← Ch.0192 | Ch.0194 → |
- Khủng Cụ Sâm Lâm? Ngươi nói chính là cấm địa Khủng Cụ Sâm Lâm kia?
Nghệ Phong rùng mình nhìn quái lão đầu nói.
- Tất nhiên, bằng không ngươi nghĩ là gì? Trong Khủng Cụ Sâm Lâm có đầy đủ ma thú và linh mị giúp ngươi luyện tập. Có thể giúp ngươi nhanh chóng đề thăng Nhiếp Hồn Thuật.
Quái lão đầu thản nhiên nói.
Hắn thản nhiên liếc nhìn Nghệ Phong, lại phát hiện Nghệ Phong lại đề thăng Nhiếp Hồn Thuật lần nữa, điều này cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Đồng thời, càng tin tưởng chính mình chắc chắn phải dẫn Nghệ Phong tới Khủng Cụ Sâm Lâm. Chỉ cần nguyên hồn ăn khớp với hồn lực, Nghệ Phong mới được coi là nhiếp hồn sư thực sự!
- Thế nhưng đây chính là Khủng Cụ Sâm Lâm ah!
Nghệ Phong có chút sợ hãi. Những lời đảm chiến của lão đầu tử vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn miêu tả Khủng Cụ Sâm Lâm giống như nơi ma quỷ. Quả thực đúng là địa ngục, nguy hiểm và sợ hãi cùng tồn tại!
Quái lão đầu thấy thân thể Nghệ Phong run lẩy bẩy, hắn nhàn nhạt nói:
- Có phải lão gia hỏa sư phụ ngươi kia đã nói ngươi biết, trên đời này không có bất cứ nơi nào nguy hiểm như Khủng Cụ Sâm Lâm. Miêu tả nó giống như địa ngục thu nhặt mạng người?
Nghệ Phong cổ quái nhìn quái lão đầu, nói:
- Tại sao ngươi biết?
Quái lão đầu trở mình trừng mắt nói:
Nghệ Phong thật không ngờ bát quái lão nhân còn như vậy, bất quá, câu nói của quái của quái lão đầu càng khiến Nghệ Phong kinh hãi tim đập thình thịch. Ngay cả thực lực của lão nhân cao như vậy cũng bị truy sát thiếu chút nữa mất mạng, không phải chính mình chín phần chết một phần sống sao?
- Không đi! Bản thiếu gia cương quyết không đi! Ta sẽ không ngu ngốc tới đó chịu chết!
Nghệ Phong quả quyết nói. Tuy rằng hắn muốn đề thăng Nhiếp Hồn Thuật, thế nhưng lại không muốn chịu chết!
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong, khinh thường nói:
- Ngươi sợ cái rắm ah! Lão gia hỏa kia hù dọa, lẽ nào ngươi cũng bị hù dọa hay sao? Tuy rằng Khủng Cụ Sâm Lâm nguy hiểm, nhưng cũng chỉ là tương đối. Với thực lực hiện tại của ngươi, chỉ cần không đụng phải ma thú trên ngũ giai, chắc chắn không chết được! Chỉ cần ngươi không thâm nhập quá sâu, căn bản không thể tiếp xúc cùng ma thú này! Lão gia hỏa sư phụ ngươi tự tìm đến cái chết, cư nhiên chạy sâu vào bên trong bắt con của ma thú cao cấp làm ma sủng, không chết đã rất may mắn rồi!
Quái lão đầu chửi bới, khiến Nghệ Phong vô cùng kinh ngạc. Trong lòng hắn cũng bội phục lão đầu tử tới cực điểm: Ngưu, quá ngưu ah! Khủng Cụ Sâm Lâm là nơi nào, cư nhiên hắn dám tiến sâu vào rừng chiếm đoạt ma thú làm ma sủng!
- Thực vậy sao?
Nghệ Phong nhìn quái lão đầu hoài nghi hỏi. Quả thực đối với nhân phẩm của quái lão đầu, hắn thực sự hoài nghi. Giống như hoài nghi lời nói của chính mình.
- Lão tử không nhiều thời gian nói rối rắm cùng ngươi. Ta nói ngươi biết, ngươi không muốn đi cũng phải đi. Không đi ta cột ngươi đi. Chính ngươi muốn nhìn ta xử lý ngươi chứ!
Quái lão đầu không nhịn được nói.
Tiểu tử này, kêu than không dứt, lão tử còn muốn nghiên cứu tốc độ phát triển của Yêu Hồn Long Xà thế nào!
- Ách...
Lời lẽ đầy uy hiếp, trong nháy mắt khiến Nghệ Phong ngậm miệng lại. Hắn biết lão gia hỏa này nói là làm, hiển nhiên lão gia hỏa này ăn đứt chính mình rồi.
- Bộ dáng tiểu tử ngươi cũng đừng nên như vậy, việc này đối với ngươi mới có lợi. Xem ra hồn lực của ngươi đã đạt tới Tướng Cấp. Nói các khác, nhiếp hồn sư của ngươi cũng có thể phát triển tới Tướng Cấp. Nhưng những thứ này cũng chỉ là dựa theo lý luận, ngươi cần phải chính là để toàn bộ hồn lực dung nhập vào nguyên hồn! Thả ngươi ra ngoài tôi luyện, ngoài việc đề thăng Nhiếp Hồn Thuật của ngươi, cũng để nguyên hồn và hồn lực hoàn toàn phù hợp. Có thể dung hợp bao nhiêu hồn lực, đẳng cấp nhiếp hồn sư của ngươi có thể cao bấy nhiêu. Tất cả điều này đều nhằm vào chính bản thân ngươi.
Quái lão đầu nói.
Nghệ Phong gật đầu, trong lòng cũng hơi kích động.
Võ giả Tướng Cấp, nhiếp hồn sư Tướng Cấp! Công thêm y sư thất giai! Ba thân phận này, đủ để chính mình ngạo thị tại Đế Đô với tất cả mọi người, thậm chí cả Vương Cấp!
Nghĩ vậy, sợ hãi vừa nãy trong lòng Nghệ Phong cũng tiêu tan rất nhiều. Hiện tại hắn thầm nghĩ đấu khí và Nhiếp Hồn Thuật của chính mình rất nhanh sẽ được đề thăng.
- Lão đầu, e là Đế Đô cách Khủng Cụ Sâm Lâm rất xa!
Nghệ Phong nghĩ tới vấn đề rất nghiêm tục, nếu như chỉ dựa vào sức lực đôi chân chính mình, khi nào mới có thể tới ah. Như vậy không phải lãng phí rất nhiều thời gian sao?
Quái lão đầu nhàn nhạt nói:
- Điều này ngươi không cần phải lo lắng. Trong học viện có Truyện Tống Trận có thể một mạch chạy tới Khủng Cụ Sâm Lâm. Ta tiễn ngươi tới đó!
Nghệ Phong lắc lắc đầu, ném những tia chấn động này bay ra ngoài.
- Hãy nhớ kỹ, khi đối địch hãy dùng hết sức sử dụng Nhiếp Hồn Thuật, đừng dựa vào đấu khí của ngươi!
Quái lão đầu nhắc nhở.
Nghệ Phong gật đầu, đi phía sau quái lão đầu!
...
Dọc đường không nói lời nào, Nghệ Phong đi qua một tòa kiến trức, sau cùng đi tới tòa thành với kiến trúc xung quanh mang phong cách cổ xưa. Nghệ Phong càng đi càng cảm thấy kinh ngạc, trải qua mỗi tòa kiến trúc lại có một trạm kiểm soát, với thực lực hiện tại của Nghệ Phong, quả thực thực lực của từng người tại trạm kiểm soát đều không thua chính mình.
Thế nhưng, điều này cũng không khiến Nghệ Phong cảm thấy quái lạ, quái lạ chính là những người này trông thấy quái lão đầu đều cung kính lạ thường. Khiến Nghệ Phong cảm thấy hoài nghi địa vị của lão nhân này tại học viện.
Khi Nghệ Phong đi vào trong tòa thành, khí tức mang phong cách cổ xưa đập vào mặt, hiển nhiên nơi này đã trải qua rất nhiều thời đại!
Hai người đúng hai bên thủ hộ Truyện Tống Trận thấy người đi đến chính là quái lão đầu, bọn họ thực sự không chút kinh hãi, bởi vì quái lão đầu thường xuyên sử dụng Truyện Tống Trận này. Bất quá, đối với Nghệ Phong đi phía sau quái lão đầu ít nhiều cũng có điểm hiếu kỳ.
Quái lão đầu quay về phía hai người gật đầu, nói:
- Khủng Cụ Sâm Lâm!
Nói xong, quái lão đầu vứt cho hai người một viên ma tinh tứ giai, tiếp đến quay về phía Nghệ Phong nói:
- Đến lúc đó cũng không khác suy nghĩ của ngươi là bao, chính là trực tiếp từ Truyện Tống Trận trước mặt quay trở về! Về phần Truyện Tống Trận phải tiêu hao ma tinh tứ giai cao cấp. Có lẽ chính ngươi có thể tìm được!
Nghệ Phong gật đầu, nhìn Truyện Tống Trận bắt đầu chậm rãi phát quang, hắn cũng lắc mình chui vào. Đối với Truyện Tống Trận thời cổ xưa này, hắn cũng rất am hiểu!
...
Quái lão đầu nhìn bóng hình Nghệ Phong biến mất, lúc này mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, quay về phía hai người thủ hộ Truyện Tống Trận, nói:
- Lão gia hỏa viện trưởng kia đã trở về chưa?
Tuy rằng quái lão đầu này mắng thần tượng trong lòng chính mình, thế nhưng hai người cũng không dám lộ vẻ bất mãn, liền vội vàng hồi đáp:
- Viện trường đi ra ngoài từ một năm trước, vẫn chưa trở về!
Quái lão đầu thì thầm nói:
- Lão gia hỏa này sẽ không tấn cấp thất bại chứ? Bây giờ còn chưa trở về. Mẹ kiếp, trước đây còn cường hơn ta, nếu như lần này hắn tấn cấp. Ta còn hỗn rắm a! Ta thực hy vọng hắn tấn cấp thất bại!
Hai người nghe được lời nói thầm của quái lão đầu, trên trán ứa mồ hôi lạnh, cũng không dám nói lời nào.
Quái lão đầu quay đầu liếc mắt nhìn hai người, sau đó khinh thường nói:
- Hai người các ngươi cũng có chút triển vọng, đừng nên mỗi ngày thay lão gia hỏa kia thủ hộ Truyện Tống Trận. Nhiều năm như vậy, thực lực mới đạt tới Tướng Cấp, cũng không cảm thấy mất mặt sao?
- Đúng, đúng...
Hai người lau mồ hôi lạnh trên trán, quay về phía quái lão đầu cung kính nói.
Quái lão đầu thấy dáng vẻ hai người như vậy hiển nhiên đã bị viện trưởng tẩy não, hắn khinh thường nhìn thoáng qua, trong miệng thầm nói:
- Ta thích tiểu tử kia, tuy rằng có điểm vô si đê tiện háo sắc, nhưng đây mới chính là nam nhân. Là nam nhân giống như ta! Quên đi, không nói chuyện với hai người các ngươi, ta còn trở về bồi dưỡng Yêu Hồn Long Xà. Tấn cấp sớm một chút, sau đó mạnh mẽ thu thập lão gia hỏa này một lần!
← Ch. 0192 | Ch. 0194 → |