đoạt mất thứ tốt hay sao?

Nữ tử áo lam đã quen nhìn trạng thái của thiếu nữ mặc lục y, không nhanh không chậm nói:

- Thủy sư muội, thứ đó những đệ tử nội môn căn bản không thể mua được, gấp cái gì!

Thiếu nữ mặc lục y không phục nói:

- Ai nói không mua nổi, vạn nhất gặp phải một tiểu tử trâu bò nào đó mua mất thì sẽ phải làm sao bây giờ?

- Ha ha, chúng ta đến mua bây giờ không phải là xong, Thủy sư tỷ đối với chình mình không có lòng tin như vậy sao?

Một đạo quang mang màu lam thiêm điện hiện ra, một gã thanh niên nhìn qua bất quá hơn hai mươi tuổi, tỷ lệ giữa cái đầu và thân thể của hắn có chút không thích hợp, hạ xuống dưới đất.

Thiếu nữ lục y và vị Thủy sư tỷ liếc mắt nhìn hắn nói:

- Hừ, người ta không bán thì làm thế nào?

Thanh niên đầu to vui cười nói:

- Ta liên dùng chức quyên trưởng lão uy hiếp hắn, cường mua cường bán, ha ha!

Thiếu nữ mặc lục y cau mũi nói:

- Bị sư phụ biết được, không tránh phạt mới lạ!

Thanh niên đầu to lơ đễnh:

- Để có được thứ đó, trách phạt cũng đáng!

Thiếu nữ lục y và thanh niên mặc lục bào nhìn hai người đấu võ mồm, không nhịn được lắc đầu, thiếu nữ áo lam thấy điều này khẽ cười nói:

- Thế nào? Vu sư huynh rất bất đắc dĩ sao?

Vu sư huynh gật đầu nói:

- Đúng là tương đối bất đắc dĩ, hai người các ngươi hiện tại đã là trưởng lão môn phái rồi, vậy mà nhìn qua không khác bao nhiêu so với đám tiểu đệ tử vừa mới nhập môn vậy.

Bốn người này chính là đầu sỏ sự kiện gọi lão tổ là sư huynh năm xưa, hiện tại bốn người đều có bước tiến bộ nhảy vọt, mặc kệ nói như thế nào đi nữa, hơn một trăm năm trôi qua, nếu như không có tiến bộ thì đã không trở thành trưởng lão môn phái rồi.

Bốn người đều đã bước vào đại sư giai, người có tu vi cao nhất chính là thiếu nữ áo lam, tu vi đại sư giai trung kỳ, bốn người còn lại mới chỉ đại sư giai sơ kỳ đỉnh phong.

Nguyên bản người có tư chất cao nhất chính là thanh niên đầu to, cũng chính là Trần sư đệ, nhưng bởi vì hay ra ngoài lịch lãm, bản thân có chút ham chơi, vì vậy tu vi trong bốn người trở nên thấp nhất, bất quá uy lực thần thông vẫn to lớn như cũ, coi như là thiếu nữ áo lam cũng không nhất định là đối thủ của hắn.

Kỳ thực bốn người bọn họ chính là người khởi xương ra truyền thống hàng năm tụ tập tại quảng trường trước đại điện Thiên Hà Tông, nhưng đạt tới tình cảnh như ngày hôm nay quả thực là bọn họ không ngờ tới.

Càng không ngờ trước kia chỉ là vụ tụ tập nho nhỏ sẽ phát triển thành dịp giao dịch siêu quy mô như hiện nay. Một ít trưởng lão môn phái cũng tham gia, điều này đã rút ngắn thời gian trao đổi đi rất nhiều, lại có thể tăng tỷ lệ đổi được vật mà chính mình cần.

Nhóm bốn người Thủy sư muội năm đó là oan gia với nhau, thế nhưng sau sự kiện lần đó, lại chuyển biến từ đối địch thành bạn bè, trở thành nhóm đệ tử đoàn kết với nhau nhất trong toàn bộ môn nhân đệ tử của Thiên Hà Tông hiện nay.

Đám đệ tử nội môn trước kia đã trở thành một bộ phận lương đống chi tài của Thiên Hà Tông ngày nay, có hơn mười người trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, mà bốn người ở đây chính là bốn người trong nhóm được bồi dưỡng trọng điểm.

Bốn người vừa vào quảng trường, có một ít đệ tử nội môn quen biết đều tiến tới hành lễ, không quen biết thì cũng từ quần áo có thể biết được đó là trưởng lão, đều nhanh chóng hành lễ.

Bốn người lướt qua, tới một phương vị không có quá nhiều người lui tới, nơi này có một lão giả đang bày biện quầy hàng của chính mình.

Thủy sư muội liếc mắt liền nhìn thấy trên quầy hàng có đặt những cái gì, thấy vật mà chính mình không thiếu, lập tức hưng phấn chạy tới nói:

- Nhạc trưởng lão, viên ngưng cơ châu này bán như thế nào?

Lão giả liếc mắt nhìn thiếu nữ lục y, không mặn không nhạt nói:

- Ba khối nguyên thạch trung phẩm!

- Cái gì? Sao ngươi không đi cướp đi!

Thiếu nữ lục y cả kinh kêu lên.

Ba người còn lại đều biến hẳn sắc mặt, không nghĩ tới vị Nhạc trưởng lão này lại định giá cao như vậy, nếu thế thì những vật khác chẳng phải còn cao hơn sao!

- Khối lôi cơ thạch bày bao nhiêu nguyên thạch?

Thanh niên đầu to cẩn thận hỏi.

- Tám khối nguyên thạch trung phẩm!

Lão giả lặng lẽ nói.

"Hắc, thực sự là đen đủi."

Trong lòng bốn người đều đồng thời chửi bới.

Hai người Phương sư tỷ và Thủy sư muội so với hai người Vu sư huynh và Trần sư đệ càng chán nản hơn, kỳ thực nhị nữ đều hướng tới mấy vật trú nhan, đối với nữ tu mà nói, bảo trù dung mạo và tu luyện quan trọng giống nhau, có đôi khi so với tu luyện còn không quan trọng bằng.

Thế nhưng mặc kệ nói như thế nào đi nữa, vật trú nhan chung quy không có tác dụng thực chất quá lớn, chỉ dừng lại ở mức bảo trì dung nhan mà thôi, tiêu tốn giá cả lớn như vậy để mua, thực sự quá không đáng rồi, dù là vật tu luyện cũng hơi cao một chút.

- Nhạc trưởng lão, nhìn mọi người đều là đồng môn, hãy giảm giá một chút đi, một khối nguyên thạch trung phẩm được không? Một viên ngưng cơ châu mà thôi.

Thủy sư muội ra giá nói.

- Ta tốn rất nhiều sức lực mới có thể thu hoạch được những vật phẩm này, không thể rẻ hơn được nữa. -

Thần sắc Nhạc trưởng lão rất kiên quyết nói.

Thanh niên đầu to cắn răng một cái nói:

- Ta muốn lôi cơ thạch, tám khối nguyên thạch trung cấp, đếm cho rõ ràng.

Nói xong, thanh niên đầu to lập tức cầm lấy khối lôi cơ thạch trên quầy hàng, cẩn thận dò xét một lần, là thực phẩm hơn nữa phẩm chất còn rất không tồi, tuy rằng hơi đắt một chút, thế nhưng chỉ cần được thứ đó thì coi như đáng giá.

Vu sư huynh cũng mua mấy viên đan dược các loại, Phong sư tỷ và Thủy sư muội thì bắt đầu triển khai trận chiến trả giá với lão giả, hai bên người tới ta đi, giá cả thủy chung không có biến hóa gì.

- Tiểu oa nhi, có nghĩ muốn khỏa ngưng cơ châu kia không?

Một thanh âm bỗng nhiên xuất hiện trong nguyên thức của Thủy sư muội, nhất thời dọa nàng giật nảy mình, muốn hô lên một tiếng thì bị lực lượng nào đó kiềm chế, tự phát ra truyền âm nói:

- Ai?

Thủy sư muội hết nhìn đông lại nhìn tây, cái gì cũng không thấy, bốn phía người đến người đi, không có người nào tự nói, huống hồ thanh âm rất già nua, không giống như một đệ tử nội môn tuổi trẻ nào đó phát ra.

- Tiểu oa nhi không cần tìm, lão phu không có ở gần đây! Chúng ta làm một bút giao dịch, chỉ cần ngươi theo chỉ dẫn của lão phu tới chỗ này thì lão phu sẽ trộm cho ngươi cái gì gọi là trú nhan đan, thế nào?

Thủy sư muội có chút hoài nghi cũng có chút khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi, dù sao thì tu luyện giả có khả năng truyền âm tinh diệu như vậy thì tu vi tuyệt đối không thấp, chí ít cũng là cao thủ linh hồn giai trở lên. Bất quá khi nàng nghe thấy một chữ trộm thì tròng mắt to tròn chuyển động, liếc mắt nhìn hai người Phương sư tỷ và Nhạc trưởng lão vẫn tiếp tục trận chiến trả giá, trong lòng nhất thời phát ra một cỗ tức giận không tên, nghĩ muốn giáo huấn Nhạc trưởng lão ngoan cố không dạy nổi, không nói một chút tình cảm nào.

Thủy sư muội cũng không ngu xuẩn, thực lực của Thiên Hà Tông hiện tại trong toàn bộ Nam Xuyên Giới có thể nói là cực mạnh, thậm chí có nhân vật tuyệt đỉnh như lão tổ tọa trấn, căn bản không có người nào dám tới gây loạn. Cái gì gọi là ma tu quỷ tu đã sớm bị dọa chạy xa, vì vậy người truyền âm cho chính mình vừa rồi chắc hẳn là môn nhân trong tông phái. Thiên Hà Tông lớn như vậy, chính mình chỉ là một trưởng lão nho nhỏ mà thôi, không phải ai cũng có khả năng nhận ra được, thế nhưng địa vị của người này tại tông phái nhất định không thấp, tu vi chí ít cũng thuộc về cấp linh hồn giai.

Thủy sư muội suy nghĩ một chút, dưới sự xung động nói:

- Tốt, ta đáp ứng ngươi, bất quá ngươi phải trộm hết tất cả trú nhan đan! Tức chết lão già kia!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)