← Ch.0155 | Ch.0157 → |
- Vũng hố hãm mã!
Mạnh Hàn nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn qua đám sa đạo ở bên dưới tường thành. Khoảng cách còn xa nhưng đã nằm trong phạm vi nhìn rõ của hắn.
Từ khi Mạnh Hàn het lên tiếng này thì đám sa đạo thoạt nhìn rất uy phong, một đám người ngựa chạy đầu tiên chừng bốn năm mươi tên trùn thân thể xuống, ngựa hí dài một tiếng trực tiếp bổ nhào tại chỗ. Kỵ sĩ trên thân ngựa theo quán tính bay về phía trước, vẽ ra một vòng cung xinh đẹp, thân thể còn trên không trung bay về phía trước vài chục thước, sau đó lại ngã trên mặt đất bụi mù tung bay.
Lực trùng kích mạnh mẽ làm cho đám sa đạo này ăn không ít đau khổ. Những sa đạo này rơi trên mặt đất còn lăn thêm vài vòng, nhưng cũng chỉ có thể giãy dụa một chút, muốn đứng lên cũng đã không có khả năng. bởi vì bộ dáng của chúng là huyết nhục mơ hồ, lực ngã mạnh và ma sát với mặt đất làm thân thể con người bị nát tan.
Tất cả mọi người bị một màn trước mặt dọa kêu to một tiếng. Nhưng cũng làm cho mọi người nhìn rõ tình huống trước mặt, đám bình dân trên tường thành lúc này lớn tiếng hoan hô lên. Đám sa đạo phía sau cũng ghìm cương ngựa lại nhìn qua thảm trạng của những đồng đội của mình. Một đám người khiếp sợ nói không nên lời.
Đám sa đạo bối rối thật lâu mới bình tĩnh trở lại được, Kiều đang ở trên tường thành laiuj cảm thấy đáng tiếc. Nếu có một chi quân đội ra tay thì trực tiếp thừa cơ hội này giết ra ngoài, sa đạo chắc chắn không có một chút cơ hội phản kháng nào cả, đáng tiếc!
Sa đạo lúc này an tĩnh lại, mỗi người đều nhìn qua tên đầu lĩnh kia. Đầu lĩnh nhìn qua những thi thể trên mặt đất thì trong ánh mắt giống như có lửa muốn bay ra ngoài, nghe được âm thanh hoan hô trên tường thành, đầu lĩnh giống như bị người ta dùng sức tát vào mặt một cái, cắn răng một cái:
- Các huynh đệ, xông lên! Hôm nay phải huyết tẩy Hoàng Sa Trấn! Một tên cũng không buông tha!
Bình thường đám sa đạo thích chấn nhiếp các thương đội, có khả năng rất lớn làm cho bảo tiêu của các thương đội trong sa mạc đánh mất ý chí. Nhưng mà hôm nay lại khác rồi, Mạnh Hàn vừa mới nói bọn chúng hung tàn như thế nào, mọi người cũng không còn đường lui nào khác. Đầu lĩnh này vừa hô lên một tiếng lại vừa vặn chứng minh lời của Mạnh Hàn là đúng. Các bình dân trên tường thành cũng triệt để nhận rõ thế cục hiện tại, không còn ai có hy vọng may mắn trong lòng nữa.
Đám sa đạo này rất thông minh, tuy vừa rồi có bốn năm mươi người ngã ngựa, nhưng mà trong khu vực này không có vũng hố hãm mã. Mạnh Hàn từ khi vừa bắt đầu cũng không nghĩ sẽ dùng vũng hố hãm mã ngăn cản được đám sa đạo này. Có thể sát thương một phần tử người của sa đạo đã rất thỏa mãn rồi.
- Cung Tiễn Thủ chuẩn bị!
âm thanh của Kiều ra lệnh.
- Những người khác trốn ra sau tường thành, cẩn thận cung tiễn thủ của sa đạo!
Những sa đạo này tung hoành sa mạc tới bây giờ một tay cung tiễn kỹ nghệ hết sức lợi hại, khoảng cách đã rất gần, tuy nói vừa vặn trong tầm mắt của cung tiễn nhưng sa đạo chưa chắc sẽ vận dụng cung tiễn làm gì, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.
Kiều vừa mới hô xong mọi người vừa mới chui vào sau lỗ châu mai, lỗ châu mai phía trước Mạnh Hàn phát ra hai âm thanh ôi chao. Hai mũi tên chuẩn xác cắm vào trên lỗ châu mai
- Christiane. Christopher, xem các ngươi!
Kiều cùng Chu cung tiễn kỹ nghệ không biết thế nào, Mạnh Hàn duy nhất biết rõ chính là huynh đệ tinh linh, thời điểm này là lúc tốt nhất cho bọn họ đại triển thân thủ.
Sưu sưu, hai huynh đệ không phụ sự mong đợi của mọi người, đứng dậy nhắm trúng xạ kích, từ trên cao nhìn xuống tầm bắn cũng xa hơn đám sa đạo một chút. Hai mũi tên bắn ra Mạnh Hàn lập tức nhìn thấy máu từ trên đầu của hai tên sa đạo bắn ra ngoài.
- Làm thật đẹp!
Mạnh Hàn ở sau lỗ châu mai nhìn rất rõ ràng, nhịn không được đứng dậy hô to một câu.
Đầu lĩnh sa đạo cầm cung tiễn trong tay, trong lòng đầy tức giận xông lên phía trước. Đột nhiên nhìn thấy một gia hỏa quý tộc ló đầu lên loạn hô gọi bậy, nhịn không được mừng rỡ trong lòng, kéo dây cung bắn về phía Mạnh Hàn một mũi tên.
- Đại nhân, cẩn thận!
Vừa mới hô một câu Kiều đã trốn qua lỗ châu mài đằng sau, lúc này quan sát sa đạo đột nhiên phát hiện thủ lĩnh sa đạo bắn một mũi tên, lập tức hồn phi phách tán. Muốn dùng thân bổ nhào qua Mạnh Hàn nhưng đã không kịp rồi.
Mạnh Hàn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên của thủ lĩnh sa đạo bắn ra ngoài, bắn về phía của mình, động tác cơ hồ như biến thành chậm lạ và nhìn vô cùng rõ ràng. Mạnh Hàn muốn động, nhưng thân thể giống như bị giam cầm, không cách nào hoạt động được.
Vào thời khắc nguy cấp này đột nhiên trước người Mạnh Hàn xuất hiện hồng sắc quang mang, sau đó là một cái bóng mơ hồ hiện ra. Mũi tên phanh một tiếng xuyên thấu qua cái bóng mơ hồ, ông một tiếng bị hống sắc quang mang ngăn lại. Mũi tên dừng lại cách cổ họng của Mạnh Hàn mấy thốn sau đó hết lực và rơi xuống đất.
Xoát, Mạnh Hàn đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân của mình. Sau đó thân thể bị người ta kéo lại, kéo ra sau lỗ châu mai, Mạnh Hàn vào lúc này mới khôi phục tinh thần lại.
- Đại nhân! Đại nhân!
Âm thanh của Kiều lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn lại gần sát mà Mạnh Hàn trì độn một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại, trong nháy mắt đó giống như nằm mơ.
Một màn vừa rồi làm cho hắn đi dạo trước quỷ môn quan một lần. Mạnh Hàn chưa từng cảm thấy tử vong lại gần với hắn như vậy, thời điểm mũi tên phóng đại trước mắt của hắn thì Mạnh Hàn thậm chí nhìn thấy bóng dáng của Hắc Bạch Vô Thường.
- Phi phi phi, thế giới này do tử thần làm đương gia, làm gì có chỗ cho Hắc Bạch Vô Thường và đầu trâu mặt ngựa cơ chứ!
Đầu óc của Mạnh Hàn lúc này rối tung, lập tức bác bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, đột nhiên trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng may mắn:
- Trách không được đầu trâu mặt ngựa không thu ta, thì ra nơi này không phải do bọn họ quản.
Đạo bóng mờ hồng sắc quang mang kia là cái gì? Mạnh Hàn lúc này mới kịp hồi tưởng lại vấn đề, nhưng mà trong lỗ tai của Mạnh Hàn truyền ra âm thanh náo động lớn, lần nữa hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Hàn.
Sa đạo bên kia đã thúc ngựa chạy thật nhanh, đã tới chỗ hãm mã rồi, trơ mắt nhìn ngựa của bản thân lấy đà nhảy qua rào chắn hãm mã thứ hai, sau đó lại nhìn qua ánh mắt nhìn náo nhiệt của người trên tường thành. Cả người lẫn ngựa nhảy vào trong rãnh sâu đào sẵn bên dưới. Ngay sau đó cung tiễn trên thành bắn xuống như mưa.
Chỉ có rất ít người may mắn dừng nụựa được, trong đó có tên thủ lĩnh sa đạo kia. Vừa mới nhìn thấy tầng hông quang của tên quý tộc lóe lên hắn đã ý thức được không ổn. Đó là hào quang chỉ có ma pháp mới có mà thôi, trong thị trấn nhỏ này lại có ma pháp sư!
Phát hiện điểm này thì đột nhiên tên thủ lĩnh cảm giác mình quyết định dẫn người đi tham gia cướp bóc thị trấn này nói không chừng là sai lầm.
← Ch. 0155 | Ch. 0157 → |