Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Hồ Loạn Thế - Chương 014

Yêu Hồ Loạn Thế
Trọn bộ 129 chương
Chương 014: Anh hùng cứu mỹ nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)

Siêu sale Lazada


Phương Tử Vũ âm thầm thở dài, trong lòng thầm nghĩ:"Ông trời, ông thật sự muốn ta chết ở nơi này sao?" Nó cúi đầu nhìn cô gái phía dưới, trên khuôn mặt trắng bạch của nàng tràn ngập vẻ hoảng sợ, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào vết nứt toác nơi chạc cây.

"Thôi rồi." Phương Tử Vũ thầm nhủ:"Chết thì chết, ta xấu xí quái dị sống ở trên đời này ngược lại cũng là điều dưa thừa, chết sớm một chút cũng có lẽ lại là điều tốt. Chỉ tiếc là thù lớn chưa trả, còn vị tiểu cô nương này nữa..." Phương Tử Vũ ánh mắt ôn hòa dừng lại mấy giây trên khuôn mặt của cô gái rồi tiếp tục nghĩ:"Nàng ta không cần phải chết cùng một chỗ với ta. Đúng, cho dù chết ta nhất định cũng phải cứu cho được nàng ta, tương lai nàng nhất định sẽ nhớ đến ta, ài, được một cô gái xinh đẹp như thế này ghi nhớ, đó cũng là một loại may mắn a."

Đã có quyết định, Phương Tử Vũ cảm thấy trong lòng an tĩnh hơn rất nhiều, nó hướng cô gái phía dưới hỏi:"Nàng, tên gọi là gì?"

Cô gái dường như không nghe thấy, chỉ ngơ ngẩn nhìn cái chạc cây.

Thanh âm của Phương Tử Vũ lớn hơn một chút:"Ài!"

Cô gái giật mình, lấy lại tinh thần, nhìn Phương Tử Vũ hỏi:"Ngươi gọi ta?"

Phương Tử Vũ gật đầu hỏi:"Cô tên gọi là gì?"

Nhìn thấy khuôn mặt của Phương Tử Vũ, cô gái đột nhiên nghĩ đến một lát nữa mình phải cùng hắn táng thân nơi đáy vực sâu, một loại cảm giác chua xót, không cam lòng trào dâng trong lòng. Dù sao ít ra thiếu niên này cũng bởi vì cứu nàng mà chết, trong tình trong lý đều phải nên trả lời người ta, cô gái bất đắc dĩ nhỏ giọng đáp:"Ta, ta tên là Lục Tử Huyên."

"Ta gọi là Phương Tử Vũ."

"Phương Tử Vũ." Lục Tử Huyên nói:"Cám ơn ngươi, Phương Tử Vũ."

"Cám ơn ta?" Phương Tử Vũ sửng sốt nói:"Ta còn chưa cứu được cô ra khỏi đây mà."

Lục Tử Huyền khe khẽ lắc đầu nói:"Cám ơn ngươi không ngại nguy hiểm đến cứu ta."

Phương Tử Vũ sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào. Bản thân vì sao lại liều lĩnh lao ra cứu nàng đến bây giờ nó vẫn không hiểu, bảo nó phải trả lời sao đây?

May là Lục Tử Huyên không chú ý đến vẻ mặt của Phương Tử Vũ, tiếp tục nói:"Thật xin lỗi, đều tại ta và sư huynh muội ham chơi mà làm hại đến ngươi."

Phương Tử Vũ thản nhiên cười, nói:"Trước hết đừng nói nữa, đợi chúng ta lên trên được rồi nói tiếp."

"Lên trên?"Lục Tử Huyên cười thê lương nói:"Cứu viện vẫn chưa đến, cành cây cũng sắp gãy lìa rồi, chúng ta không có cơ hội nữa."

"Lục Tử Huyên!" Phương Tử Vũ dùng lực nắm chặt lấy bàn tay của Lục Tử Huyên nói:"Đáp ứng với ta hai chuyện."

"Chuyện gì?"

"Thứ nhất sau này mặc kệ là gặp phải khó khắn hay nguy hiểm gì, không đến phút cuối cùng tuyệt đối không được dễ dàng buông tha bản thân."

Lục Tử Huyên mỉm cười, khẽ gật đầu nói:"Được, nếu như ta có thể sống sót qua ngày hôm nay, ta đồng ý với ngươi. Chuyện thứ hai là gì?"

"Chuyện thứ hai..." Phương Tử Vũ nhìn sâu vào ánh mắt Lục Tử Huyên nói:"Chuyện thứ hai đó là... nhớ kỹ ta."

Lục Tử Huyên ngơ ngác, nói:"Nhớ kỹ ngươi?"

Lúc này Phương Tử Vũ đã bắt đầu hành động, nó dùng lực cong người rồi đột nhiên bung ra, Phương Tử Vũ và Lục Tử Huyên hai người ở trong không trung như cái dây đu đưa qua đưa lại.

Chạc cây vốn đã không chịu nổi sức nặng của hai người lại thêm lực trùng kích bất ngờ này, vết nứt toác càng lúc càng lớn, mà Phương Tử Vũ mang theo Lục Tử Huyên đu lên càng lúc càng cao.

"Tử Huyên." Phương Tử Vũ đang đu đưa trong không trung nói:"Ta đếm đến ba cô lập tức buông tay nhé."

Lục Tử Huyên giật mình, lập tức hiểu rõ ý đồ của Phương Tử Vũ. Thiếu niên trước mắt này chỉ vì một người qua đường không hề quen biết mà dám mạo hiểm như vậy, khiến cho nàng cảm động nước mắt tuôn trào.

Phương Tử Vũ một lần nữa dùng lực đem thân thể tung lên cao, đồng thời hô:"Một!"

Lục Tử Huyên bị Phương Tử Vũ nắm chặt lúc này chẳng làm gì khác, chỉ có thể để mặc cho thân thể không ngừng theo Phương Tử Vũ đưa qua đưa lại, ngơ ngác nhìn nó, không biết rằng nước mắt đã rơi đầy mặt.

"Hai!"

Nàng cảm thấy giây phút này cả thế giới như ngừng lại, không có sợ hãi, không có lo lắng hoảng hốt. Trong ánh mắt của nàng chỉ có khuôn mặt kiên nghị của Phương Tử Vũ.

"Ba!"

Cùng lúc hô ba, Phương Tử Vũ đem bản thân đẩy lên mức cao nhất, đồng thời đem tay của Lục Tử Huyên buông ra.

"Vù, vù." Tiếng gió gào thét bên tai, Lục Tử Huyên nhìn thấy Phương Tử Vũ vẫn nắm chặt lấy chạc cây đang đung đưa, mà bản thân mình thì càng lúc càng xa hắn, càng lúc càng xa....

"Bịch!" Lục Tử Huyên rốt cuộc cũng được ném trở lại bên mép vực, mà một mực vẫn đứng ở trên vách núi ba nam hai nữ vội vàng đưa tay tiếp lấy nàng. Bởi vì quán tính, bốn người ôm chung một chỗ lăn một vòng.

Trong cơn hoảng loạn nhưng Lục Tử Huyên vẫn không quên quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ một cái.

Nhìn thấy Lục Tử Huyên rốt cuộc cũng bình an vô sự, Phương Tử Vũ thở dài một hơi, nó một lần nữa mỉm cười.

"Rắc!" Đúng lúc này, chạc cây rốt cuộc cũng chịu không nổi lực trùng kích đu qua đu lại liên tục của Phương Tử Vũ, gãy lìa.

"Không!" Lục Tử Huyên dùng tia khí lực cuối cùng giãy giụa đứng dậy chạy lại mép vực, dùng hết sức vươn tay về phía Phương Tử Vũ như muốn kéo nó lại. Đáng tiếc cánh tay nàng đối với vực sâu mà nói quả thật là quá ngắn quá ngắn rồi, vô luận là nàng vươn người đưa tay dài ra bao nhiêu đi nữa vẫn thủy chung không rút ngắn lại được một phần trăm khoảng cách giữa nàng và Phương Tử Vũ.

Nó bay lên.

Hai tay của nó giống như đôi cánh đại bàng dang rộng, song song với bả vai, nhìn qua giống như một cây thánh giá, có lẽ là một đầu đại bàng. Sau đó, nó ngẩng đầu nhìn nàng, một tia cười khổ hiện ra nơi khóe miệng, nhanh chóng rơi xuống phía dưới.

"Không!!"Lục Tử Huyên đầu và cánh tay đều nhoài ra ngoài mép vực. Tay của nàng khua động trong không khí, dường như muốn giữ lại thân thể của Phương Tử Vũ, nhưng, chỉ có từng cơn gió núi vô định bị nàng bắt lại. Nàng nhìn thân thể của Phương Tử Vũ đang rơi nhanh xuống, trong mắt nàng tất cả đều là nụ cười khổ bất đắc dĩ sau cùng của Phương Tử Vũ. Cuối cùng, chỉ còn nhìn thấy mái tóc đen dài của Phương Tử Vũ đem khuôn mặt mặt của hắn toàn bộ che lấp.

Hắn, biến mất rồi.

Biến mất trong tầm mắt nàng, biến mất trong tầng mây mù mờ mịt.

Tay nàng vẫn khua động trong không trung, nhắm chặt hai mắt, nước mắt như con suối lăn tràn bờ mi. Nàng nức nở khóc lớn. Không biết vì sao, lúc này khuôn mặt xấu xí nọ ở trong mắt nàng không còn xấu xí như trước nữa, Lục Tử Huyên phát hiện ra rằng nếu như chỉ nhìn một nửa khuôn mặt kia của hắn thì hắn quả thật là một thiếu niên anh tuấn. Trong sát na này nàng hiểu rằng, suốt cả cuộc đời này của nàng vĩnh viễn không thể quên được khuôn mặt đó.

"Sư muội." Nam tử mới vừa nói chuyện với Phương Tử Vũ khi nãy đi đến sau lưng Lục Tử Huyên, vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng, ôn nhu nói:"Muội không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về thôi."

"Đừng đụng vào người ta!" Lục Tử Huyên đưa tay ra sau gạt đi bàn tay của nam tử đang đặt trên người nàng, ngồi bên mép vực mà khóc.

Trên khuôn mặt của nam tử chợt lóe lên vẻ giận dữ, theo đó lại thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lục Tử Huyên.

"Tỷ." Tên nam tử còn lại đi đến nói:"Tiễn Trạm sư huynh nói đúng đấy, chúng ta trở về trước đã. Cùng lắm thì sau khi trở về lập cho hắn một cái bài vị là được."

Thấy Lục Tử Huyên không thèm để ý đến hắn, nam tử lại quay đầu lại nói nhỏ bên tai Tiễn Trạm:"Tiễn sư huynh, huynh yên tâm đi, tỷ của đệ từ trước đến nay không để nam nhân trong thiên hạ vào trong mắt, làm sao có thể vì một người mới lần đầu gặp mặt mà khóc chứ? Hơn nữa người vừa rồi huynh cũng đã nhìn thấy, hắn thật xấu xí. Tỷ ấy mới vừa rồi bị dọa hoảng sợ quá, một lát nữa sẽ tốt ngay thôi."

Nghe đệ đệ của Lục Tử Huyên nói như vậy, Tiễn Trạm mới khôi phục lại vẻ tươi cười.

Nữ tử còn lại đứng ở phía sau nhỏ giọng mắng một tiếng:"Ngu ngốc." Sau đó đi đến bên cạnh Lục Tử Huyên ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt. Nhìn thấy Lục Tử Huyên khóc thương tâm như vậy, cô gái này cũng bất giác nước mắt như mưa.

Đúng lúc này, chỉ nghe trên không trung vang lên một tiếng"Sưu!", ngoại trừ Lục Tử Huyên ba người còn lại bất giác đều ngẩng đầu nhìn lên trên trời. Vừa nhìn lên, đều không khỏi choáng váng hoa mắt.

Chỉ thấy trên không trung lao xuống một thanh kiếm lớn, mà trên kiếm đang đứng hai người.

Ở phía trước là người khống chế kiếm phi hành, khoảng chừng bốn mươi tuổi, người phía sau ước chừng khoảng hơn hai mươi tuổi. Người đến chính là hai vị sư huynh của Phương Tử Vũ, Vu Đại Dũng và Tống Đào.

Thanh kiếm nọ bay đến trước mặt bốn người thì dừng lại, hai người trên đó bước xuống, chỉ thấy Vu Đại Dũng vung tay lên, thanh kiếm tự động bay vào vỏ kiếm phía sau lưng hắn. Hai người đưa mắt nhìn bốn tên nam nữ trẻ tuổi trước mắt, bốn người này dường như đều chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, một cô gái thân mang y phục màu xanh nhạt đang ngồi bên mép vực dường như khóc lóc rất thương tâm, mà ba người còn lại thì đang ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

Đối với hai người vừa mới đến Lục Tử Huyên hoàn toàn không hay biết, mà ba người còn lại thì đang giương mắt mà nhìn.

Ngự kiếm phi hành là một loại pháp thuật phải là người đạt đến Nguyên anh kỳ mới có thể vận dụng được, mà tu chân giả nguyên anh kỳ ở trong thế tục giới rất hiếm khi lộ diện. Mặc dù bốn người Lục Tử Huyên cũng xuất thân từ tu chân môn phái, ngày thường vẫn được nghe các bậc trưởng bối nói qua về ngự kiếm phi hành, nhưng chân chính nhìn thấy ngự kiếm phi hành đây vẫn là lần đầu tiên. Bởi vì tu chân giới có quy định, tu chân giả không đến lúc vạn bất đắc dĩ không được sử dụng ngự kiếm phi hành ở thế tục giới, nếu không sẽ dẫn đến hoang mang trong thế tục giới. Hôm nay Vu Đại Dũng nhận được tín hiệu cầu cứu của Phương Tử Vũ, trong lòng biết rằng vị tiểu sư đệ này nhất định gặp phải chuyện lớn gì đó, nếu không nó sẽ không tùy tiện tìm người như vậy. Bất đắ dĩ mới ngự kiếm phi hành chạy đến.

"Vị sư huynh này."Tiễn Trạm ba người mặc dù kinh ngạc nhưng dù sao cũng thuộc về tu chân môn phái, đối với loại sự việc như thế này có thể rất nhanh khôi phục trở lại. Lúc này Tiễn Trạm đi đến chắp tay nói:"Nhìn trang phục của hai vị sư huynh chắc hẳn là người của Ngọc Hư cung đi."

Hai người Vu Đại Dũng hồi lễ đáp:"Đúng vậy, không biết các vị sư đệ sư muội đây là người của môn phái nào?"

Nghe người khác hỏi về môn phái của mình, trên mặt Tiễn Trạm lộ vẻ đắc ý, nói:"Tiểu đệ Tiễn Trạm, đây là sư muội Lý Hoa Mỹ. Chúng tôi là đệ tử của Ngọc Kiếm Môn."

"Ồ." Vu Đại Dũng và Tống Đào kinh ngạc hỏi:"Không biết đương kim môn chủ của Ngọc Kiếm Môn Tiễn Bất Bại là...."

Tiễn Trạm ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói:"Đó là cha đệ."

Vu Đại Dũng và Tống Đào đồng thời chắp tay nói:"Nguyên lai là Ngọc Kiếm môn thiếu môn chủ, thất kính thất kính."

"Hắc hắc." Tiễn Trạm phe phẩy tay nói:"Không có gì, chúng tôi nghe nói Côn Lôn sơn cảnh sắc tú lệ cho nên mới lên đây chơi."

Vu Đại Dũng gật đầu, lại hỏi:"Vậy hai vị còn lại?"

Tên thiếu niên còn lại đi đến cướp lời nói:"Đệ gọi là Lục Thiên Kỳ." Rồi chỉ vào Lục Tử Huyên nói:"Nàng là tỷ tỷ của đệ, Lục Tử Huyên, cha của chúng tôi là trang chủ của Cửu U sơn trang."

"Ồ?" Vu Đại Dũng giật mình nói:"Là tu chân giới Cửu U sơn trang Lục Kiếm Nam lục trang chủ sao?"

Lục Thiên Kỳ đắc ý nói:"Chính là cha đệ."

"Không biết công tử của Ngọc Kiếm môn và Cửu U sơn trang hôm nay đến chơi, quả thật là thất lễ."

Tiễn Trạm, Lục Thiên Kỳ và Lý Hoa Mỹ đồng thời đáp lễ.

Đám người sau khi khách sáo với nhau một phen, Tống Đào nhìn không được hỏi:"Xin hỏi các vị sư đệ sư muoi, có nhìn thấy tiểu sư đệ của ta hay không?"

"Tiểu sư đệ?"

"Đúng vậy?" Vu Đại Dũng cười nói:"Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của tiểu sư đệ nên mới chạy vội đến đây, tín hiệu chắc hẳn là được phát ra ở xung quanh nơi nà......."

Vu Đại Dũng còn chưa nói xong, vốn ở bên mép vực ngồi khóc Lục Tử Huyên nhảy dựng lên, chạy lại nắm lấy cánh tay Vu Đại Dũng dùng sức lắc mạnh khóc lóc nói:"Các ngươi là sư huynh của hắn? Các ngươi thật là sư huynh của hắn?"

Vu Đại Dũng và Tống Đào đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có điều không ổn, vội hỏi:"Vị sư muội này, muội quen biết với tiểu sư đệ Phương Tử Vũ của chúng tôi sao?"

"Chính hắn!Huynh thật sự là sư huynh của hắn!" Lục Tử Huyên hô lên:"Các huynh mau đi cứu hắn, các huynh mau mau cứu lấy hắn."

Tống Đào trong lòng dâng lên một cảm giác không lành, lớn tiếng hỏi:"Sư đệ của ta xảy ra chuyện gì rồi? Nó ở đâu?"

Lục Tử Huyên chỉ lắc đầu khóc:"Các ngươi nhanh đi cứu hắn đi."

Vu Đại Dũng đưa tay nắm lấy bả vai Lục Tử Huyên, hỏi:"Lục sư muội, sư đệ ta ở đâu?"

Lục Tử Huyên xoay người chỉ vực sâu phía sau, vừa khóc vừa nói:"Hắn... hắn..."

"Sư đệ!" Tống Đào mấy lần xông lên nhưng đều bị Vu Đại Dũng kéo ngược trở lại, Vu Đại Dũng quát lên:"Ngươi bình tĩnh lại cho ta! Ta bây giờ đi xuống đó tìm tiểu sư đệ, ngươi quay trở về phái môn hạ đệ tử tìm kiếm." Nói xong hướng đám người chắp tay rồi triệu hoán phi kiếm phi xuống vực sâu. Tống Đào cũng chẳng nói năng gì với đám người Tiễn Trạm, vội vội vàng vàng trở về gọi người.

Đợi sau khi Vu Đại Dũng và Tống Đào đi rồi, Tiễn Trạm hừ lạnh một tiếng nói:"Ngọc Hư cung từ khi nào đã không có lễ phép như vậy?"

Lục Thiên Kỳ tiếp lời nói:"Đúng vậy. Còn may là tỷ tỷ của đệ không sao, nếu không hôm nay đệ sẽ không để yên cho Ngọc Hư cung."

Lý Hoa Mỹ khinh thường liếc mắt nhìn hai người bọn họ, cũng không nói gì, thuận tiên đỡ Lục Tử Huyền rời đi, Tiễn Trạm và Lục Thiên Kỳ sắc mặt khó coi, cũng theo sau các nàng đồng thời ly khai.

Ngày hôm đó Vu Đại Dũng và Tống Đào mang theo môn đồ của Ngọc Hư cung lật tung cả Côn lôn sơn mà vẫn không tìm thấy tăm tích của Phương Tử Vũ, thậm ngay cả thi thể cũng không thấy, rốt cuộc dùng thiên lý phi kiếm gọi lão đạo sĩ đang ở thế tục giới gấp rút trở về, lão đạo sĩ vì Phương Tử Vũ tính toán một quẻ, nhưng dùng hết mọi cách vẫn tính không ra nó sống hay chết.

Không còn cách nào khác, Vu Đại Dũng và Tống Đào đành phải quay trở về báo cáo sự việc này cho Bách Kiếp, nhưng Bách Kiếp chẳng bày tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt nói một câu:"Uh, như vậy cũng tốt." Rồi để cho Vu Đại Dũng và Tống Đào ở lại Ngọc Vũ đường tiếp tục tu hành, chuẩn bị cho kỳ đại hội luận võ hai năm sau. Ở trong mắt của đám đệ tử, sư phụ đối với vị tiểu sư đệ này dường như cực kỳ bất mãn, lão ta thập chí cũng không thèm cấp cho Phương Tử Vũ một cái linh bài, đám đồ đệ ở trước mặt Bách Kiếp không dám nói gì nhưng len lén bàn tán sau lưng vô số lần. Thẳng cho đến mấy tháng sau trang chủ Lục Kiếm Nam của Cửu U sơn trang đích thân đến cửa cám ơn, mọi người mới biết được Phương Tử Vũ vốn là vì cứu người mà rơi xuống vực sâu. Bách Kiếp được nở mày nở mặt, linh bài của Phương Tử Vũ mới được đặt trong Ngọc Vũ đường.

Mà từ đó về sau, Phương Tử Vũ người này giống như là đã biến mất khỏi thế gian.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-129)