← Ch.0534 | Ch.0536 → |
Vốn vẻ mặt hắn có chút hoang mang lo sợ, hiện tại đã trở nên bình tĩnh. Sau khi sửa sang lại quần áo, hắn ưỡn ngực, đưa tay đẩy hai hộ vệ ra, tự mình đứng ở phía trước nói:
- Ta thừa nhận lần tập kích này các ngươi l đã giành được thắng lợi. Hơn nữa ta cũng biết, ngươi muốn giam giữ ta. Ta cho ngươi cơ hội này!
Nói xong, hắn ném một thanh đoản kiếm giấu trong một tay áo khác xuống mặt đất.
Mọi người đều lẳng lặng đứng nhìn. Mạnh Hàn không nói gì, không ai nói trước hầu tước Antony. Tất cả đều trầm mặc. Hầu tước cũng không để ý, chỉ ưỡn ngực nhìn về phía xe ngựa của Mạnh Hàn lớn tiếng kêu lên:
- Ta chỉ muốn tranh thủ một cơ hội quyết đấu công bằng cho hai hộ vệ của ta!
Rất sợ Mạnh Hàn không đồng ý, hầu tước đứng tại chỗ dáng vẻ có phần hơi nôn nóng nói:
- Ngươi cũng biết, cho dù ta bị bắt cũng có thể dùng tiền chuộc để chuộc lại. Ta có thể bảo đảm, mặc kệ thắng bại, tiền chuộc hai người bọn họ, ta sẽ bỏ ra. Chỉ cần sau khi bọn họ quyết đấu giành được thắng lợi, có thể để bọn họ an toàn rời khỏi!
- Hầu tước Antony!
Giọng nói của Mạnh Hàn rốt cuộc lại vang lên:
- Thật là một cái tên không tồi, tước vị không tồi. Vì ngươi đã có gan làm vậy, ta cho ngươi một cơ hội này!
Nói xong lời này, Mạnh Hàn chuyển ánh mắt đến trên người Joey và Juli đang ở bên cạnh:
- Joey, Juli, để ta xem rốt cuộc các nàng lợi hại tới mức nào?
Hai nàng không nói hai lời, cầm kiếm xuống khỏi xe, sau đó đi tới vòng tròn do các thân vệ tạo ra. Mới vừa đi tới được hai bước, hai nàng lập tức cảm giác trước người hình như trở nên ấm áp. Hai nàng lập tức ý thức được, Mạnh Hàn đã tăng thêm ma pháp thuẫn cho các nàng. Hai nàng nhìn nhau mỉm cười, sau đó tiếp tục xông lên.
Một bên là nắm chắc phần thắng. Hơn nữa trong quá trình lúc trước bọn họ luôn nghỉ ngơi dưỡng sức. Một bên khác lại khổ sở dùng đấu khí phòng hộ chống đỡ, đã tiêu hao gần hết. Một bên trên người có áo chống đạn không nói làm gì, còn có ma pháp thuẫn. Một bên khác cũng chỉ có thiết giáp hoàn mỹ. Tuy rằng được gọi là quyết đấu, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng. Đây chẳng qua là giãy dụa cuối cùng trước khi chết. Chỉ có điều bọn họ không muốn chết không rõ ràng không minh bạch như vậy, không muốn chết mất danh dự như vậy.
Hai người được gọi là cao thủ hộ vệ, trừ binh khí ra, không thể đụng tới bất kỳ vị trí nào trên người hai nàng. Chưa được bao lâu, một người đã bị Joey đâm một kiếm xuyên qua yết hầu. Một người khác bị Juli một kiếm chặt thành hai đoạn.
Hầu tước Antony dường như đã dự đoán được tình hình sẽ diễn biến như vậy từ lâu. Hắn nhìn hai người của mình bỏ mình, chỉ thở dài một tiếng. Sau đó hắn chuyển hướng nhìn về phía xe ngựa của Mạnh Hàn kêu lên:
- Ta đầu hàng, ta yêu cầu có đãi ngộ quý tộc.
- Yêu cầu được thỏa mãn!
Sau khi lời nói của Mạnh Hàn vừa dứt, thân hình của hắn đã xuất hiện ở trước mặt hầu tước Antony.
Nhìn vị quý tộc tuổi trẻ này, hầu tước Antony rất tao nhã cúi người làm một lễ tiết quý tộc, sau đó đầy tò mò hỏi:
- Trong trận chiến đấu vừa rồi, vị cao thủ ma pháp siêu cấp của các ngươi, một mình hủy diệt bốn ma đạo sư đỉnh phong và hai ma đạo sư cao cấp phía bên ta. Trừ một người chạy trốn, một người bị bắt ra, toàn bộ những người còn lại đều chết trận. Ta rất muốn được một lần gặp mặt vị ma pháp sư tiên sinh tôn kính kia.
Trên mặt Mạnh Hàn lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ, rất nghiêm túc trả lời:
- Ta tên là Antonio, là một ma pháp học đồ!
Mạnh Hàn nghiêm túc trả lời, cũng không khiến hầu tước Antony có biểu thị đặc biệt gì. Ngược lại, hắn nhìn trên dưới quan sát kỹ Mạnh Hàn một hồi, sau đó gật đầu nói:
- Ta biết ngươi, Tử tước Antonio, rất vinh hạnh được gặp ngươi!
Sau khi lịch sự chào hỏi Mạnh Hàn một hồi, sau đó hắn vô cùng nghiêm túc lại nói:
- Tuy nhiên, ta vẫn muốn gặp mặt vị Pháp Thánh các hạ tôn quý kia. Sau đó chúng ta sẽ trở lại nói tới những chuyện khác.
Bị hầu tước Antony nói như thế, Mạnh Hàn dường như rất vô tội đưa tay lên đánh giá mình một phen, sau đó ngẩng đầu:
- Ngươi không phải muốn gặp ta sao? Ta đang đứng ở trước mặt ngươi!
- Ngươi đang sỉ nhục ta sao?
Hầu tước Antony nhất thời biến sắc:
- Tuy rằng bây giờ ta là tù binh của ngươi, nhưng bên trong vương quốc, ta vẫn là hầu tước. Ngươi chẳng qua là một Tử tước nho nhỏ!
Sau khi nói xong câu này, hầu tước Antony gằn rõ từng từ nói:
- Ta hiện tại muốn nhìn thấy vị Pháp – Thánh – các hạ tôn kính kia!
- Ta đang sỉ nhục ngươi sao?
Mạnh Hàn giận dữ. Rốt cuộc là ai đang sỉ nhục ai? Xem dáng vẻ của lão già này dường như căn bản không tin Mạnh Hàn chính là người đã gây cho hắn tổn thất lớn như vậy, Mạnh Hàn cười lạnh một tiếng, lập tức bước tránh sang một bên nói:
- Được rồi! Bây giờ ta liền giới thiệu với hầu tước các hạ Antony tôn quý ngươi vị Pháp Thánh các hạ tôn quý kia.
Mạnh Hàn vừa tránh ra, phía sau liền lộ ra hai tiểu thị nữ xinh đẹp Demi và Diana. Mạnh Hàn chỉ tay về phía các nàng:
- Hai vị này chính là ma pháp sư các hạ ngươi vẫn muốn gặp. Tiểu thư Demi và Tiểu thư Diana! Đương nhiên, các nàng vẫn chưa tiến hành thí luyện ma pháp học đồ, cho nên hiện tại vẫn còn là ma pháp học đồ!
Demi và Diana không ngờ được Mạnh Hàn sẽ giới thiệu các nàng như vậy. Hơn nữa còn là ở trước mặt một vị hầu tước. Cả hai đều có chút cẩn thận nhích lại về phía Mạnh Hàn. Dáng vẻ của các nàng giống hệt như một đôi chim nhỏ nép vào người.
Trong ánh mắt hầu tước Antony giống như đã muốn phun ra lửa. Hắn thực sự không thể tưởng tượng được, mình đã coi là tù binh, nhưng là hầu tước của vương quốc lại phải chịu sự khinh mạn của một tên Tử tước nho nhỏ trước mắt này. Muốn hắn giới thiệu một chút với ma pháp sư tôn quý, không ngờ lần đầu hắn lại tự mình nhảy ra. Không những vậy, lần này hắn thậm chí còn đẩy thị nữ của hắn ra.
- Thế nào, hầu tước đại nhân vẫn chưa tin sao?
Mạnh Hàn lại cười lạnh một tiếng. Hắn chỉ tay về phía Joey và Juli vừa trở về:
- Không phải hai vị này đã giết chết cao thủ hộ vệ của Kiếm Thánh ngươi sao? Đây chính là đội trưởng thân binh của ta, xứng với thân phận ngươi nói là tôn quý chứ?
Nhìn hầu tước Antony chỉ tay vào dấu hiệu cấp bậc hầu tước của hắn, Mạnh Hàn không nhịn được chửi ầm lên nói:
- Khốn kiếp, rốt cuộc là ai đang sỉ nhục ai? Ngươi cho rằng trong xe ngựa của ta còn có thể có người nào nữa sao? Còn nói bên trong xe ngựa của ta có thể có người nào đi ra được nữa? Một tướng đã bị thua cũng dám ở trước mặt lão tử vẫy tay làm tác phong đáng tởm như vậy là cho ai xem đây? Tên của ta và ngươi gần giống nhau. Ta cho phép ngươi đứng, ngươi lại không biết suy nghĩ nữa sao!
Mạnh Hàn còn chưa rít gào xong, hầu tước Antony đã cảm giác hai đầu gối đau nhức. Không kìm chế được hắn quỳ xuống mặt đất. Phía sau lập tức có người đè hắn xuống, ngay cả đầu hắn cũng không nhấc lên nổi.
← Ch. 0534 | Ch. 0536 → |