← Ch.0508 | Ch.0510 → |
Giả hỏa này thật sự rất thú vị.
- Ngươi tên là gì? Hiện tại đang có phẩm cấp thế nào?
Nếu đã cảm thấy tướng lĩnh này thú vị, Mạnh Hàn đột nhiên có cảm giác không thể nói rõ, muốn hỏi cho rõ ràng. Người trong quân đội mình vẫn chưa lên một tuyến. Tuy nhiên người này mặc dù là người trong quân đội nhưng chắc hẳn không phải là người được hầu tước đại nhân coi trọng. Bằng không với nhiệm vụ đi chịu chết này, hầu tước sẽ không để hắn đứng ra.
- Đại nhân, ta tên gọi là Lôi Âu, hiện tại chỉ là một thống lĩnh. Ta là một kỵ sĩ.
Thống lĩnh Lôi Âu gần như không thể chờ đợi được nữa, lập tức báo tên của mình cho Mạnh Hàn biết, thậm chí ngay cả việc hắn là kỵ sĩ cũng nói ra.
- Như vậy, thống lĩnh Lôi Âu, ngươi có thể nói cho ta biết, thế nào mới có thể tiêu diệt được kẻ địch, nhưng có có thể thu được rất nhiều tù binh nô lệ hay không?
Mạnh Hàn vừa nghe thống lĩnh Lôi Âu trả lời, liền hiểu được chút gì. Nếu Lôi Âu có ý định thân cận với mình, Mạnh Hàn cũng sẽ không keo kiệt chia một chút lợi ích cho hắn:
- Gần đây ta có hơi thiếu tiền, cần làm chút buôn bán.
- Nếu như vậy, ban đêm đánh lén hẳn sẽ tốt hơn một chút.
Thống lĩnh Lôi Âu chậm rãi suy ngẫm một chút, sau đó cẩn thận trả lời:
- Tuy nhiên, dựa vào những người chúng ta dẫn theo...
Nói xong, Lôi Âu lắc đầu không nói tiếp nữa. Hắn tin tưởng Mạnh Hàn có thể hiểu rõ được.
- Lúc nào thì trung quân đến? Chúng ta phải đi trước bọn họ.
Mạnh Hàn hời hợt nói, dường như hắn sắp đối mặt không phải là sáu ngàn tinh nhuệ kỵ binh, mà sáu ngàn đứa trẻ con vậy:
- Ngươi dẫn dắt những người này, nếu để cho bọn họ sống sót, liệu sẽ có người cảm ơn ta hay không?
- Đại nhân, không thể lưu lại toàn bộ, nhưng không thể một người cũng không lưu lại.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, thống lĩnh Lôi Âu liền nhanh chóng phán đoán rõ ràng tình thế, hoàn toàn lựa chọn đứng ở bên phía Mạnh Hàn. Dù sao đi nữa về sự hào phóng của Mạnh Hàn hắn đã sớm nghe nói qua. Ngược lại lần này phái hắn lại đây nhận nhiệm vụ đi chịu chết, hắn vẫn có chút nhức nhối. Nếu không vì sợ liên lụy tới gia tộc, nói không chừng hắn căn bản sẽ không nhận nhiệm vụ này:
- Trung quân chí ít trưa mai mới có thể đến đây.
- Được rồi!
Mạnh Hàn gật đầu. Mạnh Hàn đã hiểu rõ ý tứ của Lôi Âu. Hắn nhanh chóng chỉ thị nói:
- Bảo bọn họ mau chóng nghỉ ngơi. Qua mấy giờ nữa, thời điểm đêm khuya chúng ta sẽ đi đánh lén. Đến lúc đó, ngươi bảo bọn họ tản ra. Có thể ngăn cản được bao nhiêu thì ngăn cản bấy nhiêu, bất luận là chết hay sống. Bản thân ngươi theo đội ngũ của ta xung phong liều chết. Tốc độ phải nhanh lên một chút. Chắc hẳn sáng sớm chúng ta có thể đánh xong thu công.
- Vâng, đại nhân!
Cho dù nghe được Mạnh Hàn muốn hắn xung phong liều chết, thống lĩnh Lôi Âu lại không hề có do dự chút nào. Ngay cả bản thân Mạnh Hàn còn nói muốn xung phong liều chết, hắn có gì phải sợ?
Buổi tối trời đen như mực, gần như đưa tay ra không thấy được năm ngón. Dưới bóng đêm như vậy chính là thời cơ tốt nhất để các Ám Dạ Tinh Linh hoạt động. Các huynh đệ Ám Dạ Tinh Linh đã lén lút ẩn nấp đến gần quân doanh của kẻ địch từ lâu, có thể động thủ bất kỳ lúc nào.
Một màn sương mù như có như không bao phủ tất cả nơi đóng quân. Trong thời tiết này, ban đêm có sương mù là chuyện vô cùng bình thường. Bất kỳ ai cũng sẽ không để ý tới. Nhìn thấy sương mù, huynh đệ Ám Dạ Tinh Linh vẫn luôn chờ đợi, giống như thấy được ám hiệu. Thân hình bọn họ bắt đầu di chuyển giống như quỷ mỵ.
Nếu như hiện tại có người ngoài có thể nhìn thấy hành động của hai Tinh Linh này, bọn họ nhất định sẽ đặt biệt kinh ngạc. Tại vị trí của các Tinh Linh không hề có một chút sương mù nào, khiến bọn họ có thể vô cùng thoải mái nhìn thấy rõ cảnh sắc xung quanh. Cho dù hiện tại đang trong đêm khuya, tầm mắt của các Ám Dạ Tinh Linh vẫn không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào.
Một vệ binh canh gác mơ hồ cảm giác giống như có vật gì lướt qua sát bên cạnh mình. Nhưng trước mắt hắn ngoại trừ một ít sương mù mỏng manh ra, không có bất kỳ thứ xuất hiện. Ngay thời điểm hắn đang dụi mắt xác nhận không có thứ gì khác thường, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau lưng đưa tới che miệng. Vị trí trái tim chợt cảm thấy đau đớn. Gần như trong nháy mắt hắn lập tức không còn tri giác nữa.
Từ phía sau lưng đâm trực tiếp vào trái tim, hiệu quả lấy máu tốt không tầm thường. Gavin chậm rãi hạ thi thể của thủ vệ xuống. Hắn lập tức phát hiện, xung quanh có rất nhiều sương mù dày đặc. Cho dù ở cách đó không xa nhìn sang, cũng sẽ không phát hiện nơi này có vấn đề gì. Lãnh chúa đại nhân quả nhiên thần kỳ, lại có thể khống chế được những sương mù như vậy. Tình hình tương tự cũng phát sinh tại một hướng khác khác. Tuy nhiên người động thủ lại đổi thành George.
Cửa lớn quân doanh không hề phát ra một tiếng động nào, từ từ được đẩy ra. Hai bóng người, chỉ khẽ run lên trong sương mù, tiếp đó lập tức biến mất. Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong sự im lặng không một tiếng động. Hành động của Gavin và George, ngoại trừ Mạnh Hàn xuyên qua tầm nhìn của sủng vật đám mây nhìn thấy rất rõ ràng ra, không có bất kỳ người nào phát hiện được.
Đội thân vệ của Mạnh Hàn đang ở cách quân doanh của kẻ địch khoảng ba km, xếp thành hàng chỉnh tề. Binh lính riêng của những quý tộc kia đã bị thống lĩnh Lôi Âu phân tới hai mặt khác của quân doanh. Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là thời điểm nghe thấy chỗ quân doanh của kẻ địch trở nên náo loạn, lập tức xung phong liều chết về phía quân doanh của kẻ địch, sau đó chặn giết những con cá lọt lưới.
Trong quân doanh chỉ có hai ngàn người. Đánh lén vào buổi tối bất kỳ ai cũng không nghĩ ra.
Thời điểm thống soái Lôi Âu phát ra mệnh lệnh đã nói như thế:
- Chờ quân doanh của kẻ địch vừa loạn, chúng ta liền đánh bọc từ hai phía tới. Mỗi một tù binh bắt được, Tử tước Antonio Hoàng Sa Thành đều sẽ dựa theo giá một kim tệ mua lại từ các ngươi. Cơ hội thăng quan phát tài ngay trước mắt, chỉ phải xem mọi người có thể nắm chặt lấy hay không!
Cho dù những binh lính này là tâm phúc của những lãnh chúa môn, nhưng với loại nhiệm vụ chịu chết này không có ai sẽ nói rõ với bọn họ. Lúc này thống lĩnh Lôi Âu nói, lúc này nói chính là tin tức tình báo quân sự, chính là mệnh lệnh quân sự.
Cơ hội thăng quan phát tài đột nhiên xuất hiện đã khiến những người này trở nên hưng phấn đến đỏ mắt. Có người nào trong số bọn họ không biết thành chủ Hoàng Sa Thành là phú hào. Đại nhân Antonio hy vọng có thể mua được nô lệ, đây còn không phải chỉ là một câu nói hay sao?
- Thống lĩnh Lôi Âu, nhớ kỹ, thời điểm đi theo xung quanh xe ngựa của ta, tuyệt đối đừng để bị tách ra!
Mạnh Hàn lại dặn dò thống lĩnh Lôi Âu một câu, sau đó ung dung tiến vào xe ngựa. Ngay thời điểm Lôi Âu kinh ngạc không hiểu tại sao Mạnh Hàn lại ngồi vào xe ngựa, tất cả đội ngũ lại đột nhiên ra lệnh một tiếng, bắt đầu tấn công.
← Ch. 0508 | Ch. 0510 → |