← Ch.0160 | Ch.0162 → |
Đối với thái độ của Mạnh Hàn đại sư vô cùng hài lòng, nói:
- Ta trước đi xem hai tiểu tử kia cơ bản đã làm được thế nào rồi, sau này hãy nói chuyện của chúng ta.
Nói xong cũng mặc kệ Mạnh Hàn xoay người rời đi.
Mạnh Hàn không thèm quan tâm thái độ của đại sư, pha trò:
- Ngài bận rộn, ngài bận rộn, không cần phải xen vào ta!
Ải nhân đại sư đi vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì xoay đầu lại dặn dò Mạnh Hàn:
- Nếu như ta là người, hãy mau liên hệ với Tinh linh tộc một chút, giải thích rõ tại sao đột nhiên chặt nhiều cây cối như vậy. Nếu không Tinh linh tộc nổi giận lên thì ngươi không chịu nổi đâu.
Không phải đại sư nhắc nhở Mạnh Hàn còn không nhớ tới đấy, Tinh linh tộc là ghét nhất là chặt cây. Xem ra thực sự là chủ động liên hệ mới được, phòng ngừa rắc rối nhiều như vậy!
Gavin lần trước đám đại lão Tinh Linh tộc động đậy binh khí. Không thích hợp, hơn nữa huynh đệ hắn đều là ám dạ tinh linh vốn không được các tinh linh tán thành. Cho nên vẫn do Christopher cùng Christiane đi là phù hợp. Đương nhiên hai người này chỉ cần một người đi là được, một người khác đi theo hộ vệ Mạnh Hàn.
Đi Tinh Linh sâm lâm, Mạnh Hàn cũng không muốn mang theo đại đội nhân mã, bị các tinh linh hiểu lầm mà thi triển ma pháp thì Mạnh Hàn tân tân khổ khổ huấn luyện vệ đội sẽ bị hủy trong chốc lát. Dù là Kiều cùng Chu là hai tiểu cao thủ, nhưng ở trước mặt các tinh linh, không cần phải nói những lão gia hỏa của Tinh linh tộc kia, cho dù là tinh linh trẻ như tiểu ma nữ thì toàn bộ người trên lãnh địa của Mạnh Hàn cộng lại không đủ cho nàng ta giết.
Tâm thần bất định ngồi ở biên giới Tinh Linh sâm lâm, nhìn qua từng cọc gỗ vừa thô vừa to bị người của Hoàng Sa Trấn cưa đi, Mạnh Hàn cũng nhịn không được mà đau đầu. Chuyện nguy cấp không có cân nhắc nhiều như vậy, hiện tại tới mới phát hiện biên giới Tinh Linh sâm lâm cơ hồ bị chém một góc. Lúc ấy chưa phát giác ra, hiện tại Mạnh Hàn đi xem cũng cảm thấy có chút quá phận.
Ở nơi vốn là biên giới này hiện tại đã không phải là biên giới, Mạnh Hàn nhịn không được cảm thấy bất an trong lòng, sau đó lặng lẽ hỏi Christiane:
- Ngươi có biết là các tinh linh phát hiện rừng rậm bị chặt nhiều như vậy sẽ như thế nào không?
- Chỉ huy thực vật, làm cho thực vật dài ra lần nữa,
Christiane thành thật, cũng không có nhiều tâm địa gian xảo như vậy, đối với lãnh chúa đại nhân cũng trung thành và tận tâm, dường như không có khả năng suy nghĩ lãnh chúa đại nhân và tinh linh tộc sẽ trở mặt. Đại nhân hỏi thì hắn trả lời rất chân thành.
- Ta nói là xử lý những người chặt cây như thế nào?
Mạnh Hàn dở khóc dở cười, chỉ có thể hỏi lại một lần, lần này hỏi cho chính xác hơn.
- Ta không biết.
Christiane có chút sờ sờ cái ót cho Mạnh Hàn một câu trả lời không thể làm gì hơn. Nhìn thấy sắc mặt Mạnh Hàn khó coi thì hắn cẩn thận nhớ lại cho rõ, lúc này nhớ được cái gì đó vội vàng bổ sung:
- Trước kia người bên trong đã từng nói qua, chỉ cho chúng ta chặt ít cây cối mà thôi, nếu như chặt quá nhiều thì bọn họ sẽ không khách khí đâu.
Đương nhiên là không khách khí, Mạnh Hàn nghe được câu trả lời cũng như không này lại khó mà nói tinh linh cái gì. Đoán chừng trước kia không có người chặt cây của Tinh Linh sâm lâm hung ác như thế này, cho nên mọi người không biết cũng rất bình thường.
Hai tiểu thị nữ một tấc cũng không rời Mạnh Hàn, thấy sắc mặt của Mạnh Hàn hiện tại không tốt lắm, hai người một trước một sau nhanh chóng chiếm cứ vị trí trước kia của hai tỷ muội tinh linh. Một người mát xa đầu cho Mạnh Hàn, một người khác bóp chân. Lãnh chúa đại nhân rất thích ý.
- Ngươi nói đợi lát nữa tộc nhân của các ngươi tới, ta nên giải thích là tình hình nguy cấp cho nên có chút vội vàng, được hay không được?
Do dự hơn nửa ngày Mạnh Hàn thấy trong rừng còn không có tin tức nào, nhịn không được lại hỏi Christiane.
- Đương nhiên không được!
Christiane còn chưa kịp há miệng trả lời, trong rừng rậm đã truyền ra âm thanh nghiêm khắc, trực tiếp trả lời Mạnh Hàn.
Nghe được âm thanh này Mạnh Hàn đã biết rõ đây là âm thanh của tiểu ma nữ đến, nhịn không được trong nội tâm kêu khổ, nhưng mà trên mặt không dám biểu hiện ra cái gì, vội vàng đứng dậy cười tươi nói:
- Thì ra là công chúa điện hạ giá lâm.
- Hừ!
Âm thanh lạnh như băng này làm cho Mạnh Hàn còn cảm thấy quen thuộc, ít nhất so với tiểu ma nữ ở Hoàng Sa Trấn toát ra biểu hiện thục nữ khó có được, tối thiểu Mạnh Hàn cảm thấy bình thường, sẽ không suy nghĩ tiểu ma nữ có mánh lới nhức đầu gì đó.
Khi tiểu ma nữ hừ lạnh thì Christopher đi vào trong tinh linh tộc truyền tin cúi đầu đi đến, cùng tiểu ma nữ xuất hiện trước mặt Mạnh Hàn. Nhưng mà tiểu ma nữ lần này lại làm Mạnh Hàn cảm thấy giật mình.
Trên người tiểu ma nữ mặc bộ quần áo giống như đúc Mạnh Hàn làm cho tỷ muội Louisa Louise lần trước, thậm chí ngay cả màu sắc cũng giống nhau, đồng dạng là màu ngụy trang mỉm cười đi tới. Trước kia không có chú ý, hiện tại sau khi nàng mặc vào thì Mạnh Hàn mới phát hiện thì ra dáng người tiểu ma nữ cũng thuộc phạm trù đỉnh cấp, cao to cân xứng, lung linh hấp dẫn, thiếu chút nữa làm cho trong mắt Mạnh Hàn lòi ra ngoài.
Biểu hiện sắc lang của Mạnh Hàn làm cho tiểu ma nữ cảm thấy rất đắc ý, cố ý xoay hai vòng trước mặt của Mạnh Hàn, sau đó mới đứng đối diện Mạnh Hàn, cười mỉm hỏi:
- Như thế nào đây? Quần áo như vậy ta mặc vào có phải rất đẹp hay không?
Nụ cười của nàng dường như làm cho cả khu rừng cười theo nàng, đột nhiên cây cối chung quanh trở nên vui sướng hơn rất nhiều. Nụ cười ngọt ngào phối hợp với dang người uyển chuyển, được phụ trợ bởi quần áo của Mạnh Hàn phụ trợ thì xinh đẹp mười phần, có một cảm giác rung động mạnh mẽ, làm cho người ta phải động tâm.
Thấy Mạnh Hàn vẫn còn trừng to mắt nhìn chằm chằm thân thể của mình, giống như trầm mê vào trong đó không thể tự thoát ra được, trong nội tâm tiểu ma nữ càng thêm vui mừng. Mặc như vậy là cố ý cho Mạnh Hàn xem, Mạnh Hàn biểu hiện còn mạnh hơn tưởng tượng của tiểu ma nữ nhiều lắm.
- Này!
Trong nội tâm cao hứng bừng bừng, nhưng mà Mạnh Hàn vẫn không chút lễ phép nhìn chằm chằm vào tiểu ma nữ vẫn làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng mà hai tiểu thị nữ của Mạnh Hàn chắc chắn sẽ không mở miệng vào lúc này, các nàng không nói và hai huynh đệ tinh linh lui ra xa xa, giống như không dám đứng song song với Mạnh Hàn và tiểu ma nữ, tiểu ma nữ chỉ có thể tự mình đánh thức Mạnh Hàn. Ngón tay bắn ra trong miệng nhắc nhở một câu, một chút nước xuất hiện trên đỉnh đầu của Mạnh Hàn, đổ ập từ trên xuống dưới.
- Ah!
Mạnh Hàn bị tiểu ma nữ dội nước lạnh lập tức tỉnh táo lại. Thấy rõ tình thế trước mắt, nhịn không được trong nội tâm thầm kêu khổ:
- Sớm biết tiểu ma nữ dễ nhìn như vậy bình thường nên tốt với nàng một chút. Chuyện này không xong, nàng nói không chừng sẽ hiểu lầm mình có ý đồ gì đó với nàng.
← Ch. 0160 | Ch. 0162 → |