Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Hạ Vô Song - Chương 0190

Thiên Hạ Vô Song
Trọn bộ 1154 chương
Chương 0190: Đốn ngộ kiếm pháp (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1154)

Siêu sale Lazada


Nhưng mà cũng không phải là đâm đơn giản, động tác đâm vốn chỉ đâm về phía trước, nhưng mà bất kể là A Phi hay là Kinh Vô Mệnh, cho dù là hướng nào bọn họ cũng có thể đâm được, cho dù là bộ vị nào cũng đâm trúng

Có thể đâm xương sườn dưới, đâm háng dưới, đâm vào tai, đâm cổ họng, đâm vào bụng dưới. Cho dù là bộ vị nào trên cơ thể của địch nhân cũng có thể đâm. Có thể đâm về phía trước, có thể đâm về phía sau, đâm bên trái hoặc đâm bên phỉ, đâm lên trên hay đâm xuống dưới, cho dù là phương hướng nào, có thể nhìn thấy hay không nhìn thấy đều đâm được.

Bất kể là A Phi hay Kinh Vô Mệnh, kiếm pháp của bọn họ chỉ tổng kết trong một chữ, nhanh. Nhanh đến mức người ta không cách nào tưởng tượng được, nhanh đến nổi không ai tin tưởng được. Thậm chí nhanh đến mức vô tung vô ảnh. Thực tế làm cho Kiều cảm thấy kinh hãi chính là Kinh Vô Mệnh. Người này cũng thuận tay trái như hắn. Kiếm tay trái của hắn nhanh hơn tay phải, mà bản thân Kiều cũng là người thuận tay trái.

Chu đắm chìm trong thế giới của Dương Quá, đắm chìm vào trong cổ khí thế hùng hồn cự phách, cổ khí thế này Chu nghe được câu chuyện của lãnh chúa đại nhân càng ngày càng cảm thấy hùng hồn, trong lồng ngực giống như có một cổ lực lượng nào đó bị nghẹn không cách nào phát tiết ra được, hắn quá khó chịu muốn hét thành tiếng. Nhưng chung quanh dường như có một loại khí thế làm cho người ta sởn hết gai ốc, cổ áp lực này áp chế tiếng hét của Chu trong cổ họng không phóng thích ra được.

Kiều cũng có loại cảm thụ này. Trước mắt giống như không có thứ gì hắn không thể đâm trúng, chỉ cần hắn nghĩ tới là có thể đâm được. Nhưng mà trong cổ của bọn họ như có một ngọn núi lớn khí thế bàng bạc áp bách bọn họ không phát tiết ra được, điều này làm cho bọn họ cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn dùng kiếm đâm chém cho nát cái bình chướng ngăn cản bọn họ này.

Cảm thụ của hai người khác nhau nhưng lại ảnh hưởng tới nhau, khí chất của hai người vốn tương tự không khác biệt nhau quá lớn. Sau đó Mạnh Hàn cố ý kiểm tra thì hai người trong quá trình suy tư trầm mặc đã cải biến, mà loại cải biến này đi trên hai thái cực trái ngược lẫn nhau.

Khí thế khác nhau càng ngày càng mạnh, giống như ở một nơi nhỏ bé có hai cái khí cầu to lớn đang càng ngày càng bành trướng. Nhưng không cách nào thoát ra được trói buộc để bay lên trời, ở trong căn phòng này càng áp súc và ngưng luyện lại.

Rốt cục hai cổ khí thế càng ngày càng khác nhau theo thời gian qua đi dần dần tăng lên tới điểm giới hạn mà căn phòng không cách nào áp bức được, trói buộc sắp bị phá vỡ. Chu mạnh mẽ giãy dụa khỏi cảm giác áp lực này, vô cùng thoải mái ngửa mặt lên đỉnh gian phòng hét lớn một tiếng, sau đó hai tay nắm chặc chuôi kiếm chém lên cao, giống như muốn trong một kiếm đánh tan bầu trời đang trói buộc hắn.

Mạnh Hàn đang ở bên ngoài căn phòng, lúc này đang trêu đùa hí lộng hai tiểu thị nữ của mình, nghe được Chu hô thì kinh ngạc đứng lên. Vừa mới đứng vững thì trong cảm giác có một đạo kiếm khí đánh tới.

Không đợi Mạnh Hàn kịp phản ứng, trước mặt xuất hiện hai cái ma pháp thuẫn ngăn cản. Mạnh Hàn cũng nhanh chóng kịp phản ứng, nhanh chóng đọc chú ngữ, cơ hồ là một trước một sau thổ hệ ma pháp thuẫn cũng ngăn cản ở trước mặt của mình.

Xùy, một âm thanh của dao cắt vải bông vang lên, trước mặt là một căn nhà gỗ nhỏ bị một lưỡi kiếm cực lớn chém nát, hiện ra một vết kiếm ngấn cắt thành hai nữa.

Lưỡi kiếm cực lớn khi cắt căn phòng này cũng không có ngừng lại, lực lượng vô hình trực tiếp đánh úp về phía Mạnh Hàn. Phốc phốc hai tiếng. Hai cái ma pháp thuẫn của thị nữ trước người Mạnh Hàn lần lượt bị chém nát vụng, kiếm khí ầm ầm. Ma pháp thuẫn trước người của Mạnh Hàn chấn động mạnh giống như sắp bị nghiền nát vậy. Mạnh Hàn động niệm nhanh chóng bổ sung thêm ma lực, trực tiếp ngăn cản cổ kiếm khí đánh tới người của mình.

Tình cảnh này còn chưa tới hồi kết, một âm thanh giống như tiếng mưa rơi rậm rạp rơi trên lá chuối xuất hiện ở chung quanh. Cùng lúc với âm thanh xuất hiện chính là tường gỗ của căn phòng bị cắt đôi xuất hiện vô số vết đục. Giống như trong nháy mắt căn phòng bị vô số kiếm đâm thủng.

Ngay sau đó trước người Mạnh Hàn xuất hiện thêm hai cái ma pháp thuẫn. Nhưng ma pháp thuẫn lần kết cục giống như lần trước, sau khi âm thanh phốc phốc vang lên thì tiêu tán vô tung vô ảnh. Mà thổ hệ ma pháp thuẫn trước mặt của Mạnh Hàn thì vang lên âm thanh bị đâm trúng liên tục, chỉ run run rẩy rẩy trước người của Mạnh Hàn.

- Hai người các ngươi làm gì? Muốn tạo phản sao?

Mạnh Hàn giận dữ. Chuyện này không cần hỏi, nhất định là Kiều cùng Chu làm ra chuyện gì đó rồi. Lĩnh ngộ thử kiếm cũng không thành vấn đề, nhưng chẳng lẽ thử kiếm thì không cần cân nhắc người chung quanh hay sao? Demi cùng Diana hai lần bị đánh nát ma pháp thuẫn, cũng không phải là bộ dáng đùa giỡn.

Mạnh Hàn hét lớn một tiếng này thì hai đạo thân ảnh liền trực mở cửa phòng xuất hiện trước mặt Mạnh Hàn, trực tiếp quỳ một gối trước mặt của Mạnh Hàn. Mạnh Hàn đang muốn nói cái gì đó thì phía sau hai người vang lên âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt liên tục, ầm căn phòng sụp đổ và bụi mù bay tứ tung.

- Đại nhân!

Âm thanh hoảng loạn từ trong miệng của Kiều cùng Chu đồng thời phát ra. Dường như bọn họ cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cầm kiếm công kích lãnh chúa đại nhân, đặt ở bất cứ nơi nào đều là tội ác tày trời. Nhất là với tư cách kỵ sĩ, công kích lãnh chúa của mình quả thực tội không thể xá.

Thời điểm chờ đợi Mạnh Hàn xử lý thì Kiều vẫn còn kinh ngạc. Âm thanh phá hư phía sau hắn cũng nghe được vô cùng rõ ràng, nhưng mà hắn cảm nhận rõ ràng ma pháp thuẫn của lãnh chúa đại nhân liên tục đâm không sai biệt lắm năm sáu kiếm, nhưng mà không cách nào đâm thủng được. Ma pháp của lãnh chúa đại nhân dường như đã đạt tới mức độ khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Nhưng mà những chuyện này Kiều cũng không dám nói. Một kích của hắn và Chu nghiêm khắc mà nói chính là công kích lãnh chúa đại nhân. Hiện tại phải xem lãnh chúa đại nhân xử lý chuyện này như thế nào.

- Tại sao không nói chuyện?

Mạnh Hàn đặt câu hỏi truyền tới, dường như cơn giận còn chưa tiêu.

- Đại nhân, chúng ta thất thủ, cam nguyện bị phạt.

Kiều rất thông minh không có chống chế mà trực tiếp lĩnh phạt. Chu lúc nào cũng như thiên lôi nghe Kiều sai đâu là đánh đó, một câu cũng không nói, lặng lẽ chờ Mạnh Hàn xử lý.

- Thất thủ?

Mạnh Hàn nhìn qua hai người, hơn nửa ngày mới nói ra xử phạt của chính mình:

- Chẳng lẽ là khống chế không được? Về sau mỗi ngày bình thường huấn luyện xong thì bổ kiếm cũng tốt. Đâm kiếm cũng tốt, tất cả đều gia tăng thêm một ngàn lần cho ta.

Francis Tử tước các hạ thỏa mãn mang theo nhiều hộ vệ quay về. Thuận đường quay về thủ đô công quôc. Ven đường một đường đi qua lãnh địa của quý tộc lớn nhỏ, nhận được tin tức muốn nịnh nọt hối bồi đều không có cơ hội.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1154)