Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 1242

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 1242: Bức tường ngăn cách bước thứ ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Trong tinh vực chỗ của Lam Ti Tộc, những tu chân tinh ở đây đều đang trong mùa mưa, mưa rơi liên miên không ngừng, khi thì róc rách như suối, khi thì mưa tầm tã, từ trên bầu trời rơi xuống, khiến cho mặt đất ướt đầm.

Mùa mưa như thế này thông thường kéo dài liên tục trong nửa năm mới có thể chấm dứt, rồi sau đó trên những tu chân tinh khác nhau sẽ đón những mùa khác nhau. Tu chân tinh mà Vương Lâm cảm ngộ thần thông sau bảy tháng mùa mưa đã xuất hiện mùa đông.

Mùa đông sau mùa mưa này khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, mặt đất đã hoàn toàn ướt đẫm, lập tức bị những bông tuyết cùng với hàn khí làm cho đóng băng, đi ở bên trên có thể cảm nhận được rõ ràng từng trận khí tức lạnh như băng từ trong mặt đất truyền ra, theo hai chân chui vào bên trong cơ thể. Ngay cả máu dường như cũng bị đông cứng, lưu chuyển chậm hắn lại.

Đối với phàm nhân mà nói, những mùa như thế này rất đáng sợ, nhưng đối với những phàm nhân trên tu chân tinh của Lam Ti Tộc đã quen với khí hậu như thế này. Nhất là có tu sĩ của Lam Ti Tộc trợ giúp, năm nào cũng như vậy, nên cũng không gặp quá nhiều khó khăn.

Thậm chí một ít lương thực cũng có thể sinh trưởng trong mùa đông này, trời càng rét, lại càng tươi tốt.

Hoa tuyết tung bay, đóng băng ngàn dặm, tràn ngập trong trời đất, rất là xinh đẹp. Ngọn núi chỗ của Vương Lâm giờ phút này toàn bộ trắng xóa, giống như là một ngọn tuyết sơn.

Nhưng cũng có một vài chỗ ở dưới lớp tuyết lộ ra núi đá màu đen, tạo nên một sự điểm xuyết, cho thấy màu sắc cùng với ký ức của ngọn núi này, chờ đợi mùa đông trôi qua.

Trên đỉnh núi, tuyết rất dày, bên trên mịn như pha lê, không có một dấu chân. Vương Lâm vẫn khoanh chân ngồi ở nơi đó, nhắm hai mắt, bị tuyết bao phủ.

Ở giữa không trung, thanh kiếm băng cùng với tiểu cầu lốc xoáy kia thủy chung vẫn trôi nổi, tuyết không thể bám lên trên đó, ngay khi tới gần liền lập tức bị văng ra rơi xuống đất.

Sau khi hiểu được Phiên Thiên Ấn, Vương Lâm đã ở trên ngọn núi này được bốn tháng, cho đến khi mùa đông đến, thức thần thông thứ hai Quang Anh Thuẫn ở bên trên ẩn chứa sức mạnh hào quang ngưng tụ, rất là mơ hồ. Vương Lâm đang không ngừng thôi diễn, luôn luôn lần mò nhưng cũng không thể tìm ra manh mối.

Cảnh tượng Lam Mộng Đạo Tôn thi triển thức thần thông này đang không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.

Tới một ngày, Vương Lâm mệt mỏi mở hai mắt, kinh ngạc nhìn tuyết ở phía trước, thì thào tự nói:

- Trong Tàn Dạ của ta có ánh sáng, có quy tắc ban đầu, chỉ là loại ánh sáng này là thần thông của Lam Mông Đạo Tôn không có liên hệ với quy tắc ban đầu, ngưng tụ lại, là ánh sáng của tất cả vạn vật, tất cả sinh linh trong trời đất......loại ánh sáng này, rốt cuộc là cái gì...... Vương Lâm trong lúc trầm mặc thần thức tản ra, lấy đỉnh núi này làm trung tâm, hướng về bốn phía chậm rãi tản ra, ở bên trong thần thức hùng mạnh này, hắn giống như là hóa thành ngàn vạn, hướng về bốn phương tám hướng mà đi.

Hắn nhìn thấy được từng ngọn núi trắng xóa, nhìn thấy được mặt đất đọng đầy tuyết, thấy được những dòng sông bị đóng băng, còn nhìn thấy cả biển lớn với những tảng băng trôi.

Hắn thấy được những con người ở thành thị, thấy được những phàm nhân bên trong những căn nhà, đang cầm những ngọn đèn dầu, vờn quanh chiếc bếp lửa ấm áp.

Hắn thấy được những người giàu sang ăn sung mặc sướng, thấy được hoàng tộc xa hoa, thấy được những tu sĩ của Lam Ti Tộc trên tu chân tinh này, còn nghe được những khúc nhạc tuyệt vời do chính tay họ tấu nên.

Hắn thấy được những bông tuyết rơi xuống từ trên bầu trời, thấy được những con cá bơi trong những dòng sông bị đóng băng, thấy được những loài cây sinh trưởng trong mùa đông trên mặt đất lạnh lẽo.

Hắn thấy được trời đất mênh mông, tinh không vô tận, thấy được gió lạnh, thấy được sự trong suốt như pha lê của những bông tuyết.

Hắn còn thấy được một vài con thú nhỏ run rẩy trong màu đông giá rét này cùng với những bộ xương khô, hắn nhìn thấy được hết thảy. Theo thần thức Vương Lâm tràn ngập, cả tu chân tinh, toàn bộ đã ở trong tâm thần của hắn.

Hắn yên lặng nhìn, yên lặng quan sát, yên lặng trở thành một bộ phận của trời đất, cho đến khi mùa đông này trôi qua, cho đến khi tuyết trên mặt đất đã có dấu hiệu tan rã.

Không biết từ lúc nào, Vương Lâm đã nhìn thấy ánh sáng, hắn từ một phàm nhân trong một gia đình ba người, ở trong sự ấm áp thân tình, hắn thấy được một ánh sáng rất ấm áp.

Ánh sáng này rất yếu, giống như chỉ cần gió thối sẽ tắt ngấm, những thật sự đang tồn tại. Dần dần hắn thấy được nhiều ánh sáng hơn, từ trên hai người mà hắn yêu quý hắn nhìn thấy ánh sáng, từ những người giàu sang hắn nhìn thấy ánh sáng...... Cho dù là những trên những hài cốt hắn cũng thấy được ánh sáng, ánh sáng kia lộ ra vẻ bi ai, lộ ra vè giãy giụa không cam lòng. Từ trên thân mình những con thú nhỏ hắn cũng thấy được ánh sáng!

Vạn vật trên thế gian này, toàn bộ sinh linh trong giờ phút này cũng đều phát tán ra ánh sáng. Núi, sông, biển cả, mặt đất, bầu trời, hoàn vạn sinh linh toàn bộ đều tràn ngập ánh sáng yếu ớt. Ngay cả tinh không kia cũng có tinh quang tán xuất ra, được hắn dần dần thấy rõ.

Trong tâm thần hắn, toàn bộ tu chân tinh này đều ẩn chứa ánh sáng, những ánh sáng này càng ngày càng nhiều, giống như là những đốm lửa có thể thiêu cháy đồng cỏ, tràn ngập toàn bộ tâm thần Vương Lâm.

Hắn nháy hai mắt.

Ngay khi hắn nháy mắt, thần thức của hắn tràn ngập chứng kiến hết thảy ánh sáng đột nhiên ngưng tụ đến, từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao tới, vờn quanh bên ngoài thân thể. Mặt đất, bầu trời, cũng có ánh sáng lan ra, cỏ cây, núi sông, phát sáng không ngừng!

Bên trong tinh không cũng có tinh quang đi tới, thậm chí ngay cả đỉnh núi chỗ Vương Lâm đang khoanh chân ngồi cũng lan ra ánh sáng. Những ánh sáng này vờn quanh càng ngày càng dày, cuối cùng khiến cho Vương Lâm giống như trở thành một mặt trời! Dưới hào quang vạn trượng kia, dần dần hóa thành một quang ảnh khổng lồ!

Quang ảnh này ở bên ngoài, Vương Lâm ở bên trong, ánh mắt hắn lộ ra vẻ minh ngộ, nhưng trong sự minh ngộ này vẫn còn có một chút mê man.

- Là sức sống...... Hắn trong lúc trầm mặc vung tay về phía trước, quang ảnh tiêu tan, hào quang biến mất, hết thảy khôi phục lại như thường.

Hắn thủy chung vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu ra ánh sáng này rốt cuộc là cái gì......mơ hồ luôn luôn có một bức tường ngăn cách cản trở hắn tiếp tục hiểu ra. Nếu không phá vỡ bức tường này, hắn vĩnh viễn cũng không thể hiểu được.

Vương Lâm cũng không biết bức tường này là một cửa ải để một tu sĩ tiến vào bước thứ ba. Người có thể cảm nhận được bức tường ngăn cách này có thể cực kỳ hiếm thấy, mà những người sau khi cảm nhận được có thể phá vỡ lại càng hiếm thấy hơn!

Tam đại thần thông do Lam Mông Đạo Tôn truyền thụ là có thâm ý của nó...... Theo hào quang tiêu tan, ánh mắt Vương Lâm lại một lần nữa nhìn vào thanh kiếm băng và tiểu cầu lốc xoáy vẫn còn y như lúc Lam Mộng Đạo Tôn rời khỏi chưa hề biến hóa đang trôi nổi giữa không trung.

Nhìn hai vật này, Vương Lâm hít sâu vào một hơi, ba thức thần thông chỉ còn lại có một đạo thuật cuối cùng này!

Tay phải hắn túm một cái, tiểu cầu lốc xoáy kia bay tới, bị hắn giữ ở giữa hai ngón tay, hai mắt như đuốc nhìn vào.

Tiểu cầu lốc xoáy này là Lam Mộng Đạo Tôn lấy đạo thuật dung hợp vào, ngưng tụ ra một thần thông so với Hô Phong Hoán Vũ còn hùng mạnh hơn, hóa thành một giới! Sức mạnh ngưng tụ dung hợp này chính là đạo thuật mà Lam Mộng Đạo Tôn truyền thụ cho Vương Lâm!

Cẩn thận quan sát tiểu cầu giữa hai ngón tay, trong mắt Vương Lâm dần dần xuất hiện năm đạo bổn nguyên. Năm đạo bổn nguyên tuần hoàn lẫn nhau, xoay tròn bên trong đồng tử của hắn, những tia khí vô hình từ bên trong tiểu cầu tán xuất ra, bay thẳng đến hai mắt Vương Lâm. Dần dần, tiểu cầu kia càng ngày càng nhỏ đi, mấy ngày sau, tiểu cầu lốc xoáy này hoàn toàn tiêu tan. Vương Lâm nhắm hai mắt lại, bắt đầu yên lặng cảm thụ.

Đạo thuật, cùng với thần thông hoàn toàn khác nhau. Thần thông cũng được, mà pháp thuật cũng được, đều là những loại có thể nói rõ ràng, có thể nói rõ hình thái, bất luận là tấn công hay phòng thủ, cũng có thể nhìn ra.

Như Phiên Thiên Ấn, như Quang Anh Thuẫn, hết thảy đều có thể nhìn thấy, là những thuật có thể hóa thành hình thái!

Những đạo thuật lại vô hình vô ảnh, là một loại dị thuật không thể nói rõ ràng. Đạo thuật mà cả đời Vương Lâm tiếp xúc qua, sớm nhất là Đạo Tiêu của lão già ở bên trong Thất Thải Giới kia. Thuật này không thể chống cự, nếu dưới Đạo Tiêu Thuật này không phải là Cực cảnh cùng với Thiên Nghịch, Vương Lâm cũng không thể chống cự.

Lần thứ hai tiếp xúc với đạo thuật là sau mấy năm dưới sự giúp đỡ của chủ nhân Phong Giới tiến nhập vào trong Đạo Cảnh, hiểu ra được một đạo thuật của riêng mình. Thuật này cũng không thể nói rõ ràng, mà cũng không đầy đủ, nhưng có thể khiến cho đạo niệm của Vương Lâm biến hóa ra một gợn sóng quỷ dị, đả thương địch thủ một cách vô hình. Ở bên ngoài cái khe chiến trường của Yêu Tông, trưởng lão của Yêu Tông bất tri bất giác bị thương cho thấy điều đó.

Lúc này, là lần thứ ba hắn tiếp xúc với đạo thuật, tâm thần chìm đắm trong một trạng thái kỳ dị. Trong trạng thái này, hắn mơ hồ có một loại ý thức có thể thay đổi bất cứ một loại thần thông hay vật chất gì.

So với hai thần thông trước, đạo thuật này đối với Vương Lâm mà nói dường như phải rất lâu mới có thể hiểu ra. Đạo thuật thông thường đều như vậy, nếu hiểu được thì thôi, những nếu không hiểu được, thì một nghìn năm, mưởi vạn năm cũng không thể nào hiểu được!

Nhắm hai mắt lại, tay phải của Vương Lâm túm vào hư không, thanh kiếm băng kia lập tức bay tới, rơi vào trong tay Vương Lâm. Hắn cầm thanh kiếm này vẫn không hề mở hai mắt, những theo hắn cảm giác cái mình đang nắm không phải là một thanh kiếm mà là một đám mây...... Theo hắn cảm nhận, từ bên trong tinh thể băng kia truyền ra âm thanh tách tách, trên đó bất chợt có rất nhiều vết nứt xuất hiện, một lát sau, ầm một tiếng tan vỡ, hóa thành những mảnh băng.

Những mảnh băng này vờn quanh tay phải Vương Lâm, trong lúc xoay tròn hòa tan một cách quỷ dị, trở thành những giọt nước mưa, nước mưa tạo thành lốc xoáy, nhanh chóng xoay tròn rồi tiêu tan, trở thành sương mù.

Đám sương mù này như là một cơn lốc nhỏ gào thét trong tay phải của Vương Lâm, dần dần, sương mù tiêu tan, còn lại một đám mây trắng......Tay Vương Lâm nắm lấy đám mây trắng này vung về phía trước, đám mây này chậm rãi bay lên không, hướng về phía xa xa bay đi.

Vương Lâm, mở hai mắt, nhìn đám mây này trôi đi xa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cưởi.

Thuật này có thể dung hợp thần thông, lúc này thuật đầu tiên mà ta muốn dung hợp chính là Súc Địa Thành Thốn! Thần thông này mặc dù mạnh, có thể di chuyển ngay lập tức trong tinh không vô tận, nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là một khi thiên địa nguyên lực bị rối loạn sẽ không thể thi triển......Nữ tử áo trắng dừng lại ở bên ngoài Lam Ti Tộc kia chỉ có thể hoàn toàn bỏ qua mới có thể tung hoành bên trong Thái Cố Tinh Thần này!

Hấp thụ đủ hương hỏa, sẽ khiến cho năm đạo bổn nguyên của ta có thể đại thành! Lửa của Hỏa Tước Tộc, sấm sét của Thiểm Lôi Tộc, hết thảy những thứ này đều để nuôi dưỡng cho bổn nguyên của ta đại thành!

Thậm chí ấn ký của Thái cổ Tinh Thần trên mi tâm này cũng có chỗ kỳ bí, dường như có thể cắn nuốt lẫn nhau, không ngừng đạt tới sự tiến hóa hoàn mỹ...... Ta cũng muốn biết Chưởng Tôn đầy âm mưu kia thuộc về bộ tộc thái cổ nào!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bên trong không gian trữ vật của hắn có nguyên thần của trưởng lão Nguyệt Tộc, hết thảy đáp án, có thể tìm được trên nguyên thần của lão già này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1973)