← Ch.015 | Ch.017 → |
Một giọt nước rơi xuống khuôn mặt của Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ mí mắt khẽ giật vài cái sau đó mới chậm rãi mở mắt.
Nó từ từ ngồi dậy. Lúc này, lại một giọt nước nữa rơi xuống vừa vặn rơi xuống khuôn mặt của nó, giọt nước thuận theo gò má của nó nhanh chóng rơi xuống. Phương Tử Vũ đưa tay hứng lấy giọt nước nhìn lại thì thấy giọt nước này có mầu xanh thẫm.
"Màu xanh thẫm?" Phương Tử Vũ giật mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh. Mặc dù xung quanh vẫn là một mảnh tối đen, nhưng ở trong mắt Phương Tử Vũ độ sáng nơi này không khác với thời điểm mặt trời xuống núi là bao nhiêu. Nó cẩn thận đánh giá cái sơn động tối đen mà mình đang ở, chỉ là sơn động bây giờ không có tối đen giống như khi trước hôn mê. Trước khi hôn mê, nơi này là một mảnh tối đen, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay, mà bây giờ lại có thể nhìn thấy rõ ràng, không chỉ nhìn thấy rõ ràng mà ngay cả mầu sắc của những bức tường và giọt nước nó đều thấy rất rõ ràng.
Hóa ra vách tường không phải là mầu đỏ máu như khi vừa mới đi vào nơi này, mà là một mầu đỏ nhạt xen lẫn màu trắng. Thoạt nhìn rất giống nội tạng của động vật, chỉ có điều bây giờ bức tường không còn nhu động như lúc ban đầu mà thôi. Đỉnh động, vách tường, nước xanh thẫm lênh láng trên mặt đất, Phương Tử Vũ đạp đạp lên mặt đất còn có cảm giác mềm mềm.
"Nơi này rốt cuộc là làm sao vậy nhỉ?"Phương Tử Vũ không nén nổi lòng hiếu kỳ vỗ một cái vào vách tường bên cạnh, không biết là do nó dùng lực quá mạnh hay là bởi vì bức tường quá xốp mà cả bàn tay của Phương Tử Vũ khảm sâu vào vách tường, nó cuống quít rút tay về vô tình móc ra được cả một khối tường mềm lớn.
"Đây là?" Phương Tử Vũ sửng sốt nhìn khối tường mềm nhuyễn trong tay, một lúc sau dường như làm ra quyết định gì đó, ném mạnh khối đồ vật ở trên tay xuống bắt đầu đào móc bức tường.
Cái quyết định này của Phương Tử Vũ dường như rất đúng, tay của nó như cái máy khoan đất bức tường ầm ầm sụp đổ dưới bàn tay nó, chỉ một lát sau Phương Tử Vũ đã đào được một cái hố nhỏ sâu chừng khoảng một mét trên bức tường.
"Cộp!" Phương Tử Vũ đang đào móc dường như chạm phải vật cứng gì đó, nó cẩn thận dọn sạch tường mềm xung quanh thì mới phát hiện ra vật cứng đó hóa ra là nham thạch hình trụ màu trắng. Tảng đá kỳ quái này là hình trụ tròn, mặt trước đường kính khá lớn càng xuôi xuống dưới đường kính càng nhỏ. Phương Tử Vũ xuôi theo chiều dài của khối nham thạch đó dọn sạch tường mềm ở khu vực xung quanh nhìn đến đầu cuối cùng, khối nham thạch màu trắng đó lại có đầu nhọn, mà phần đầu(đường kính lớn) của nó gắn liền với đỉnh động dường như không có điểm cuối. Nó sờ soạn khối nham thạch màu trắng này một lát rồi nâng quyền đánh một chưởng thật mạnh xuống khối nham thạch kỳ quái đó."Oành!" một tiếng, cả không gian chấn động mãnh liệt, từng khối tường mềm xung quanh tảng đá màu trắng hình trụ tròn rơi xuống rào rào, mà tảng đá màu trắng nọ lại không chút tổn hại, ngay cả một vết rạn cũng không có.
Phương Tử Vũ lắc lắc đầu khẽ thở dài, bỏ qua cái vật màu trắng đó tiếp tục đào móc sâu vào bên trong.
Dọc theo đường đi sau khi tránh qua vài khối đá màu trắng kỳ quái nọ Phương Tử Vũ rốt cuộc cũng thuận lợi đào móc đến mặt sau cùng của bức tường, nơi này có một tầng lớp mỏng ngăn trở tiến độ của nó, Phương Tử Vũ nhẹ nhàng nhấn lên lớp màng mỏng một cái thì kinh ngạc phát hiện ra lớp màng mỏng này rất đàn hồi, hơn nữa mặt sau của lớp màng mỏng là khoảng không, dường như là một cái không gian khác.
Có được cái phát hiện này Phương Tử Vũ trong lòng vui sướng, vung tay công kích về phía lớp màng mỏng nọ."Ông." Một tiếng vang lên tầng lớp mỏng rung lên vài cái rồi hồi phục trở lại nguyên trạng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Phương Tử Vũ không hề tức giận, hoặc bổ, hoặc đâm, hoặc xé, hoặc đá phương pháp nào cũng dùng thử qua, hao phí hết mấy canh giờ mà tầng mỏng đó mỗi lần chỉ"ông ông" rung lên rồi hồi phục nguyên trạng. Rốt cuộc Phương Tử Vũ sức cùng lực kiệt đành phải đầu hàng tầng lớp mỏng đó, theo đường cũ trở lại cái hắc động ban đầu.
Phương Tử Vũ ngồi xuống hai chân co lại, hai tay bó gối, khuôn mặt vùi sâu giữa hai chân. Nó đã bảo trì tư thế như vậy suốt cả một ngày, cứ ngồi trên mặt đất buồn chán, bất đắc dĩ.
"Tích!" Một giọt nước rơi xuống mái tóc của Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ ngẩng đầu sửng sốt nhìn lên đỉnh động nơi đó chảy ra từng giọt từng giọt nước màu xanh thẫm. Nhìn một lúc thật lâu, lại nghĩ:"Ài! Không biết cái cô nương tên là Lục Tử Huyên kia thế nào rồi? Hi vọng nàng ta bình an vô sự."
"Ta bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, đại sư huynh và ngũ sư huynh nhất định sẽ rất lo lắng!? Nói không chừng bọn họ cho rằng ta đã chết rồi cũng nên."
"Lão trời già! Nơi này rốt cuộc là nơi nào đây? Lão rốt cuộc muốn như thế nào? Đem nhốt ta ở cái địa phương kỳ quái này lại không cho ta chết đi, lão muốn đùa cợt ta sao?"
Bỗng nhiên, Phương Tử Vũ dùng hết toàn lực hướng về phía bóng tối hét lớn:"Lão rốt cuộc muốn thế nào đây?"
"Lão rốt cuộc muốn thế nào đây?"
"Lão rốt cuộc muốn thế nào đây?"
.......
Phương Tử Vũ"A" một tiếng nhảy dựng lên, nó vừa rồi nghe rõ mồn một tiếng hồi âm của chính mình.
"Tại sao lại có hồi âm?" Phương Tử Vũ vẫn còn nhớ rõ khi mình vừa đến nơi này mặc kệ là nó la hét như thế nào đi nữa đều không có hồi âm, tại sao bây giờ lại có hồi âm?
Để chứng minh bản thân không nghe lầm, Phương Tử Vũ quyết định thử lại một lần nữa. Nó hít đầy một hơi, đột nhiên há miệng hét lớn:"Nơi này là nơi nào?"
"Nơi này là nơi nào?"
"Nơi này là nơi nào?"
...
Quả thật là có hồi âm. Phương Tử Vũ mừng rỡ, có hồi âm là có lối ra, xem ra trời xanh không tuyệt đường người lời này quả là không sai. Nó lập tức co chân chạy điên cuồng vào trong bóng tối.
Vẫn là cái thông đạo đó, vẫn là một mảnh thế giới đen tối, nhưng bây giờ đối với Phương Tử Vũ mà nói thế giới đã không còn bóng tối, bởi vì bây giờ trong mắt của nó vô luận là hoàn cảnh tối đen đến mức nào đi nữa đều có thể nhìn thấy rõ sự vật. Một đường chạy điên cuồng, nhìn thấy bốn bức tường xung quanh giống hết như bốn vách tường của hắc động, màu đỏ nhạt xen lẫn sắc trắng nhạt, bất kể là đỉnh chóp, vách tường hay là trên mặt đất đều chảy ra thứ nước màu xanh thẫm. Cái thông đạo này khi thì chật hẹp khi thì rộng rãi dường như không có điểm cuối, mà toàn bộ không gian tràn ngập một mùi tanh hôi nồng nặc
Cũng không biết là đã chạy được bao lâu, Phương Tử Vũ dừng lại, nó dùng sức hít thật sâu vào mấy hơi lập tức vui mừng phát hiện nơi này mùi tanh hôi trong không khí đã nhạt đi rất nhiều.
Phương Tử Vũ khẽ gật đầu một cái rồi tiếp tục chạy về phía trước. Mùi tanh hôi càng lúc càng nhạt, đến cuối cùng tất cả được thay bởi không khí mới mẻ tươi mát. Mà Phương Tử Vũ cũng càng lúc càng hưng phấn, chạy tới càng lúc càng nhanh.
Lại chạy qua một khúc cua nữa, bỗng nhiên một tia sáng chói mắt chiếu vào. Phương Tử Vũ hai mắt đau đớn, vội vàng nhắm lại, qua một lúc lâu mới he hé mở ra.
Ánh mặt trời! Thật là ánh mặt trời!
Phương Tử Vũ sau một tiêng hoan hô ráng sức chạy ra khỏi cửa động. Đích thật là ánh mặt trời, còn cả không khí mới mẻ nữa. Phương Tử Vũ đứng trước cửa động để cho ánh mặt trời tắm rửa toàn thân, tham lam hít lấy từng ngụm không khí mát mẻ. Nó lần đầu tiên phát hiện ra cái thế giới này hóa ra đáng yêu như vậy.
Tâm trạng hưng phấn qua đi, Phương Tử Vũ bắt đầu quan sát cái không gian mới này.
Nơi này hình như là một cái sơn động, rất cao, rất rộng rãi, nơi cửa động có dây rừng rậm rạp che khuất, ánh mặt trời xuyên qua những khe hở của đám dây rừng mà chiếu vào.
Phương Tử Vũ đi về phía trước, rẽ đám dây rừng ra, đưa đầu nhìn ra, vừa nhìn thấy nó lập tức hoảng sợ.
Bên ngoài đám dây leo lại là vách núi đen, vị trí lúc này của Phương Tử Vũ giống như là ở trên một vách núi dựng đứng, đào một cái hang động ở giữa vách núi, sau đó đem một con chó nhỏ bỏ vào trong hang động đó. Mà lúc này Phương Tử Vũ chính là con chó nhỏ đó, lên cũng không được mà xuống cũng không xong.
Đưa mắt nhìn xuống cảnh vật dưới vách núi có thể mơ hồ nhìn thấy được, một mảng đồng ruộng xanh mượt, một cái thôn trang nho nhỏ, những cảnh vật này đập vào trong mắt Phương Tử Vũ chỉ cảm thấy nó vô cùng quen thuộc.
"Côn lôn sơn?" Phương Tử Vũ kinh ngạc thốt lên. Lại nhìn lên trên, chỉ thấy sương trắng giăng giăng, vách núi luẩn khuất sau tâng mây.
Quả thật Phương Tử Vũ phán đoán không sai, nơi này chính là trong Côn lôn sơn, mà ở phía trên nó chính là nơi nó đã rơi xuống, 'sợi vá trời'.
Mặc dù đã khẳng định bản thân mình lúc này đang ở trong Côn lôn sơn nhưng Phương Tử Vũ nghĩ đến nát đầu cũng nghĩ không ra bản thân mình vì sao lại ở trong cái sơn động này, xoa xoa khuôn mặt, đã nghĩ không ra vậy thì không thèm nghĩ nữa. Phương Tử Vũ liền xoay người lại quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn nhìn xem có đường nào rời khỏi nơi này không.... . Vừa xoay người lại, toàn thân nó như bị điện giật rung lên, vẻ mặt hoảng loạn chết đứng tại chỗ.
Phía trước nó, một đôi mắt cực lớn đang trừng trừng nhìn thẳng vào nó.
Đôi mắt này rất kỳ lạ, to như cái chậu rửa mặt. Đáng sợ nhất không phải là đôi mắt đó mà là cái đầu rắn vô cùng lớn nơi mọc ra đôi mắt đó. Con rắn đó lúc này cái miệng đang mở rộng đỏ lòm như máu nhìn chằm chằm Phương Tử Vũ.
Từ trên khuôn mặt của Phương Tử Vũ nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào, vẫn là bộ dáng thờ ơ lạnh lùng như trước kia, nhưng nó vẫn đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, mà đầu cự xà đó hình như cũng rất phối hợp, Phương Tử Vũ không nhúc nhích nó cũng bất động, chỉ há rộng cái miệng ánh mắt thẳng tắp nhìn nó chằm chằm.
Một người một xà giằng co hồi lâu, thấy cự xà không chủ động tấn công Phương Tử Vũ bất giác yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác. Thêm một hồi lâu công phu nữa, đầu cự xà nọ vẫn không động đậy, Phương Tử Vũ bất giác cảm thấy kỳ quái. Nó di chuyển ánh mắt từ trên đôi mắt của cự xà chuyển xuống cái miệng đang mở lớn, bất giác sửng sốt. Hóa ra vừa rồi nó mới chạy ra khỏi cái cửa động nọ chính là miệng của đầu cự xà này, bởi vì Phương Tử Vũ khi nhìn thấy cửa ra hưng phấn quá mà vô ý đánh rớt một chiếc giầy, lúc này chiếc giầy đó đang ở trong miệng cự xà.
"Hóa ra.... . Hóa ra......" Nghĩ đến nơi mình vẫn bị'giam giữ' hóa ra là trong bụng cự xà, Phương Tử Vũ không khỏi rùng mình, toàn thân nổi da gà.
"A?" Phương Tử Vũ đột nhiên nghĩ đến:"Nếu ta vẫn một mực ở trong bụng nó, vì sao khi trước ta ở bên trong đào móc thịt mà nó không phản ứng? Đúng rồi, nói như vậy thì'những khối đá trăng trắng' vô cùng cứng rắng đó là xà cốt? Còn cái'tầng mỏng cuối cùng không thể xé rách nọ'chính là da rắn?"
"Kỳ quái." Phương Tử Vũ tò mò bước vài bước lại gần cự xà, nhưng đầu cự xà vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào nó không có bất cứ hành động gì.
"Vì sao nó bất động? Chẳng lẽ là đang ngủ đông? Mới vừa rồi nhìn thấy đám ruộng phía dưới vách núi là một màu xanh biếc, chắc hẳn là thời điểm gieo hạt mùa xuân, thời kỳ ngủ đông của rắn đã qua từ sớm rồi mới phải. Chẳng lẽ nó đã chết rồi? Nhưng nó chết thế nào?"
Lại bước gần hơn về phía cự xà thêm vài bước nữa, nó vẫn không có hành động gì. Vừa nghĩ đến bản thân mình từng cắn thịt nó, đào móc nội tạng trong bụng nó, Phương Tử Vũ cổ họng cảm giác muốn nôn ra một trận.
"Đúng rồi!" Phương Tử Vũ bật thốt lên:"Là ta đem nó cắn chết, ta ở trong bụng nó cắn hư hết ngũ tạng lục phủ của nó, đem nó cắn chết."
Vừa nghĩ đến đầu cự xà này chết ở trong'miệng' mình, Phương Tử Vũ không khỏi cảm thấy đắc ý, nhưng nhiều hơn đắc ý lại là cảm giác ghê tởm.
Mặc dù tin tưởng đầu cự xà này đã chết, nhưng Phương Tử Vũ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, từng bước từng bước một chậm rãi đi đến gần cự xà. Cho đến khi nó bạo gan đánh một quyền thật mạnh lên con mắt của cự xà, mà cự xà vẫn không nhúc nhích, nó lúc này mới khẳng định cự xà đã chết hoàn toàn, vì thế nó đi xung quanh cự xà thưởng thức con mồi của nó.
Đầu cự xà này quả thật là rất lớn, ước chừng dài khoảng năm mươi thước, cao hơn hai thước, da rắn toàn thân một màu đỏ như máu, cũng không biết đây là loại xà gì nhưng tuyệt đối là thế gian hiếm thấy.
Sau khi thưởng thức xong cự xà Phương Tử Vũ không thể không tán thưởng sự thần kỳ của sự vật trên đời, đầu cự xà này tuyệt đối là chưa từng được nghe thấy qua.
"Ai!" Phương Tử Vũ ngồi xuông dựa lưng vào đầu cự xà, vuốt răng hàm dưới của cự xà nói:"Chúng ta đều là yêu quái, vì sao lại rơi vào con đường tự tàn sát lẫn nhau chứ?"
Thật ra Phương Tử Vũ không biết rằng, cái được gọi là yêu kỳ thật đều là từ thú quanh năm suốt tháng hấp thu thiên địa linh khí biến đổi mà thành, giống như xà tinh, hồ li tinh, hổ tinh vân vân. Mặc dù bọn chúng cuối cùng hóa thân thành yêu quái hình người bỏ đi thú thể nhưng trong cốt tủy vẫn là thú. Trong thế giới của thú kẻ yếu thành thức ăn cho kẻ mạnh đó là pháp tắc, bọn chúng sẽ không bởi vì tu luyện thành yêu mà thay đổi điều đó, trong ánh mắt của yêu, mặc kệ là người hay là yêu chỉ cần yếu hơn mình lập tức sẽ trở thành thực vật của mình. Trong yêu giới chưa bao giờ có cách nói yêu ma bình đẳng, có thể có loại suy nghĩ này xem ra cũng chỉ có một kẻ lớn lên ở nhân giới, Phương Tử Vũ mà thôi. Dù sao một đầu yêu quái ở trong loài người sống lâu là rất khó, càng không nói giống như Phương Tử Vũ, bên cạnh nó toàn là tu chân giả, vạn nhất một ngày nào đó thân phận hồ yêu của nó bị vạch trần, vậy thì chỉ còn đợi đám tu chân giả đến chôn sống nữa thôi. Bởi vì sống trong hoàn cảnh suốt ngày lo lắng đề phòng như vậy cho nên Phương Tử Vũ ngẫu nhiên gặp được yêu vật khó tránh khỏi một loại cảm giác tha hương ngộ cố nhân.
Bỗng nhiên, Phương Tử Vũ phát hiện ra bản thân hôm nay cảm xúc đặc biệt nhiều, nếu như bình thường nó tuyệt đối sẽ không có nhiều ý nghĩ như vậy, có lẽ là bởi vì đại nạn không chết mới khiến cho tâm tình bản thân phá lệ kích động đến như vậy. Lắc lắc đầu đem tia cảm xúc cuối cùng đuổi khỏi đầu, Phương Tử Vũ nháy mắt khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng.
Đứng dậy, Phương Tử Vũ không để ý đến cự xà bên người nữa, đi thẳng vào trong động tìm kiếm lối ra.
Sơn động mặc dù rất cao nhưng không lớn lắm, cũng chỉ khoảng bốn, năm trăm mét vuông. May mắn là cự mãng đem cả thân thể co thành một vòng, nếu phông Phương Tử Vũ thật sự hết lối ra. Thân thể to lớn của cự mãng mặc dù co thành một vòng nhưng cũng chiếm gần như toàn bộ sơn động khoảng tám chín phần mười. Ngoại trừ cửa động bị đám dây leo che khuất, trong sơn động không còn bất cứ con đường ra nào nữa. Nhưng ở nơi sâu nhất trong sơn động Phương Tử Vũ phát hiện ra một gốc hoa nhỏ kỳ quái sinh trưởng trong một hốc đá. Nói đóa hoa kỳ quái là bởi vì nó có năm cánh hoa nhưng không có lá thêm vào đó năm cánh hoa mỗi cánh đều có một màu riêng biệt, màu vàng, màu đỏ, màu lam nhạt, màu nâu đậm và màu vàng đất.
"Đóa hoa này thật là kỳ quái." Lúc này Phương Tử Vũ đang nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa nhỏ ngũ sắc này, cảm thấy nó và mình đều cô đơn giống nhau.
Phương Tử Vũ thở dài trở lại cửa động, tựa đầu vào dây leo đưa mắt nhìn về phía cái thôn nhỏ, đám ruộng xanh tươi xa xa dưới vách núi, bất giác thầm nghĩ:"Đáng tiếc pháo hiệu cầu cứu của Ngọc Hư cung vào lúc cứu Lục Tử Huyên đã bị ta dùng mất rồi, nếu không bây giờ có thể phát ra tín hiệu gọi đại sư huynh và ngũ sư huynh đến cứu ta...."
"Ài. Đại nạn không chết thì có tác dụng gì chứ, rốt cuộc vẫn bị giam chết ở cái sơn động này, nếu cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì cũng bị chết đói ở nơi này."
← Ch. 015 | Ch. 017 → |