← Ch.1239 | Ch.1241 → |
Đôi mắt Vương Lâm tỏa sáng, nhìn Lam Mộng Đạo Tôn. Lam Mộng Đạo Tôn đang ở giữa không trung, bước từng bước xuống đỉnh núi, quay đầu, chắp tay sau lưng nhìn bầu trời đầy lam quang, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Vương Lâm. Gió núi thổi tới khiến cả mái tóc màu lam của hắn tung bay, trên người lại tỏa ra một cỗ uy áp nhu hóa.
Hắn đứng trên đỉnh núi, nhưng ngọn núi trước mặt hắn dường như biến mất. Hắn đứng trên tu chân này khiến hết thảy khí tức đều như biến mất, hắn đứng trong thiên địa, thiên địa cũng trở nên thấp kém. Hết thảy, hết thảy trước mặt Lam Mộng Đạo Tôn đều phải cúi đầu.
Hắn đứng trong tinh không, thì tất cả ánh sáng của tinh không cũng đều né tránh. Hắn chính là núi, hắn chính là thiên địa, chính là tinh không!
- Pháp thuật cả đời ta tự nghĩ ra có chín thức thần thông, sáu thức tiên pháp, ba thức đạo thuật, một thức sinh tử, nhưng đều truyền hết cho ngươi. Ngươi có học hay không?
Vương Lâm trầm mặc, cũng không nói gì.
- Ta có hương hỏa của hai ngàn triệu môn đồ, một thân cảm ngộ đối với thiên đạo của ta, ngươi có muốn không?
Vương Lâm hô hấp dồn dập hẳn, nhìn Lam Mộng Đạo Tôn, nhưng vẫn không nói gì.
- Ta còn có năm thiên thạch thiên ngoại luyện hóa thành đạo khí, dù là chưởng tôn đối với ta cũng phải cố kỵ không thôi. Năm đạo khí đó xuất ra là trời long đất lở. Ngươi có muốn hay không?
Mắt Vương Lâm đột nhiên lóe sáng, hô hấp nặng nề hơn.
- Ta còn có một đạo thuật bước thứ ba, cho tới nay chưa truyền cho bất kỳ ai, có muốn hay không?
- Ta còn có thể mang người đi du lãm thái cổ, từ tứ tôn còn lại đổi lấy đạo linh cho ngươi. Ngươi có thể thành tựu thần thông vô thượng!
- Ta cũng có thể giúp người phá tan hư vô, đi tới mộ địa cổ trong truyền thuyết, hấp thu cổ hồn, cho thân thể Cổ Thần của ngươi đại thành!
- Trong cơ thể ngươi có năm đạo bổn nguyên, thiên tư kinh người, từ cổ chí kim ta chưa từng nghe thấy người nào có thể sinh ra được năm đạo bồn nguyên. Ta có thể giúp ngươi đại thành tất cả bổn nguyên, để ngươi kế thừa đạo thống của ta, có được bảy đạo bổn nguyên!
Tiếng nói của Lam Mộng Đạo Tôn bình tĩnh, ánh mắt nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng:
- Hết thảy chuyện này ngươi có muốn hay không?
Hai mắt Vương Lâm lộ tơ máu, nhìn chằm chằm vào Lam Mộng Đạo Tôn. Sự hấp dẫn của nhưng lời này đối với Vương Lâm mà nói có thể nói là kinh thiên động địa. Làm sao hắn có thể không động tâm cho được?
Hắn cực kỳ động tâm!
- Nguy cơ bên ngoài Lam Ti tộc ngươi đã phát hiện ra. Nữ tử đó có lai lịch cực lớn. Ngươi nếu trở thành truyền nhân đạo thống của ta, hết thảy nguy cơ ta sẽ gánh cho ngươi! Người tự mình suy nghĩ đi!
- Điều kiện!
Tiếng nói của Vương Lâm khàn khàn cất lên. Những lời nói của Lam Mộng Đạo Tôn như sấm động trong lòng hắn.
Thần sắc Lam Mộng Đạo Tôn như thường, nhìn thẳng vào mắt Vương Lâm, nhẹ nhàng nói:
- Điều kiện rất đơn giản, chỉ có hai thôi! Một, từ nay về sau ngươi không còn là người giới nội, mà là người của Thái Cổ Tinh Thần chúng ta, là người của Lam Ti tộc! Ngươi phải ăn vong tâm quả, phát lời thề bổn nguyên, thoát ly giới nội!
Con người ngươi, trái tim ngươi, tất cả của ngươi từ này về sau không còn chút liên hệ với giới nội. Dù là cuộc chỉến giữa giới nội và giới ngoại ngươi không tham dự, nhưng cũng không thể tới giúp giới nội!
Những lời này của Lam Mộng Đạo Tôn từng chữ như đao, đánh thẳng vào cơ thể Vương Lâm, khiến thân thể hắn chấn động.
- Thứ hai, ta mặc kệ ngươi có tình cảm gì trong giới nội, có vướng mắc gì, từ nay về sau toàn bộ kết thúc! Ta chỉ có một nữ nhi. Ngươi và nó kết thành đạo lữ, cả đời này chỉ có thể có một mình nó!
Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Sự hấp dẫn của những điều Lam Mộng Đạo Tôn nói là thứ lớn nhất mà Vương Lâm trong đời này trải qua. Nhưng nếu thay đổi bằng bất cứ điều kiện nào khác thì Vương Lâm đều có thể động tâm, thậm chí có thể tiếp nhận!
Nhưng hai điều kiện của Lam Mộng Đạo Tôn làm sao hắn có thể đồng ý được??
Hắn là người giới nội, sinh ra trong giới nội, lớn lên trong giới nội. Nếu nói ví dụ như giới nội là một quốc gia thì nếu hắn đồng ý, đó là phản quốc! Những lời nói của tiên nhân tử vong trong Phong Giới Đại Trận như đang gào thét bên tai hắn. Chủ nhân Phong Giới không tiếc hy sinh, nhập vào phong ấn vang vọng trong tâm thần Vương Lâm.
Điều kiện thứ nhất hắn không thể tiếp nhận, càng không nói tới điều kiện thứ hai, từ bỏ Lý Mộ Uyển. Đây dường như chính là bắt hắn từ bỏ tất cả những gì hắn theo đuổi cả đời này, từ bỏ một lời hứa cả đời này!
Hắn quyết không thể tiếp nhận!
Mở bừng hai mắt, đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu. trầm giọng nói:
- Ta, có thể không cần, không học.
Hai mắt Lam Mộng Đạo Tôn lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Vương Lâm không biết chính là, nhiều năm trước, Thanh Lâm tại Vũ giới cũng đã phải chịu sự hấp dẫn vô cùng như thể này.
Chẳng qua người hấp dẫn Thanh Lâm là chưởng tôn, mà người Vương Lâm đối mặt là Lam Mộng Đạo Tôn!
- Tiền bối tu vi khó lường nhưng vãn bối muốn hỏi một câu. Tiền bối cả đời này có người nào so với tính mạng còn trọng yếu hơn không?
Vương Lâm cúi đầu. nhẹ giọng nói.
-Có!
Lam Mộng Đạo Tôn trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.
- Nếu tiền bối là ta, để người từ bỏ người trọng yếu kia, đối lấy tu vi vô thượng, tiền bối có đồng ý không?
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Lam Mộng Đạo Tôn.
- Ngoài việc đó ra, lại khiến tiền bối từ bỏ cả Lam Ti tộc, tiền bối có đồng ý không?
Lam Mộng Đạo Tôn không trả lời câu hỏi này, mà sau khi trầm mặc một lúc liền mở miệng.
- Bước thứ ba tu đạo gọi là tứ cảnh Không! Trong đó Không Niết là bước đầu, Không Linh là cánh cửa, Không Huyền là đại đạo, Không Kiếp là đỉnh phong! Từ cổ chí kim ta chỉ nghe nói có người đạt Không Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, nhưng chưa bao giờ có người độ kiếp thành công, người trong truyền thuyết đạt bước thứ tư đạp thiên trong truyền thuyết thì chưa từng nghe bao giờ!
Dù là bát phi của viễn cổ tinh vực cũng không đạt tới!
Lam Mộng Đạo Tôn thu hồi ánh mắt nhìn Vương Lâm, nhìn về phía chân trời xa xa, chậm rãi nói.
- Trong cơ thể ta có hai đạo bổn nguyên, trong đó có một đạo đạt tới Không Huyền trung kỳ. Một đạo bổn nguyên khác bị ta phong ấn, đạt tới gần vô hạn Không Kiếp sơ kỳ. Hai đạo dung hợp thì có thể phát ra uy lực của Không Huyền đỉnh phong!
Người cũng biết người như ta ở giới ngoại có bao nhiêu không? Lam Mộng Đạo Tôn bình thản nói.
- Không tính viễn cổ bát phi thì ít nhất có bảy người!
- Trong giới nội các người không có hương hỏa, lại bị Phong Giới Đại Trận vây khốn vô số năm. Hơn nữa chưởng tôn giỏi dùng âm mưu, mai phục một số lớn người giới ngoại trong đó, khiến cho giới nội chia năm xẻ bảy! Ngươi lại cứ chấp mê bất ngộ như vậy thì có ích lợi gì?
Lời nói của Lam Mộng Đạo Tôn rơi vào trong tâm thần Vương Lâm khiến hắn trầm mặc. Một lúc lâu sau. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Lam Mộng Đạo Tôn, trầm giọng nói:
- Những lời tiền bối nói đều là sự thật. Nhưng nếu như vậy thì vì sao giới ngoại chưa triển khai đại chỉến với giới nội mà lại muốn qua năm tháng, chậm rãi tiêu tán tất cả lực lượng của giới nội? Sợ rằng trong giới nội còn có thứ tồn tại khiến cho đám người giới ngoại của tiền bối cực kỳ cố kỵ!
Lam Mộng Đạo Tôn trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói:
- Đích xác có một lực lượng như thế, có thể khiến cho chưởng tôn hoảng sợ bỏ chạy!
Tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn vốn chỉ là đoán như vậy, nhưng không ngờ Lam Mộng Đạo Tôn có thể nói cho hắn biết bí mật này!
Trong lòng ngươi đã quyết, ta cũng không cưỡng cầu nữa. Ngươi đưa Nguyệt Nhi tới đây, nhân quả trước đây ta cũng không nhắc tới nữa. Hương hỏa không thể cho ngươi. Ta sẽ truyền cho người ba thức thần thông. Ngươi có thể học bao nhiêu thì phải xem ngộ tính bản thân ngươi!
Lam Mộng Đạo Tôn trong lòng thầm than. Đôi mắt đẹp đẽ của hắn nhìn vào Vương Lâm, những lời nói lúc trước hoàn toàn là thật lòng, không chút miễn cưỡng.
Hắn thân là thái cổ tam tôn -- Tu sĩ bước thứ ba vô cùng cao ngạo, cũng không muốn ép buộc người khác!
- Ngươi xem cho kỹ. Đây là thức thần thông thứ nhất của ta!
Lam Mộng Đạo Tôn giơ tay phải lên, hướng về phía bầu trời chụp một cái. Lập tức thiên địa ầm vang, phong vân nổi lên. Cả bầu trời trong thời gian ngắn lập tức tràn ngập lam quang, mơ hồ xuất hiện một dòng xoáy thật lớn.
Dòng xoáy này ầm ầm cuộn chảy, từng luồng thiên địa nguyên lực từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, trong thời gian ngắn hóa thành một cái ấn khổng lồ! Đây là một đại ấn do nguyên khí tạo thành, giống như đế vương ấn của phàm nhân!
Một ấn hạ xuống, thiên địa ầm vang, kịch liệt chấn động. Đột nhiên trời biến thành đất, mà đất lại chuyên thành trời, thiên địa nghịch chuyển!
Ngọn núi chỗ Vương Lâm đứng trong tích tắc này cũng đảo ngược lên. Mặt đất biến thành bầu trời. Đỉnh núi này lại biến thành một mũi nhọn thật lớn. Nhưng quỷ dị chính là không có một hòn đá nào rơi xuống. Chỉ là Vương Lâm cảm thấy tâm thần rung chuyển. Một luồng lực lượng không cách nào hình dung nổi điên cuồng tràn ngập thiên địa.
Phía dưới hắn là một bầu trời tràn ngập lam quang. Tầng mây, mặt trời, hết thảy, hết thảy đều hoàn toàn bị đảo ngược. Chỉ có một mình Lam Mộng Đạo Tôn là sừng sững đứng trong thiên địa!
- Thức thần thông này tên là Phiên Thiên Ấn, có thể lật trời! Theo ta thấy, có thể lật trời thành đất, biến đất thành trời. Đây là ấn mạnh nhất trên thể gian!
Tay phải Lam Mộng Đạo Tôn vung về phía dưới. Lập tức bầu trời vừa bị biến thành mặt đất liền ầm ầm đánh tới phía trên!
Tâm thần Vương Lâm ầm ầm chấn động nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nối. Hắn không thể ngờ tới, trong thiên địa này lại có thể tồn tại loại thần thông này. Thần thông này mạnh tới mức nếu đánh ra trong tinh không có thể đồ diệt vạn linh!
- Nếu ở trong tinh không thi triển nó thì trong tâm ngươi phải tồn tại thiên địa!
Lam Mộng Đạo Tôn giơ tay phải lên, vung tay áo. Lập tức thiên địa ầm vang, dường như thời gian đảo ngược, nhất thời khôi phục lại như thường, trời lại là trời, đất lại thành đất!
- Trong thiên địa tinh không vật gì là nhiều nhất? Không phải là người, không phải là linh, không phải là thần thông, không phải là thiên địa nguyên lực. Theo ta thấy thì đó chính là ánh sáng! Thiên địa, tinh không, vũ trụ, vật nhiều nhất chính là ánh sáng! Ánh sáng không nơi nào không có, tồn tại khắp nơi! Phiên Thiên Ấn là một thần thông tấn công. Thức thần thông thứ hai của ta chính là thuật phòng ngự. ngươi xem cho cẩn thận!
Lam Mộng Đạo Tôn căn bản không cho Vương Lâm có thời gian tiêu hóa, Phiên Thiên Ấn sau thi triển xong, tay phải là vung lên một lần nữa.
Trong nháy mắt khi tay phải hắn giơ lên, cỏ cây vạn vật trong thiên địa, hết thảy nhưng gì tồn tại đều tản mát ra ánh sáng vô tận. Ngay cả sao trời bên ngoài bầu trời cũng tràn ngập ánh sáng như ngọc.
Ánh sáng vô tận trong phút chốc ào tới, kinh thiên động địa, vờn quanh bên ngoài thân thể Lam Mộng Đạo Tôn. Giờ phút này bên ngoài thân thể hắn trở thành một dòng xoáy ánh sáng. Ánh sáng chói mắt, dù là Vương Lâm cũng cảm thấy hai mắt đau đớn.
Một pho tượng tỏa sáng chói mắt xuất hiện bên ngoài thân thể Lam Mộng Đạo Tôn, cao như đội trời!
- Thuật này không phải là đạo thuật nhưng là cảm ngộ của lão phu khi đạt tới cảnh giới Không Linh. Nếu ngươi có thể học được thì ở trong Thái Cổ Tinh Thần này có thể thừa sức tự bảo vệ mình! Còn thức cuối cùng lão phu truyền cho ngươi là thức kỳ ảo nhất của lão phu, một trong tam đại đạo thuật của lão phu!
← Ch. 1239 | Ch. 1241 → |