← Ch.0052 | Ch.0054 → |
- Bên kia, đại nhân, trong sa mạc.
Garfield nhìn vẻ mặt nóng vội của Mạnh Hàn, khẽ cười, chỉ về hướng sa mạc:
- Nơi đó có bảo tàng của vương triều Lưu Kim. Cư dân nơi này của đại nhân đều là người địa phương, là người phát hiện bản đồ kho báu và kim tệ trước. Nói không chừng, đại nhân cũng muốn phái người đi tìm, có thể tìm ra được bảo tàng của vương triều Lưu Kim kia!
- Bảo tàng của vương triều Lưu Kim sao?
Mạnh Hàn nghe Garfield nói vậy, trong lòng bỗng nhiên muốn cười. Nhưng lý trí lại ngăn hắn bật cười. Sắc mặt Mạnh Hàn lúc này hết sức đặc sắc.
Cái gọi là bảo tàng vương triều Lưu Kim, hoàn toàn là mánh lới do một tay Mạnh Hàn bào chế ra, dùng để thu hút những người lính đánh thuê tham lam và người thám hiểm. Hiện tại ngay cả gia tộc buôn bán như vậy cũng bị thu hút lại đây. Vậy bước kế tiếp, có phải sẽ có vài quý tộc cũng bị thu hút tới đây hay không?
Thấy trong chớp mắt, sắc mặt Mạnh Hàn trở nên đặc sắc nhưng lại không nói lời nào, Garfield cho rằng đối phương đang cân nhắc được mất, liền rất kiên nhẫn khuyên nhủ:
- Đại nhân, ta cũng biết, truy tìm kho báu là chuyện thực sự bất chấp nguy hiểm. Tuy nhiên, dân chúng của đại nhân ở đây lâu như vậy, hẳn là vẫn quen thuộc nơi này hơn so với những người từ bên ngoài tới. Nói không chừng, nếu như bọn họ đi tìm, cơ hội sẽ rất lớn.
Cuối cùng, có lẽ hắn cảm thấy chỉ có mạo hiểm sẽ không khiến Mạnh Hàn động tâm, lại thêm vào một lời khuyên:
- Bảo tàng vương triều Lưu Kim, bên trong nói không chừng có tới mười mấy vạn kim tệ. Đó là một vương triều giàu có nhất trong lịch sử.
Cho dù vương triều Lưu Kim kia có giàu gấp mười lần, Mạnh Hàn cũng sẽ không chảy một giọt nước miếng. Nghe lời nói của Garfield đầy tính mê hoặc như vậy, bản thân Mạnh Hàn ngồi ở chỗ đó, mặt lộ vẻ tươicười, nhìn chằm chằm vào Garfield, không ngừng lắc đầu.
- Sao vậy? Đại nhân cảm thấy điều này không thích hợp sao?
Quản gia Garfield gặp Mạnh Hàn lắc đầu, có chút sốt ruột:
Đây chính là biện pháp duy nhất có thể là nhanh nhất để đại nhân trả hết nợ nần. Đại nhân, người nên suy nghĩ cho kĩ!
- Garfield tiên sinh!
Mạnh Hàn mỉm cười chào hỏi Garfield một tiếng:
- Nếu Garfield tiên sinh cảm thấy hứng thú như vậy, tại sao không tự mình phái người đi vào tìm thử xem sao?
Khuôn mặt Garfield đang mỉm cười thoáng ngưng lại, sau đó lập tức giãn ra:
- Ta không phải là suy nghĩ biện pháp cho đại nhân có thể mau chóng trả nợ sao?
- Vậy Garfield tiên sinh cảm thấy, nếu như người của ta muốn đi vào tìm bảo tàng vương triều Lưu Kim, nhanh nhất là mất thời gian bao lâu thì có thể tìm được?
Mạnh Hàn cười hỏi:
- Tiên sinh nói biện pháp này mau chóng trả nợ, rốt cuộc là nhanh tới mức nào? Một ngày? Hai ngày? Hay là một năm hai năm?
- Cái này?
Chuyện như vậy ai có thể chắc chắn được? Nếu như có thể chắc hẳn được là trong bao lâu, vậy còn gọi là dùng vận may truy tìm kho báu sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Garfield căn bản không có cách nào trả lời vấn đề như vậy.
- Đây là ý của Evan tiên sinh sao?
Mạnh Hàn thấy quản gia Garfield không có cách nào trả lời, thuận miệng cười lại hỏi một câu.
- Không phải!
Mới vừa nói xong câu này, quản gia Garfield giống như cảm thấy không thích hợp, vội vàng phủ nhận:
- Không, đây là ý của Evan tiên sinh.
- Garfield tiên sinh, tiên sinh cũng không phải là một người thu nợ tốt.
Mạnh Hàn không thể không cho ra một kết luận như vậy:
- Nói vậy, lần này tiên sinh lại đây, ngay cả giấy mượn tiền cũng không có mang theo?
Mấy câu nói này khiến quản gia Garfield lại đột nhiên không có cách nào trả lời Mạnh Hàn được.
Hắn thật sự không mang theo giấy vay nợ. Nếu Mạnh Hàn muốn hắn đưa ra, hắn tuyệt đối không bỏ ra nổi. Trong thời khắc khó xử như vậy, hắn không khỏi thoáng nhìn về phía người võ sĩ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh.
Mạnh Hàn một mực quan sát quản gia Garfield. Động tác nhỏ này của Garfield làm sao thoát khỏi mắt hắn. Không riêng gì Mạnh Hàn, ngay cả Grace và hai tiểu thị nữ cũng nhìn chằm chằm vào Garfield. Hiện tại, ánh mắt của mọi người đều theo ánh mắt của Garfield chăm chú vào trên người võ sĩ trẻ tuổi kia.
Võ sĩ trẻ tuổi thấy mình đã bị mọi người nhìn chằm chằm, liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi ra, ngồi xuống ngay sát bên cạnh Garfield. Khi ngồi xuống, hắn đồng thời còn trừng mắt với Garfield một cái.
Garfield bị người trẻ tuổi này trừng mắt như vậy thì vô cùng chột dạ, nhưng vẫn không thể không kiên trì giới thiệu cho Mạnh Hàn biết:
- Đây là Brendon thiếu gia, công tử của lão gia chúng ta.
- Brendon thiếu gia quang lâm tệ xá, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này!
Mạnh Hàn vẫn cười giống như một con hồ ly giảo hoạt. Tuy nhiên, nhìn thấy nụ cười của Mạnh Hàn, Brendon thiếu gia lại cảm thấy vô cùng đáng ghét.
- Bớt nói những lời vô nghĩa đi. Ngươi nợ tiền của nhà ta, phải làm việc cho nhà ta.
Hiện tại Brendon đã không có tâm tư để giả vờ giả vịt với Mạnh Hàn nữa. Hắn cứng rắn thốt ra câu này, sau đó lạnh lùng nhìn Mạnh Hàn.
- Làm việc thì có thể. Tuy nhiên, phải nói trước cho rõ. Làm chuyện đó có phải là có thể trả hết nợ hay không?
Mạnh Hàn cũng không biết tại sao mình nói chuyện lại giống như một thương nhân như vậy. Dù sao đi nữa, tất cả hành động cũng phải có lợi ích mới được.
- Vậy phải hoàn thành xong mới được tính!
Có lẽ Brendon cũng đã làm buôn bán một thời gian, trong lúc đang nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng:
- Đừng tưởng rằng ngươi phái mấy người giả vờ đi tìm là có thể xóa bỏ được nợ, đừng hòng.
- Không biết Brendon thiếu gia nói làm xong, đây là có ý tứ gì?
Thần sắc của Mạnh Hàn vẫn không chút hoang mang, chậm rãi hỏi.
- Tìm được bảo tàng vương triều Lưu Kim, đưa tới trước mặt của ta, tới lúc đó mới xem là ngươi hoàn thành.
Brendon thấy giọng điệu của Mạnh Hàn có chút thả lỏng, giọng điệu của hắn không khỏi có chút vênh mặt hất hàm sai khiến.
- Brendon thiếu gia có ý kiến hay.
Mạnh Hàn cười ha ha khen ngợi một câu:
- Nếu như bảo tàng có mấy vạn mấy trăm ngàn kim tệ, có phải tất cả những kho báu này vẫn thuộc về Brendon thiếu gia ngươi hay không?
- Đó là lẽ tất nhiên!
Brendon trả lời như theo lý thường phải làm:
- Ngươi nợ kim tệ của nhà ta, chỉ xem là tiền vốn. Buôn bán, mặc kệ kiếm được bao nhiêu, đó cũng là do ta ném tiền vốn nên ngươi mới có được.
- Rất tốt!
Mạnh Hàn cười đặc biệt tự nhiên:
- Nếu Brendon thiếu gia ngươi nói đến buôn bán, vậy theo quy củ buôn bán. Có lẽ ta ra nhân thủ, tìm được bảo tàng, toàn bộ đều là của gia tộc Smith.
Giống như không ngờ được Mạnh Hàn lại đáp ứng sảng khoái như thế, Brendon và quản gia Garfield liếc nhìn nhau, đều thấy được sự mơ hồ trong mắt của đối phương.
Vừa nãy Mạnh Hàn còn ra sức khước từ, tại sao hiện tại lại đáp ứng sảng khoái như vậy? Lẽ nào trong này có vấn đề gì sao?
- Tuy nhiên!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hai người, Mạnh Hàn nói ra hai chữ quan trọng nhất tuy nhiên:
- Nếu là dựa theo quy củ buôn bán, vậy thì dễ nói chuyện. Buôn bán, lại có lỗ có lãi. Bất kỳ ai cũng không thể đảm bảo là lãi không lỗ, có phải đạo lý này hay không? Garfield tiên sinh, tiên sinh nói đi?
← Ch. 0052 | Ch. 0054 → |