← Ch.043 | Ch.045 → |
Tuyết Ông tiên sinh mang theo Đường Linh Vũ và Đường Linh Sa rời khỏi Đồ phủ lặng yên không một tiếng động, không ai biết bọn họ rời đi lúc nào...
Nhưng Vân Thiên Hà đêm đó nghe được tiếng Vân Tường kêu mãi không thôi.
Đường Linh Vũ và Đường Linh Sa giống như hai người khách qua đường, vỗi vã rời đi, nhưng đã để lại nơi đây những dấu ấn rất sâu sắc.
Sau đó mấy ngày, người trong Đồ phủ mới phát hiện mấy vị khách quý trong phủ đã rời đi, nghĩ luận bắt đầu nổi lên, những người này tới Lợi Châu hơn một tháng, rốt cuộc muốn làm gì?
Trong Đồ phủ cũng không có mấy người biết, huông chi là người ngoài.
Vân Thiên Hà tròng lòng đã suy đoán ra mục đích của Tuyết ông tiên sinh mang hai người tới Đồ phủ, nhưng hắn cũng không suy nghĩ tới những chuyện này, không phải chuyện của hắn, nên hắn cũng chẳng quan tâm.
Cho nên khi huynh muội Đường Linh Vũ và Đường Linh Sa rời đi, trong lòng Vân Thiên Hà mặc dù đa ghi nhớ trong lòng, nhưng không biểu hiện bất kì một chút gợn sóng nào.
Cô độc đã sớm trở thành thói quen của hắn, vẫn như vậy mỗi ngày dậy sớm tới võ đường tu luyện, buổi tối trở về tiếp tục tu luyện... Cứ như vậy tiếp diễn cuộc sống cô độc.
Mặc dù tu luyện "Tuyết ngọc tam thức " tạo ra rất nhiều đau đớn, nhưng mỗi ngày hắn lại nhìn thấy được sự tiến bộ, thân thể đau đớn, nhưng nội tâm lại vui sướng.
.... .
Trong Đồ phủ, đối với mấy vị khách quý rời đi, người buồn bực nhất chính là Đồ Thiên Lạc, bởi vì từ lần đầu tiên gặp Đường Linh Sa trong Đồ phủ hắn đã bị hớp hồn.
Mặc dù đã đáp ứng vị bằng hữu mới quen là đem Đường Linh Sa thu phục, nhưng hắn dù sao mới chỉ la thiếu niên mười sáu tuổi, chuyện tình cảm còn rất non nớt, chưa trải qua thời gian mài luyện, nên không biết tiếp cận Đường Linh Sa như thế nào, ngược lại càng nghĩ càng thêm chán nản.
Hắn chỉ là một loại bình thường, nhưng tại sao Đường Linh Sa lại thích kề cận bên hắn, ngay cả vị huynh trưởng của nàng cũng thế, tại sao một đứa con của một người vợ kế lại có thế kết giao được với Vương gia và Quận chúa, tại sao một thân phận hèn mọn như vậy lại được bọn họ coi trọng.
Ghen tỵ cùng oán hận bắt đầu sinh sôi nảy nở trong lòng Đồ Thiên Lạc một cách mãnh mẽ.
Nhưng gần đây hắn bị cầm chân, một bước cũng bị kiểm soát, không được hưởng thụ hương vị của nhục dục kia trong lòng ngứa ngáy khó chịu, luôn tơ tưởng tới cô nương Hương nhi của Di Hồng lâu kia, nghĩ tới làn da trắng min, thân thủ mềm mại, rồi ngọn núi nhỏ thập phần co giãn, một cỗ dục vọng như mãnh thú chồm lên, trong lòng nổi sóng.
Không có chuyện gì để làm, nên nhìn ngó chung quanh phủ thấy được năm nha hòa, thiết nghĩ tìm một người trong đo giải tỏa dục hỏa, nhưng nhìn bộ dạng của đám nha hoàn này, hắn căn bản không thể nào dậy nổi.
Vượt qua Tây viện, hắn bất tri bất giác đi tới Bắc viện, Bắc viện hôm nay lộ ra giáng vẻ rất vắng lạnh hiu quạnh, hắn không khỏi nghĩ tới người đã biến nhị thúc thành thái giám, mặc dù mấy tháng nay thương thế dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chỉ nằm trên giường không thể động đậy, bên cạnh là tiểu thiếp dung mạo trẻ đẹp đang bị bỏ phí kia.
Nghĩ tới đây Đồ Thiên Lạc giật mình, nuốt khô mấy cái, vội vàng đem ác ý này ném ra khỏi đầu, tính toán rời khỏi nơi đây.
Chẳng qua vừa mới đi vài bước, đã nghe thấy tiếng cửa mở ra, một người đàn bà bưng thuốc từ trong phòng đi ra, thấy Đồ Thiên Lạc lập tức hành lễ nói:
-"Lạc thiếu gia, ngài cố tính đến thăm Nhị lão gia sao?"
-"A, đúng vậy!"
Đồ Thiên Lạc sửng sốt, liền lập tức đáp một tiếng, mắt nhìn Triệu thẩm người được mẫu thân rất tín nhiệm, trong lòng có chút kì quái hỏi:
-"Triệu thẩm, tại sao lại đến nơi ở của Nhị thúc?"
Triệu thẩm thần sắc hiện lên tia kinh hoàng, trả lời:
-"Trần mụ hôm này tại phòng bếp có chút việc bận, nên không thể mang thuốc tới kịp cho Nhị gia, nên nhờ nô tỳ mang tới!"
Đồ Thiên Lạc cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút kì quái, mẫu thân bình thường cũng có chút qua lại với Nhị thúc, nhưng Nhị thúc bây giờ đã là một phế nhân, trong phủ chẳng ai ngó tới, tại sao mẫu thân lại đối với hắn khách khí như vậy.
Sau khi Triệu thẩm cáo lui, bước đi có vẻ nhanh hơn bình thương, Đồ Thiên Lạc cũng tính muốn đi ra, nhưng lại nghe được tiếng gọi giật lại từ trong phòng:
-"Thiên Lạc à, vào đi!"
Đồ Thiên Lạc không thể làm gì khác hơn là tiến vào trong phòng, chỉ thấy sắc mặt Đồ Chính Làm nhợt nhạt, nắm trên giường bộ dạng ấm ức, hữu khí vô lực, giống như sắp trút hởi thở cuối cùng, hắn đi tới bên cạnh hỏi:
-"Nhị thúc, thân thể thế nào, kha hơn chưa?"
Đồ Chính Lâm thần sắc oán hận tiêu điều nói:
-"Thiên Lạc, ngươi còn cố tình, Nhị thúc của ngươi hôm nay đã là một phế nhân, trong phủ ngươi là người đâu tiên tới thăm, nếu ngươi là máu mủ ruột thịt... ai..."
Nói tơi đây Đồ Chính Lâm như nghẹn lại không nói nổ, than thở một tiếng.
-"Gia gia cũng không tới thăm người sao?"
Đồ Thiên Lạc hỏi.
-"Lão già đó không giết ta cũng đã là chuyện may mắn lắm rồi, làm sao có thể tới thăm ta!"
Đồ Chính Lâm oán khí thập phần mãnh liệt nói:
-"Đối với đôi mẫu tử ti tiện kiên, chờ ta thương thế tốt lên, nhật định phải băm vằm bọn chúng dưới thiên đao vạn mã!"
Đồ Thiên Lạc oán hận nói:
-"Vân nương kia đã trở vẻ kinh thành, chỉ còn lại mình tiểu tạp chủng kia, hiện giờ gia gia rất coi trọng hắn!"
Hai người hàn huyên chốc lát, Đồ Chính Lâm nghe Đồ Thiên Lạc báo oán..
-"Thiên Lạc có thể hay không giúp nhị thúc một chuyện?"
Đồ Chính Lâm thấy trong long Đồ Thiên Lạc cũng oán hận Vân Thiên Hà, trong lòng vừa động, nói:
-"Ngươi có bất kì điều kiện gì, ta cũng sẽ tìm cách thỏa mãn!"
-"Ài.. nhị thúc người không phải là muốn?.."
Đồ Thiên Lạc cả kinh, thần sắc hoảng lên, nói:
-"Nhị thúc, ta còn có việc xin cáo từ trước, hôm nào rảnh sẽ tới thăm ngươi!"
Nói xong, Đồ Thiên Lạc chuyển hướng đi ra ngoài, nếu Đồ Chính Lâm muốn trả thù Vân Thiên Hà, mà để hắn đi làm đao phủ, khác nào đưa mình lên đao.
-"Ai nha!"
Nhưng mới vừa đi ra ngoài đã đụng phải một thứ mềm mại mê người, Đồ Thiên Lạc nhìn lại chính là tiểu thiếp của Đồ Chính Lâm họ Vương, lúc này hắn đang nằm đè lên bộ ngực căng tròn nhất thời ngơ ngẩn tâm thần.
Họ Vương bị Đồ Thiên Lạc nằm đè lên ngực, nhất thời sửng sốt, nhưng ngay sau đó kinh hô lên một tiếng mãnh mẽ đẩy ra, trên mặt ửng đỏ khác thường, nhưng điều đó cũng làm cho nàng cảm thấy kích thích, đã lâu phải sống trong cảnh tĩnh mịch chăn đơn gối chiếc, nên tâm tình giờ đây có chút nóng nảy, lần này tới đây chính làm muốn tìm Đồ Chính Lâm hỏi xem có thể hoan ái được không, nếu không có lẽ nàng phải đi tìm một nam nhân khác.
Đồ Thiên Lạc tỉnh hồn, quay người thấy phu nhân họ Vương, nhìn thấy điệu bộ mê người của nàng, đúng lúc nàng vừa cúi người đứng lên, nhất thời lộ ra những đường cong lồi lõm mê người, hơn nữa bộ dạng hoảng sợ xấu hổ của nàng đã tăng thêm mấy phần quyến rũ phong tình, Đồ Thiên Lạc tiếp tục ngẩn ra.
-"Khụ khụ... !"
Một trận ho khan truyền đến phá tan vẻ ngân ngờ của họ Vương cũng nhưu Đồ Thiên Lạc, hắn hồi phục lại tinh thần, lúc này mới ý thức được hướng tới họ Vương lên tiếng xin lỗi, vội vã đi ra ngoài, nhưng hình dáng phong tình của họ Vương kia đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, không thế nào tản ra.
Một màn này bị Đồ Chính Lâm nằm trên giường thu vào trong mắt, chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ tinh quang, quay đầu nhìn họ Vương lạnh lùng nói:
-"Tìm ta có chuyện gì?"
Họ Vương lập tức đến bên giường khóc lóc, kể lệ:
-"Lão gia, gần đây nhà thiếp có gửi thư tới, mẫu thân thiếp bệnh tình đang rất nguy kịch, long thiếp nóng nhue lử đốt, nghĩ muốn tới xin lão gia tử hồi hương, mong lão gia ân chuẩn!"
-"Vậy sao?"
Đồ Chính Lâm cười lạnh nói:
-"Đừng tưởng ta không biết trong lòng tiện nhân như ngươi suy nghĩ gì, vào của Đồ gia lại nghĩ trở ra dễ vậy sao, trừ phi ngươi tự tìm cho minh một vùng đất hoang vu làm mồ chôn...."
Họ Vương nghe thấy thế sợ hãi, người run lẩy bẩy, vội vàng khóc lóc thảm lên:
-"Lão gia bớt giận, thiếp chỉ muốn trở về nhà thăm người thân mà thôi!"
Đồ Chính Lâm thấy họ Vương nhận tội, lại nói:
-"Lão gia ngươi, bây giờ đã là phế nhân, người cho là không thu thập được tiểu tiện nhân như ngươi sao, người nhà ngươi vỗn đã được lão gia cho hưởng vinh hoa phú quý, nhưng nếu nếu muốn giết họ thì chỉ đơn giản như giết một con kiến, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Họ Vương hoảng sợ không dám nghĩ đến ý định rời Đồ phủ, liên nói:
-"Lão gia, thiếp biết sai rồi, thiếp không thế nữa, ..."
Đồ Chính Lâm cắt đứt lời nói họ Vương nói:
-"Bây giờ ta có việc muốn ngươi đi làm, ghé tai lại đây!"
Họ Vương ghé sát tai vào lắng nghe Đồ Chính Lâm dặn dò một phen, đâu tiên là cả kinh, sau đó sắc mặt đỏ bừng, nói:
-"Lão gia, thiếp làm sao có thể làm chuyện như vậy, nếu như bị..."
-"Theo lời của ta đi, tự nhiên người sẽ không thiếu chỗ tốt, nếu không ta đem người và cả nhà người chôn cùng!"
Đồ Chính Lâm hung hăng nói:
-"Đồ đê tiện như ngươi trong lòng cũng có chánh nghĩa hay sao?"
Họ Vương do dự một chút, nhìn Đồ Chính Lâm thần sắc âm trầm, không thể làm gì khác hơn, là khúm núm gật đầu đáp ưng, ngay sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Đồ Chính Lâm nằm trên giường, thần sắc âm độc nhìn xa nhà, vẻ mặt tái nhợt, lộ ra vẻ vặn vẹo dữ tợn!
← Ch. 043 | Ch. 045 → |